Chương 6: Góc khuất 4: Cô nàng PR bướng bỉnh, Lý Thục Nghi

Khi đó dưới phòng VIP. Thục Nghi ngồi trên ghế sofa không ngừng chửi mắng Tri Đồng. Chưa hết, cô nàng còn lấy gối ném liên tục về phía anh.

“Khốn kiếp! Xấu xa! Bỉ ổi! Bẩn thỉu! Muốn qua đêm với Lý Thục Nghi này hả? Đừng có mơ! Mau mở cửa để tôi trở lên sàn!”

Dẫu hai lỗ tai nãy giờ bị “tra tấn” bởi giọng hét chát chúa của cô nàng sư tử Hà Đông nhưng Tri Đồng vẫn không phản ứng gì ngoài việc lục tìm đồ trong chiếc tủ gỗ. Thấy đối phương chẳng có chút động tĩnh nào, Thục Nghi mím môi, mắng to hơn:

“Loại đàn ông thế này sống chi chật đất! Đừng ỷ có tiền thì muốn gì cũng được! Chúng tôi bị khinh rẻ đều do khách đi bar khốn nạn như mấy người!”

Tri Đồng vẫn làm ngơ. Thục Nghi bực mình kinh khủng. Ban đầu, cô tức vì bị lôi xuống phòng VIP nhưng giờ cô điên tiết vì anh chàng trước mặt dường như không hề bận tâm đến sự hiện của mình trong căn phòng này.

“Nè!” – Thục Nghi gắt, y hệt con nít – “Có nghe tôi nói không???”

Cuối cùng cũng có được mấy thứ cần tìm, Tri Đồng mau chóng đứng dậy. Bấy giờ anh mới xoay lại, đối diện với cô gái PR ương bướng đang chiếu ánh mắt căm ghét về mình hệt như hai người là kẻ thù truyền kiếp từ lâu.

“Tôi không điếc. Nãy giờ cô mắng cái gì, tai tôi đều nghe hết.” – Vừa nói, anh chàng họ Hoàng vừa tiến lại gần Thục Nghi.

Đôi lông mày cau lại, hai hàm răng nghiến chặt, Thục Nghi biết ngay người này muốn làm gì mình. Đốn mạt thật! Loanh quoanh trong bar Gossi, chẳng có tên đàn ông nào ra hồn. Nhiều thằng nhìn trí thức, lịch lãm vậy chứ gặp mấy cô PR trẻ đẹp thì lập tức xáp vào, rờ mó chả thua mấy tên không ra gì. Thậm chí có những ông được gọi là giáo sư, tiến sĩ, đầu bạc gần hết mà vô đây cũng văng tục đến sùi bọt mép, bay cả hàm răng giả. Đó đều là sự thật 100%, chẳng có cái nào bịa đặt. Nhưng điều đáng khinh nhờn nhất ở bọn đàn ông đi bar chính là kêu các PR qua đêm! Còn bận nghĩ cách để đối phó với tình huống tệ hại này thì Thục Nghi giật nảy vì tay Tri Đồng chạm vào đôi chân mình đang gác trên ghế sofa. Ngay tức thì, chẳng cần nhiều lời nữa, cô giơ tay và tát mạnh vào mặt anh. Bởi do không lường trước tình huống đó nên Tri Đồng lãnh trọn cú đánh nảy lửa kia. Bốp! Âm thanh của da thịt chạm da thịt nghe thật lớn và hằn điều ấy đã giải thích cho việc bên má trái của Tri Đồng xuất hiện bốn dấu tay hằn đỏ.

“Anh sẽ phải hối hận nếu dám đυ.ng vào tôi nữa!” – Thục Nghi điềm nhiên chỉ tay vào mặt đối phương cảnh cáo.

Vài giây im lặng, Tri Đồng từ từ đưa tay lên rờ bên mặt rát buốt, nói nhạt:

“Đây là lần đầu tiên, tôi bị con gái đánh!”

“Vậy hả? Có cần tôi đánh thêm cái thứ hai…”

Thục Nghi chưa dứt câu thì đã bị Tri Đồng giữ lấy hai tay và đồng thời đè mạnh xuống. Quá bất ngờ nên cô chẳng kịp phản ứng gì. Khi hoàn hồn trở lại, Thục Nghi mới thấy mình đã nằm kềnh ra ghế sofa, còn Tri Đồng đang ở phía trên người cô. Cái nhìn của anh chàng trông thật bình thản.

“Nếu tôi thật sự muốn giở trò thì liệu cô có thoát được không? Dù mạnh đến mấy, cô cũng khó lòng thắng nổi một thằng đàn ông!” – Tri Đồng bảo.

Kỳ lạ thay, Thục Nghi không hề vùng vẫy hay quát mắng như ban nãy. Trái lại, cô gái ngang tàng này chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng vào Tri Đồng rồi nói:

“Cưỡng bức tôi à? Vậy thì nhất định, tôi sẽ Gϊếŧ ANH!”

Chất giọng trầm cộng thêm việc cố tình nhấn mạnh hai từ cuối, Thục Nghi như thể muốn đối phương biết rằng, cô đã nói thì sẽ làm!

Nhìn chằm chằm đôi mắt to tròn linh động nhưng cũng rất mạnh mẽ quyết liệt của Thục Nghi, Tri Đồng tự dưng cười phì đồng thời buông hai tay cô ra.

“Đáng sợ thật!” – Anh chàng họ Hoàng vẫn còn buồn cười.

Thoát khỏi sự giam giữ, Thục Nghi bật dậy định tát Tri Đồng thêm một cái nhưng lần này, anh đã nhanh nhẹn giữ tay cô lại do rút kinh nghiệm ban nãy.

“Buông ra!” – Thục Nghi trừng mắt doạ.

“Ngu sao buông? Bỏ ra, cô đánh tôi chứ gì.”.

“Anh…”

“Nếu tôi nói rõ lý do tôi đưa cô xuống phòng VIP thì cô sẽ ngừng hành động ương bướng lại đúng không?” – Tri Đồng thở hắt – “Thứ nhất, cô có thấy ông khách Tây kia rất tức giận? Cô mà còn đánh ông ta thêm bạt tai thì tôi đảm bảo đêm nay cô chẳng tìm được đường về nhà. Thứ hai, quan trọng nhất, chân cô bị chảy máu! Vết thương hơi dài và tôi nghĩ cần phải băng bó.”

Nghe xong lời giải thích từ Tri Đồng, Thục Nghi mới đảo mắt xuống đôi chân khi nãy anh chạm vào, đúng là đang chảy máu thật. Vẻ như cô vừa đạp trúng vật gì rất sắc nhọn mà không hề hay biết.

“Thế…” – Thục Nghi lại nhìn sang chàng trai bên cạnh – “Anh kéo tôi xuống đây là giúp tôi? Khó tin quá!”

“Tin hay không tuỳ cô.” – Tri Đồng buông tay Thục Nghi ra – “Giờ cô ngồi yên để tôi băng bó vết thương.”

Tri Đồng lấy ra mấy chai thuốc đặt lên ghế sofa rồi cúi người xuống. Đôi mắt Thục Nghi tròn xoe khi trông cảnh anh chàng xa lạ ấy dùng bông băng lau máu xong nhẹ nhàng thoa thuốc vào vết thương ngay gót chân mình. Hoá ra, cô đã hiểu lầm anh từ đầu đến cuối. Cơ thể Thục Nghi bỗng chốc nhẹ hẫng, không còn gồng lên tự vệ nữa. Gương mặt cùng dáng vẻ dữ dằn cũng biến mất. Giờ cô chỉ thấy mọi chuyện trở nên kỳ lạ thôi. Là ở chỗ, dù bị cô tát thật đau vào mặt mà anh vẫn tận tình chăm sóc cô.

“Xong! Cũng may vết đứt không sâu.” – Tri Đồng dán băng keo cá nhân che vết thương cho Thục Nghi.

Lúc Tri Đồng ngồi trở lên ghế sofa thì Thục Nghi bảo, giọng vẫn khó chịu dẫu hiểu ra anh chàng chẳng hề có ý xấu:

“Đáng lý anh nên trình bày rõ để khỏi bị ăn tát.”

Khuôi nắp chai bia, Tri Đồng đáp trước khi nốc một hơi:

“Cô có cho tôi cơ hội nói đâu nào. Vừa mới đυ.ng ngón chân thôi, cô đã đánh tôi đến nổi cả đom đóm.”

“Đấy là hành động chính đáng. Chẳng nói chẳng rằng, tự nhiên chạm vào tôi thử hỏi làm sao tôi biết anh muốn gì.”

“Hà!” – Tri Đồng sảng khoái sau khi uống ngụm bia, khẽ quay qua – “Giờ cô bắt bẻ tôi à? Một câu cám ơn cũng không có.”

Lặng thinh chốc lát, Thục Nghi khó khăn lắm mới nói được từ: “Cám ơn…”

Bên cạnh, Tri Đồng suýt bị sặc. Anh liền đảo mắt nhìn trở lại cô gái PR bướng bỉnh đó. Thục Nghi hậm hực trước kiểu nhìn chằm chằm nọ:

“Bộ tôi nói cám ơn lạ lắm hả?”

Nhận ra vẻ lúng túng đó, anh chàng họ Hoàng cười cười, xoa đầu cô:

“Cô bé biết nghe lời ghê.”

Gạt phắt tay Tri Đồng xuống, Thục Nghi hắng giọng:

“Cô bé cái gì? Tôi hai mươi hai tuổi rồi.”

“Tôi hai mươi tám, lớn hơn cô sáu tuổi đấy.”

“Mặc xác anh!”

“Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mà cô chẳng kính nể gì hết. Vụ việc hồi nãy, cũng bởi cô nói với khách không nhún nhường nên mới lộn xộn cả lên.”

Thục Nghi còn điên tiết chuyện vừa rồi với ông Tây:

“Tại ông ta biếи ŧɦái! Lẽ nào tôi ngồi yên để bị chích thuốc?”

“Tôi không bảo thế nhưng ý tôi là cô nên biết chừng mực. Nếu làm lớn chuyện, chỉ có cô và bar Gossi gánh chịu hậu quả. Dù gì, cô cũng phải nghĩ cho sự khó sử của quản lý Khương.”

“Vậy thì thưa ngài, tôi nên làm gì trong tình huống đó?” – Thục Nghi khoanh tay, lông mày hơi nhướn nhướn hỏi giễu.

“Chẳng cần làm gì cả, cô cứ lẳng lặng rời khỏi đấy. Quản lý Khương luôn biết cách giải quyết êm xuôi những chuyện kiểu như thế. Ban nãy, trông chị ấy rất khó xử, chắc cũng bởi một phần do thái độ ngang ngược của cô.”

Khẽ cười nhạt, Thục Nghi vẫn chẳng thay đổi chất giọng lạnh lùng:

“Coi bộ, ngài đây hiểu chị Khương Dung quá.”

“Tôi đến bar Gossi đã năm năm, quản lý Khương là người đầu tiên tôi quen khi đến nơi này. Tính chị ấy ra sao, tôi khá rõ.” – Tri Đồng cười nhẹ hệt như đang hồi tưởng lại những lần nói chuyện với Khương Dung mỗi lần vào bar.

“Năm năm? Anh đi bar khi mới hai mươi ba tuổi…?”

“Ừm, từ lúc ngồi vào chiếc ghế giám đốc của công ty gia đình thì tôi đã hiểu thế nào là phiền muộn. Bar Gossi giúp tình thần tôi thoải mái hơn.”