Chương 5

Hàng loạt lời cảm ơn của cậu hôm nay khiến những người đàn ông ở đây có vẻ trầm ngâm, tự hỏi liệu cậu rốt cuộc có phải chỉ giả vờ hay không.

Tiêu Tình đi tới khu nhà bếp, lấy thịt bò bít tết từ trong tủ lạnh ra, nhìn bọn họ, "Muốn ăn không?"

"Cảm ơn." Bùi Yến trả lời trước, dù sao Tiêu Tình là người duy nhất trong này biết nấu ăn.

Nghiêm Mặc Hành cũng gật đầu, Sở Du nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tình đang nhìn cậu, vì vậy gật đầu, "Vậy làm phiền anh rồi, anh có cần giúp gì không, tôi có thể giúp một tay."

Tiêu Tình nhìn chằm chằm vào Sở Du trong vài giây, trả lời: "Có thể qua đây giúp một tay."

“Được.” Sở Du là loại người nếu người khác nấu cơm cho ăn, đương nhiên phải cố gắng xem người ta có việc gì cần giúp đỡ hay không, nếu không ăn cơm sẽ không yên tâm.

Sở Du đi qua, Tiêu Thanh bảo cậu làm gì cậu đều làm.

Bùi Yến và Nghiêm Mặc Hành nhìn cảnh này, khá là chói mắt.

Sau khi bít tết đã làm xong, Sở Du mang đến đặt trên bàn ăn, Lưu Chiêu Nam không có ở đây, chỉ có bốn người họ ăn.

Sở Du cắn một miếng, hết lời khen ngợi: “Thật tuyệt, anh còn có thể làm đầu bếp đấy.” Nói đến đây, cậu giơ ngón tay cái lên cho Tiêu Thanh.

Ba người nhìn Sở Du, người này sao bây giờ nói gì làm gì đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta muốn giấu không cho người khác nhìn thấy.

"Cảm ơn." Tiêu Thanh thấp giọng cười trả lời.

Sau khi ăn xong, Sở Du định đi dạo một vòng để tiêu hóa thức ăn.

Vừa đi qua một góc đường, đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Lưu Chiêu Nam và quản lý Kiều Nhất Hằng.

"Tôi đã ứng tiền lương cho cậu nhiều tháng rồi, không phải tôi không giúp cậu, mà là tôi thực sự không giúp được cậu nữa, mấy tháng nay tôi cũng cố gắng giúp cậu rồi, thông cảm cho tôi đi."

Lưu Chiêu Nam lo lắng nói: "Anh Kiều giúp tôi nghĩ thêm cách đi, mấy ngày nữa mẹ tôi phải mổ, gần đây còn cần tiền hóa trị, tôi thật sự cần tiền làm phẫu thuật."

"Hay là cậu đu mượn người khác một ít, tôi cũng có thể cho cậu mượn một ít, bởi vì một mình tôi không có đủ nhiều tiền như vậy, hay là cậu nói chuyện thử với các thành viên trong đội đi, có còn hơn không."

Sở Du chậm rãi rời đi, không ngờ người này trước mặt nhìn qua rất khó ưa, nhưng lại rất hiếu thuận, Sở Du cái khác thì không có, nhưng nằm trong phạm vi khả năng cậu vẫn sẵn lòng giúp đỡ, dù sao đời người sống cũng không dễ dàng, vì thế, nếu có thể ngăn chặn cái chết của một người, tại sao không giúp đỡ nếu có khả năng?

Sở Du biết thân thể này cái khác không có, nhưng xuất thân lại rất ấn tượng, cha là người giàu số một tại Thân Thành, có anh trai Sở Thâm là chủ tịch rất nhiều công ty giải trí ở nhiều thành phố, mà bản thân cậu từ bé đã được bố mẹ cung phụng như bông hoa trong nhà kính, bất kể cậu có làm gì, gia đình cũng sẽ đi sau chùi đít cho cậu, đặc biệt là vị anh trai trên danh nghĩa kia, mặc dù quan hệ giữa hai người cũng không phải rất tốt, nhưng người anh này cũng cố gắng hết sức đáp ứng bất cứ điều gì cậu muốn.

Sở Du hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, nhìn chữ Sở Thâm ở phía dưới rồi gõ nhẹ vào.

Sở Thâm đang họp, mà thư ký của anh đang ở bên cạnh, nhìn thấy hai chữ Sở Du hiện lên trên điện thoại, lập tức bước tới nói vào tai anh.

Sở Thâm dừng lại một chút, sau đó tiếp nhận điện thoại, "Các cậu xem trước đi, lát nữa tôi vào liền bắt đầu báo cáo."

Sở Thâm vừa bước ra khỏi phòng họp, bên trong đã bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đây là có chuyện gì? Lần đầu tiên thấy Sở tổng vì một cuộc điện thoại mà gác lại cuộc họp đó."

"Không phải là bạn gái chứ? Như vậy cũng quá yêu đến mù quáng rồi."

Sở Thâm đứng ở hành lang bấm vào cái nút màu xanh lục.