Chương 7

Sở Du chạy tới đỡ bà lão đứng dậy, tức giận mắng tài xế phía trước: "Ông cmn có bệnh à, không thấy bà ấy đã ngồi dậy rồi sao? Có bản lĩnh mắng người thì sao không tới giúp đi, như vậy có thể đi qua từ sớm rồi !"

Tài xế đỏ mặt, "Mày cmn thích lo chuyện bao đồng phải không? Bà ta chết dưới xe tao thì tao biết tìm ai nói lý đây?"

"Đây là ngã tư, bảng giám sát có thể nhìn rõ mọi chuyện, ông còn có gì ngụy biện?" Sở Du đỡ bà lão sang phía đối diện, cậu cởi mũ đội lên đầu bà, "Bà à, bà không sao chứ? Bà có muốn cháu đưa đi bệnh viện không?"

Bà lão cười lắc đầu: “Hôm nay may mà nhờ có cháu, cháu xem cháu còn đưa mũ cho bà, bây giờ cháu đã ướt hết rồi a.”

"Không sao, công ty của cháu ở gần đây, thay bộ quần áo khác là được, bà à, đợi tạnh mưa rồi mới đi nhé."

"Được rồi, chàng trai trẻ, cháu đi làm việc của mình đi."

"Tạm biệt bà."

Sau khi Sở Du nói xong, cậu lập tức dầm mưa chạy về phía tập đoàn Thâm Du.

“Diễn tốt lắm.” Phó Dịch đem tiền đưa cho bà lão vừa rồi còn sắc mặt yếu ớt.

Bà lão cười nhận lấy tiền, "Còn không phải là vì người trẻ tuổi là cậu cho nhiều tiền sao." Bà híp mắt thu tiền, hôm nay thật sự kiếm được nhiều tiền, một người như bà diễn còn đưa hắn một ngàn tệ, chuyện tốt như vậy thật không tồi, nhưng đứa trẻ kia thực sự đã khiến một lão nhân như bà động lòng, bà lão lại nói thêm vài câu: "Đứa trẻ đó thật là tốt, nó nhất định rất tốt bụng, ở thói đời này không tìm đâu ra một đứa bé tốt như vậy nữa rồi."

Phó Dịch nhìn người đang chạy về phía tập đoàn Thâm Du, nước mưa trượt dài trên mặt hắn, khiến khuôn mặt trắng trẻo của hắn càng thêm đăm chiêu, cả người ướt sũng cũng có thể so sánh với thiếu niên kia rồi.

Sở Du cuối cùng cũng chạy xuống lầu đến công ty, bởi vì đứng dưới mưa rất lâu, hiện tại cả người đã ướt như chuột lột, hơn nữa thời tiết lại lạnh, cho nên cậu bị hắt hơi một cái.

Tóc cậu vẫn còn nhỏ giọt, nước nhỏ từ tóc đến xương quai xanh, dáng vẻ vừa cấm dục lại hấp dẫn, cô gái trẻ ở quầy lễ tân phải liếc mắt nhìn mấy lần, thật mẹ nó đẹp trai quá đi, hơn nữa nhìn có chút quen quen.

Lưu Quyền vừa đến quầy lễ tân nhìn thấy Sở Du liền rất sửng sốt, đã lâu không gặp vị thiếu gia này, hiện tại cậu đang mặc một chiếc quần jean và áo len đơn giản, mái tóc ướt sũng, tràn đầy khí chất thanh xuân.

Sở Du nhìn thấy Lưu Quyền, bước nhanh về phía trước, khẽ gật đầu, "Trợ lý, mời dẫn tôi đi gặp anh trai."

Lời nói của thanh niên trong trẻo rõ ràng đến mức khiến người ta vô thức muốn nghe thêm vài lần nữa.

"Trợ lý Lưu?" Sở Du vẫy tay với hắn.

"A? A, thiếu gia đi theo tôi."

Sở Du được đưa đến văn phòng của Sở Thâm.

Sở Thâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đang khẽ run, đôi môi trắng bệch, mái tóc còn đọng nước, đôi mắt kia mang theo hơi nước nhìn anh, khiến người ta muốn phạm tội.

Sở Thâm nhíu mày đứng ở trước mặt cậu, một tay nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu đi vào phòng nghỉ ngơi.

Sở Thâm mở tủ quần áo, liếc nhìn Sở Du, sau đó lấy ra một chiếc áo sơ mi dài và một chiếc quần ngắn, "Quần đều rất dài, mặc cái này trước, thay quần áo ra."

Sở Du tiếp nhận quần áo, nhẹ giọng đáp: "Cám ơn anh."

Sở Du cau mày thật sâu, anh nhìn Sở Du cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Sở Du đứng trước gương, cậu cao 1m80, anh trai cao 192, mặc chiếc áo sơ mi này trên người giống như mặc quần áo người lớn, chiếc áo sơ mi gần như che đi chiếc quần đùi bên dưới.

Sở Du nhìn đôi chân trắng nõn gầy guộc không một cọng lông, sờ vào thì trơn mướt, đôi chân này nhất định là chân trong mơ của nhiều người.

Sở Du đi ra, nhìn thấy anh trai đang đứng ở cạnh tủ đầu giường, liền nói: "Anh à, anh có cái khăn tắm mới nào không, em muốn lau khô tóc."