Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Hiệp Hành

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »


Một tháng sau đó.

Tại huyện Đồng Thành thuộc miền núi Bắc Hiệp, đột nhiên thấy xuất hiện một chàng thiếu niên văn hoa anh tuấn.

Chàng thiếu niên ấy là ai ?

Chẳng ai khác hơn là Thạch Bảo Kỳ. Chàng vừa tới miền núi rừng Bắc Hiệp có tiếng là kỳ mật nhứt trong các vùng rừng hoang.

Sau ngày học thêm hai đường chiêu Thiên Hà Đảo Tả và Hận Hải Vô Biên của Huyết Châu Lão Nhân, võ công của Thạch Bảo Kỳ tăng thêm hơn trước bội phần, hào khí bốc cao ngàn trượng.

Hơn nữa, nhờ số vàng năm mươi lạng mà lão quái nhân trao tặng trong chiếc túi da, nên Thạch Bảo Kỳ đã mua hai bộ áo quần màu lam mặc vào trông thư thái thông minh, khôi vĩ lạ lùng.

Chàng biến đi vẻ tiều tụy, bẩn thỉu như ngày nào. Thạch Bảo Kỳ đi suốt một tháng trời, trải qua nhiều nơi tìm dấu vết kẻ cường thù nhưng không hề gặp.

Đồng thời tung tích người hạt Huyết Châu Hồn còn sót lại cũng chưa thể tìm ra.

Hôm nay Thạch Bảo Kỳ tới huyện Đồng Thành ở về phía Đông cánh rừng Bắc Hiệp.

Cảm nghe trong bụng đã đói như cào, Thạch Bảo Kỳ liền đi vào trong thị trấn tìm một cái tửu quán.

Chàng chọn một chiếc bàn kín đáo ngồi gọi thức ăn và rượu nhắm. Thạch Bảo Kỳ không muốn cho bọn giang hồ trông thấy chàng sanh ra nhiều điều rắc rối trên đường thi hành sứ mạng.

Lát lâu thức ăn đã dọn lên bốc khói nghi ngút, Thạch Bảo Kỳ lặng lẽ ngồi ăn uống.

ún xong, chàng toan gọi tiểu nhị tính tiền để còn tiếp tục cuộc hành trình đi sâu vào cánh rừng Bắc Hiệp.

Đột nhiên trong giờ phút đó.

Thạch Bảo Kỳ nhận ra một thiếu nữ quê mùa, đội nón lụp xụp đang từ ngoài tiến vào.

Ả nầy nói giọng trong như ngọc reo :

- Tiểu nhị, hãy cho bổn cô nương mười cân thịt bò khô, năm cân bánh mau đi.

Mồm thốt, nàng vừa lấy ra một nén vàng chừng một lượng ném về phía chiếc bàn của chủ quán.

Chủ quán thấy vàng mừng rở chộp lấy rồi bảo tiểu nhị vào trong lấy hai món ăn cho thiếu nữ quê mùa.

Thạch Bảo Kỳ quét mắt nhìn qua thiếu nữ trong khi nàng đưa chiếc lưng kiều diễm về phía chàng.

Cho nên Thạch Bảo Kỳ chưa nhận rõ gương mặt của nàng. Mặc dù vậy, chàng thấy thiếu nữ quê mùa nầy có cái tư chất rất mực đài trang, không giống như bộ y phục nàng đang mặc trong mình.

Hiển nhiên nàng phải là một vị tiểu thơ khuê các nào đó mới phải. Nhứt là mười ngón tay mũi viết trắng nõn nà của thiếu nữ cho biết cái thân phận của nàng không phải hèn hạ.

Chuyện lạ nầy khiến cho Thạch Bảo Kỳ dừng lại chưa vội trả tiền để theo dõi thiếu nữ kia.

Lúc ấy tên tiểu nhị đã mang thức ăn ra trao cho thiếu nữ. Nàng cầm lấy thức ăn bỏ vào chiếc túi da đeo trên vai rồi quay mình trở ra ngoài.

Dĩ nhiên gương mặt nàng nghiêng phía Thạch Bảo Kỳ. Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới trông rõ thiếu nữ vận y phục quê mùa đó. Bất giác chàng suýt phải bật kêu :

- È, Phượng Oanh đây rồi !

Thực vậy, thiếu nữ vận y phục quê mùa giống Phượng Oanh nữ đồ đệ của Phi Hồ Mỷ Nhân như tạc.

Gương mặt xinh tươi như đóa hoa hồng khiến lòng người rúng động đang hiện ở trước mặt Thạch Bảo Kỳ.

Khiến chàng đã phải sửng sờ lên.

Chàng lẩm bẩm :

- Có lẽ nào thiếu nữ nầy lại là Phượng Oanh ? Nhưng sự tình đã quá rõ ràng.

Thiếu nữ chính là Phượng Oanh, không thể có một sự lầm lẫn nào nữa cả. Thạch Bảo Kỳ cảm thấy quả tim mình đập mạnh.

Sự xuất hiện bất ngờ của thiếu nữ có gương mặt giống hệt Phượng Oanh làm chàng bâng khuâng vô tả.

Nay rõ là nàng rồi.

Thế nhưng Phượng Oanh đi đâu tới tửu quán nầy, lại mua vài món thức ăn như cần thiết lắm.

Lại nữa, nàng còn lấy thêm hai đôi đủa và hai cái chén bỏ vào trong chiếc túi da.

Hình như nàng đang sống chung với một người nào vậy. Nên chờ khi thiếu nữ vừa bước ra khỏi tửu điếm, chàng liền trả tiền rượu thịt.

Trong lòng chàng khẩn trương lên :

- Hãy đuổi theo nàng cho mau.

Tức thì Thạch Bảo Kỳ tiến nhanh ra khỏi tửu điếm. Chàng nhắm hướng thiếu nữ giống tạc Phượng Oanh mà thi triển khinh công rượt theo phía sau lưng.

Quanh qua một ngã ba đường, Thạch Bảo Kỳ toan vượt lên may ra thì thấy thiếu nữ kia rẻ vào một hiệu thuốc.

Tức thì chàng dừng lại phía ngoài xa đợi nàng.

Chập lâu, thiếu nữ lại trở ra.

Đến bên ngoài hình như thiếu nữ quê mùa kia đảo cặp mắt thật nhanh về phía sau một cái rồi lại tiếp tục lên đường.

Nàng đi về phía cánh rừng Bắc Hiệp.

Thạch Bảo Kỳ tức tốc theo sau.

Hể nàng đi nhanh thì chàng đi nhanh.

Còn thiếu nữ kia chậm bước thì chàng lại chậm theo. Vừa đi chàng vừa suy nghĩ miên man.

Phượng Oanh làm gì tới cánh rừng Bắc Hiệp nầy ? Nàng mua thức ăn cho ai đây ?

Rồi nàng còn vào tiệm thuốc để làm gì ?

Hiển nhiên là phải có một người nào thân thuộc của nàng bệnh hoạn chi đó chứ chẳng phải không.

Có thể nàng mua thực phẩm cho Phi Hồ Mỷ Nhân chăng ? Không thể như thế được.

Đường từ đây tới Túy Nguyệt Hiên có tới ngàn dặm đường, không lẽ nàng lại đến đây mua thức ăn ?

Hơn nữa, có đời nào Phi Hồ Mỷ Nhân lại sai bảo nàng như thế. Lâu nay ả hồ ly đối với thuộc hạ hết sức nghiêm cấm không để cho đi bên ngoài, nay có lẽ nào bảo lại bảo Phượng Oanh.

Đồng thời rõ ràng thiếu nữ mua hai cái chén và hai đôi đủa chứng tỏ nàng chỉ ở chung với một người nữa mà thôi.

Vậy người ấy là ai ?

Thạch Bảo Kỳ chỉ ngấm ngầm hiểu đây quả nhiên có chuyện gì khác thường xảy ra trong tòa Túy Nguyệt Hiên rồi.

Giờ chàng phải theo dõi coi nàng đi về đâu để khám phá ra sự lạ lùng về cái hành tung nầy.

Trước nhất chàng cần phải giấu bộ mặt thật của mình mới có thể theo dõi nàng mà không bị bại lộ.

Thạch Bảo Kỳ nói thầm : - È, hay ta mang chiếc mặt nạ lên là xong. Nghĩ vậy rồi, Thạch Bảo Kỳ thò tay vào lòng lấy ra một chiếc mặt nạ da người.

Chàng trùm lên mặt mình tự nhiên trở thành một gã văn sĩ trung niên mặt mũi xanh lè.

Rồi chàng khẩn cấp rượt theo thiếu nữ.

Lúc đó, thiếu nữ đã ra khỏi huyện thành nhắm phía Đông Nam mà đi. Nàng trổ thuật khinh công thần ảo chạy nhanh như vệt khói lam mờ. Trông thấy khinh công nầy, bất giác Thạch Bảo Kỳ kêu thầm :

- Quả đúng là nàng rồi đây.

Thật vậy, lối khinh công quen thuộc nầy nếu không phải là Phượng Oanh thì còn ai nữa.

Nàng có lối khinh công kỳ dị do Phi Hồ Mỷ Nhân truyền sang, thoáng nhìn là nhận ra ngay.

Thạch Bảo Kỳ cảm nghe tinh thần phấn chấn cả lên. Chàng cũng trổ thuật khinh công tuyệt diệu đuổi theo phía sau lưng của thiếu nữ.

Khoảng cách giữa chàng và thiếu nữ mỗi lúc một gần hơn. Bấy giờ, chàng chỉ còn cách nàng không đầy mười trượng, có thể trông thấy nhau rất rõ ràng.

Bất ngờ đang đi, ả thiếu nữ vùng thu hồi thân thủ. Ả quay mình chờ Thạch Bảo Kỳ tới.

Hành động của thiếu nữ quên mùa thật quá đột ngột khiến cho Thạch Bảo Kỳ lúng túng muốn tìm đường trốn tránh.

Nhưng không còn cách nào kịp nữa, thiếu nữ đã chiếu cặp mắt lạnh lùng nhìn chàng.

Thạch Bảo Kỳ đành phải tiến lên còn cách thiếu nữ chừng hai trượng, chàng liền ngưng bước. Mặt đối mặt, Thạch Bảo Kỳ nhìn thiếu nữ càng rõ hơn trước.

Quả đúng là Phượng Oanh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Thế nhưng nàng đi đâu mà lại mua những thức ăn và món thuốc như vậy ? Lúc ấy, thiếu nữ dùng cặp mắt đẹp tuyệt vời nhưng rất lạnh lùng nhìn Thạch Bảo Kỳ như coi chàng thuộc nhân vật nào.

Nhưng vì trên mặt Thạch Bảo Kỳ đã hóa trang thành một gã văn sĩ trung niên nên nàng không thể nhận ra được.

Thiếu nữ hừ một tiếng, rồi nói : - Các hạ toan hành thủ những gì mờ ám mà sao lại theo bổn cô nương từ thị trấn đến đây ?

Nghe thiếu nữ hỏi, Thạch Bảo Kỳ âm thầm nhủ : - È, thì ra nàng đã nhận ra ta từ lúc ra khỏi tửu điếm nhưng có lẽ nàng chưa biết ta là ai nên mới hỏi câu nầy.

Tuy vậy, ta cứ để nguyên thế nầy không nên vội ra mặt, để coi nàng đang tiến về đâu và làm chuyện gì đây cho biết.

Nghĩ vậy rồi, Thạch Bảo Kỳ đổi giọng khác lạ : - Ha ha ... con đường rộng rải thênh thang, khí trời hôm nay vô cùng tốt đẹp, cô nương đã biết đi được thi có lẽ nào tại hạ lại chẳng biết rảo bước dạo chơi cho phỉ chí bình sanh.

Thiếu nữ nổi giận nói : - Ngươi cũng có lý nhưng con đường ngươi cứ đi thẳng hay là ung dung đi một mình ngươi, tại sao lại theo dõi phía sau lưng bổn cô nương, hình như rình rập một điều gì.

Thạch Bảo Kỳ trầm giọng : - Rất tiếc, trong cuộc hành trình nầy dường như dù không có hẹn nhưng chúng ta lại chung hướng với nhau nên khiến cho tại hạ không thể nào đi ngã khác được.

Thiếu nữ đỏ bừng cả mặt : - Hừ, miệng lưỡi của ngươi quả thật tài tình, vậy ta nhường cho ngươi đi trước là xong.

Thốt xong, thiếu nữ tránh sang một bên nhường đường cho Thạch Bảo Kỳ.

Cách xử của thiếu nữ vừa đưa ra thật là khắc khe khiến cho Thạch Bảo Kỳ không khỏi lúng túng ngay lúc đầu.

Chàng lặng trầm nghĩ ngợi một phút tìm ra một cách liền nói với thiếu nữ :

- Thường theo lẽ phải của kẻ giang hồ thì tất cả đều nhường cho phái nữ, vậy ta đi phía sau là phải.

Thiếu nữ lạnh cả mặt lên :

- Thế cũng được, nhưng bổn cô nương muốn hỏi các hạ một đôi điều.

- Cô nương hỏi điều gì ? - Ta muốn biết hiện giờ các hạ đương tiến về hướng nào ? Câu hỏi của thiếu nữ thật là trớ trêu khó mà đáp ứng cho xuôi được. Bởi vì Thạch Bảo Kỳ nói tiến thẳng về phía trước, biết đâu nàng sang hướng khác.

Nên Thạch Bảo Kỳ đâm bối rối một chập chưa trả lời nàng. Thiếu nữ lập lại :

- Ngươi nghe ta hỏi chưa ? Hiện ngươi đương tiến về hướng nào ? Chợt nhớ tới cánh rừng Bắc Hiệp, ở về phía Tây Nam con quan lộ, Thạch Bảo Kỳ nghĩ thầm :

- Biết đâu nàng tới một sơn cốc nào trong cánh rừng Bắc Hiệp nầy, hay ta cứ nói liều rồi sau đó tùy theo cảnh ngộ xảy ra mà hành động tưởng chẳng muộn màng gì.

Nghĩ vậy, Thạch Bảo Kỳ trỏ sang hướng Nam đáp : - Tại hạ tiến về phía nầy đây, chắc cô nương cũng đang đi về hướng đó ? Thiếu nữ sửng sốt lên một phút rồi lạnh lẽo :

- Hừ, ngươi quả thật là một kẻ quá lộng hành, nhưng bổn cô nương cho ngươi được rõ, nếu ngươi còn lảng vảng theo sau ta nữa thì chớ trách sao hạ thủ chẳng niệm tình.

Nghe vậy Thạch Bảo Kỳ hiểu ngay thiếu nữ sẽ phải đi về hướng Tây Nam như chàng vừa nói nên lòng mừng thầm.

Trong khi thiếu nữ dùng cặp mắt đẹp tuyệt vời nhưng tỏa mờ sát khí nhìn Thạch Bảo Kỳ một cái rồi quay đi.

Nàng quay mình bỏ con đường cái thẳng vào chốn rừng bụi hoang vu nhưng vẫn về phía Tây Nam.

Phen nầy Thạch Bảo Kỳ chưa dám vội rượt theo thiếu nữ vì sợ nàng nổi giận sẽ hỏng cả mọi việc.

Chàng đứng lặng nhìn theo nàng.

Thạch Bảo Kỳ tự biết nếu chàng lột chiếc mặt nạ ra tức khắc thiếu nữ sẽ đổi ngay cách cư xử.

Nàng sẽ mừng rở khi gặp mặt chàng một cách bất ngờ. Nhưng Thạch Bảo Kỳ lại còn nghĩ đến sư phụ của nàng, ả Phi Hồ Mỷ Nhân.

Biết đâu ả hồ ly không trú ẩn đâu đây trong cánh rừng Bắc Hiệp và sai nàng ra thị trấn mua thức ăn.

Chàng hiện ra quá sớm sợ e hỏng hết mọi việc.

Thạch Bảo Kỳ muốn trong chốc lát nữa đây gặp mặt Phi Hồ Mỷ Nhân rồi sẽ để bộ mặt thật của mình trước khi cùng ả triển ra một trậnh sanh tử quyết.

Nên chàng đứng chờ thiếu nữ đi xa. Đợi khi thiếu nữ đi biệt dạng trong cánh rừng già, bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới thi triển khinh công thần ảo chạy theo.

Chẳng mấy chốc chàng lọt vào cánh rừng theo dấu thiếu nữ vừa qua ngang mà đi nhanh.

Cặp mắt thần của chàng xét nhìn quanh khắp coi thiếu nữ đang tiến về hướng nào.

Đi sâu vào trong khoảng vài trăm trượng vẫn chưa phát giác được chiếc bóng của thiếu nữ.

Thạch Bảo Kỳ lẩm bẩm : - È, nàng đang tiến qua phía nào đây ? Vừa nhủ, chàng lại vừa phóng đi.

Độ một khoảng đường nữa.

Đang đi thình lình Thạch Bảo Kỳ nghe có tiếng thét lanh lảnh : - Nhận chưởng đây.

Tức thì một luồng kình khí nặng như núi lở từ bên lưng Thạch Bảo Kỳ quật tới.

Khí thế chưởng phong cực kỳ dũng mãnh.

Thạch Bảo Kỳ mau lẹ lắc mình tới tránh khỏi. Ầm.

Chưởng lực quật nhằm cành cây cổ thụ gảy ngang đổ xuống. Một chiếc bóng vừa phóng ra gần Thạch Bảo Kỳ.

Thạch Bảo Kỳ quét cặp dị quang nhìn kỷ.

Chàng thấy đó là thiếu nữ vừa rồi, sắc mặt nàng đang hầm hầm vì hơi giận, hai hàm răng nghiến lại.

Thạch Bảo Kỳ liền lên tiếng trước : - Xin cô nương đừng nổi giận.

Lời chàng chưa kịp dứt thì thiếu nữ đã xê mình lên đối diện cùng chàng đồng thời hét to :

- Câm mồm lại, bản cô nương đã có dặn lời, người còn lén lút theo dõi ta thì phải chết. Hãy nộp mạng cho mau.

Chưa dứt câu nói, thiếu nữ đã huy động ngọc chưởng liên tiếp quật tới giữa Thạch Bảo Kỳ năm chiêu.

Chiêu nào chiêu nấy nặng như búa ngàn cân, bề thế xô non dời núi, khó thể chống đở.

Nàng quyết gϊếŧ chết Thạch Bảo Kỳ vì cơn nóng giận. Nháy mắt chưởng phong to bằng những trái núi chụp xuống đỉnh đầu Thạch Bảo Kỳ không cho thoát chạy.

Đến chừng chàng phát giác thì không còn có thể tránh né đi đâu nữa cả. Tình hình bỗng nhiên nguy ngập một cách không ngờ.

Bắt buộc Thạch Bảo Kỳ phải dùng thân pháp Cử Long Thăng Thiên của sư phụ tung mình lên tránh khỏi.

Đồng thời từ trên cao, chàng quật xuống mấy chiêu Hồi Long Chưởng để phá vỡ kình lực của thiếu nữ.

Loạt tiếng chưởng âm nổ vang rền.

Năm đạo kình khí của thiếu nữ liền bị Hồi Long Chưởng đánh tan trong cái chớp mắt.

Và nàng cũng bị tiềm lực đẩy dạt qua phía trái lảo đảo tháo lui đến bốn bước mới đứng vững.

Thạch Bảo Kỳ đáp trở xuống mặt đất.

Trong lúc thiếu nữ hết sức hãi hùng bật kêu một tiếng trố mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ không hề chớp.

Nàng tỏ vẻ vô cùng kinh dị trước cái thế công và thế thủ của Thạch Bảo Kỳ.

Lúc ấy Thạch Bảo Kỳ cũng ngưng thân hình lại, nhìn trên gương mặt thiếu nữ để nhận rõ về nàng.

Chàng khẽ thầm : - Quả thật Phượng Oanh rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Trong khi thiếu nữ lặng trầm nhìn Thạch Bảo Kỳ một chập lâu, như cố tình xem đã gặp chàng ở nơi nào, hoặc phát giác cái môn phái của chàng. Hồi lâu, nàng cau mày hỏi :

- Các hạ hãy cho ta biết một điều.

Thạch Bảo Kỳ vẫn đổi giọng khác lạ hỏi : - Cô nương muốn hỏi điều gì đây ?

- Vừa rồi có phải các hạ thi triển đường chiêu Hồi Long Chưởng của môn phái Thiếu Lâm chăng ?

Bất giác Thạch Bảo Kỳ kinh hãi lên vì không ngờ Phượng Oanh lại tinh tường như thế.

Chàng khe khẽ gật đầu : - Đúng như vậy.

- Lệnh sư của các hạ là ai đây ?

Thạch Bảo Kỳ lúng túng :

- Xin lổi, tại hạ không thể làm vừa lòng cô nương điều này được. Lấy cặp mắt đẹp tuyệt vời nhìn từ trên đầu chí đến dưới chân của Thạch Bảo Kỳ mấy lượt, thiếu nữ chau mày nghĩ ngợi một chút.

Chợt như nhớ ra điều gì, bỗng nàng kêu "à" một tiếng như vừa phát giác ra một sự tình quan trọng.

Nàng trố mắt nhìn Thạch Bảo Kỳ chẳng hề nháy.

Thạch Bảo Kỳ cũng sửng sốt lên nhìn trả lại nàng. Chàng lấy làm lạ nghĩ thầm :

- È, không lẽ nàng đã biết rõ thân thế của ta.

Vừa lúc ấy, thiếu nữ đã cười sằng sặc.

Giọng cười vừa như chế nhạo, vừa như soi mói làm Thạch Bảo Kỳ vô cùng khó chịu, đứng không yên.

Nên chàng gay gắt hỏi : - Cô nương cười gì tại hạ đây ?

Thiếu nữ cười ngặt nghẽo một chập nữa mới im đi, nhìn thẳng vào mặt Thạch Bảo Kỳ :

- Các hạ có đúng là Lam Tinh không ?

Thạch Bảo Kỳ giật mình bởi không ngờ thiếu nữ lại quá quắc như thế. Đôi mắt nàng thật là tinh tường, có thể nhận rõ mọi việc mà nàng đã từng gặp.

Thạch Bảo Kỳ khẽ gật đầu : - Quả đúng như vậy.

Thiếu nữ hớn hở xê mình lên hai bước cười lớn : - Ha ha ... vậy thì bổn cô nương đã biết rỏ cái tung tích của các hạ rồi đây. Thạch Bảo Kỳ càng thêm sững sốt :

- Cô nương biết như thế nào ?

Thiếu nữ phá lên cười một chập, rồi giơ ngón tay trắng như noản ngọc trỏ vào mặt Thạch Bảo Kỳ :

- Có phải các hạ đang mang một chiếc mặt nạ giả dạng ra gã văn sĩ trung niên để đánh lừa ta chăng ?

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ rúng động lên, hết sức lúng túng chưa biết phải nói như thế nào cả.

Chàng không hiểu do đâu mà thiếu nữ lại thấu rõ về cái hành tung của chàng như vậy.

Phải chăng lúc nảy, hồi còn trong thị trấn, nàng đã trông thấy chàng cải dạng gã văn sĩ trung niên ?

Thạch Bảo Kỳ hoang mang đứng ngây người nhìn thiếu nữ. Bây giờ thiếu nữ mới cười nói :

- Thạch công tử, hãy lột chiếc mặt nạ ra còn chờ đợi gì nữa, bổn cô nương không thể nhận lầm đâu.

Lới nói nầy của thiếu nữ làm cho Thạch Bảo Kỳ kinh dị vô tả, chàng chẳng hiểu do đâu nàng lại phát giác được cái bí mật của mình.

Sự tình đã diễn ra như thế, Thạch Bảo Kỳ nghĩ cũng không nên giấu giếm nữa mà làm gì, nên từ từ thò tay lên gở nhè nhẹ chiếc mặt nạ hóa trang ra. Một gương mặt đẹp trai hùng vĩ hiện ra trước mắt thiếu nữ.

Khiến thiếu nữ mừng rỡ reo lên : - È, Thạch công tử đây.

Thạch Bảo Kỳ gật đầu : - Thật tình xin lỗi Phượng Oanh cô nương, không ngờ bị phát giác. Thiếu nữ chính là Phượng Oanh tươi như cánh hoa hồng ban sáng : - Thạch công tử chớ lấy làm khó chịu mà làm gì. Nếu tiểu muội không lầm thì có thể có một nguyên nhân nào đó công tử mới cải trang ra gã văn sỉ để theo dõi ta.

Cất giọng lặng trầm, Thạch Bảo Kỳ đáp : - Đúng chẳng hề sai, chính thiếu nữ theo dỏi cô nương để tìm lệnh sư của nàng đây.

Nhìn Thạch Bảo Kỳ với vẻ ngạc nhiên, Phượng Oanh hỏi : - Như thế hiện giờ Thạch công tử cho tiểu muội đang trên đường đi tìm sư phụ đây sao ?

- Đây là một sự thật, thế cô nương không phải đang tìm kiếm Phi Hồ Mỷ Nhân à ?

Khe khẽ lắc đầu, Phượng Oanh nói : - Thạch công tử lầm rồi, tiểu muội chẳng hề đi tìm sư phụ mà chính đi tìm

...

Nàng bỏ dở câu nói và đưa cặp mắt đẹp tình tứ nhìn Thạch Bảo Kỳ biểu lộ một mối chân tình tha thiết.

Thạch Bảo Kỳ lấy làm quái lạ, lặng một chập mới hỏi : - Phượng Oanh cô nương bảo đi tìm ai đây ?

Giọng Phượng Oanh thì thầm : - Đi tìm công tử.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ sửng sờ lên : - Cô nương tìm tại hạ ?

- Thật vậy, tiểu muội đi tìm công tử đã lâu rồi, nay không ngờ được gặp ở chốn nầy.

Tháo lùi một bước, Thạch Bảo Kỳ trầm giọng : - Cô nương tìm tại hạ có chuyện gì đây ?

- Tiểu muội đưa công tử đến gặp một người.

Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác :

- Gặp một người ? Nhưng người ấy là ai ? Phượng Oanh bí mật :

- Công tử tới đó rồi tự khắc sẽ rõ.

Cặp lông mày lưỡi kiếm của Thạch Bảo Kỳ cau lại : - Tại hạ hy vọng cô nương cho biết trước. Phượng Oanh tủm tỉm cười :

- Nhưng tiểu muội muốn dành cho công tử một sự ngạc nhiên nên không thể cho công tử hay trước được.

Thấy Phượng Oanh không hề ẩn chứa một âm mưu độc hiểm gì cả, nụ cười của nàng tươi như đóa hoa buổi ban mai, Thạch Bảo Kỳ trầm ngâm một chập, rồi khẽ gật đầu :

- Cũng được, vậy chúng ta lên đường cho kíp.

- Phải đấy, chúng ta đi cho mau.

Tức thi hai thiếu niên nam nữ sát lại bên nhau, cùng thi triển khinh công phóng đi.

Hai người bay mau tợ chớp vượt trong rừng rậm. Được một đỗi, chợt nhớ ra một điều, Thạch Bảo Kỳ hỏi Phượng Oanh : - Phượng Oanh cô nương, do đâu cô nương lại nhận được tại hạ là Lam Tinh, có phải Phi Hồ Mỷ Nhân nói ra chăng ?

Phượng Oanh lắc đầu : - Không đúng như vậy. - Không đúng, thế người ấy là ai ? - Người nói đó chính là nhân vật mà công tử sắp gặp đây. Thạch Bảo Kỳ hết sức khó chịu vì lời nói luôn luôn mập mờ của Phượng Oanh. Chàng đâm bực dọc :

- Nhưng rất tiếc tại hạ và nhân vật ấy từ trước đến nay đã từng quen biết với nhau bao giờ đâu.

Phượng Oanh như trêu tức : - Công tử đùng vội nóng nảy, chốc lát nữa đây công tử sẽ hiểu rõ mọi sự tình.

Thạch Bảo Kỳ biết có hỏi thêm Phượng Oanh cũng không chịu nói nên lặng thinh không tiếp nữa.

Chàng có cái cảm giác như đắm hồn vào một giấc mông lung không thể nào đoán hiểu ra làm sao cả.

Nhân vật chàng sắp gặp là ai đây ?

Kẻ đó là thù hay ân nhân ?

Hắn cần gặp chàng có chuyện gì ?

Giải quyết chuyện ân oán gì đây chăng ? Thạch Bảo Kỳ bâng khuâng trong lòng vô tả. Chàng cứ nghĩ mãi nhưng không thể nào phăng ra manh mối.

Nhưng chàng không hỏi Phượng Oanh nữa vì biết có hỏi nàng cũng chẳng bao giờ nói với chàng.

Hai người đi xuyên qua cánh rừng rậm.

Trước mắt họ là một ngọn đồi nhỏ.

Trải qua ngọn đồi thì tới một vùng sơn cước, chợt hiện ra một ngôi chùa cổ lổ, tường xiêu, vách đổ, bốn phía tiêu điều.

Phượng Oanh trỏ tay nói : - Nhân vật mà công tử sắp gặp ở trong chùa kia. Trong lòng Thạch Bảo Kỳ chợt khẩn trương lên. Chàng nóng lòng gặp mặt nhân vật thần bí nào đó. Như đoán được tâm trạng của chàng, Phượng Oanh dục : - Chúng ta đi cho mau.

Hai người đi như hai cây tên phóng nhanh về phía ngôi chùa cổ xưa, đầy nét hoang liêu vắng vẻ kia.

Phút chốc đến nơi, Phượng Oanh ngưng lại.

Thạch Bảo Kỳ cũng thu hồi thân thủ.

Phượng Oanh nói thật mau : - Chúng ta hãy đi vào.

Tức thì nàng lắc mình phóng vô chùa.

Không trể một bước, Thạch Bảo Kỳ phóng theo phía sau Phượng Oanh. Đây là một ngôi chùa quá xưa cũ, tường đổ, cột xiêu, chỉ còn một nửa căn bên góc Đông là có thể che được nắng mưa mà thôi.

Phượng Oanh hướng dẫn Thạch Bảo Kỳ tiến thẳng vào căn còn lại đó. Đến phương trượng, Thạch Bảo Kỳ quét mắt tìm quanh xem nhân vật ấy đang ở chốn nào.

Chẳng thấy một chiếc bóng nào cả.

Toàn thể trong chùa vắng lặng như tờ. Chỉ thấy lưới nhện giăng tứ phía dọc ngang mà thôi. Thạch Bảo Kỳ lộ vẻ kinh dị, khẽ thầm vào tai Phượng Oanh : - Cô nương, nhân vật đó đang ở nơi nào sao không trông thấy ? Phượng Oanh không vội đáp, nàng đem cất những món đồ vừa mua xong ngoài thị trấn vào phía trong bệ kín đáo.

Sau đó nàng mới trở lại chỗ Thạch Bảo Kỳ đứng đợi.

Bỗng nàng trỏ tay vào phía trong chiếc bàn kệ, nói giọng buồn buồn : - Người ấy đang chờ Thạch công tử ở phía trong này, xin công tử cứ tự tiện bước vào sẽ rõ.

Với một bầu tâm sự vừa khẩn trương cực độ, vừa lại hoài nghi vì không hiểu rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây, Thạch Bảo Kỳ đưa mắt nhìn lại Phượng Oanh lần cuối cùng như để dò xét về nàng, rồi chàng mới bước vô phía trong một đống cỏ khô chiếc kệ to lớn.

Đã thấy ở phía trong đó có một người đang nằm trên cái giường ọp ẹp nhưng chẳng hề vựa quậy chi hết.

Người ấy hơi chúi đầu xuống nên chưa thể nhận rõ là ai, chỉ thấy thần sắc tái xanh không còn một chút máu me.

Trên mình hắn lại mang mười mấy vết thương vừa chưởng phong vừa chỉ lực rất nặng nề.

Giá nếu trên bộ ngực không có hơi thở lên xuống thoi thóp yếu ớt thì đã giống như cái tử thi.

Thạch Bảo Kỳ hết sức kinh dị chưa rõ là ai, đứng nhìn một chập thấy có dáng quen thuộc.

Chàng liền xê mình lại gần nhìn kỷ nạn nhân.

Bất giác Thạch Bảo Kỳ suýt kêu to :

- Đãng Ma Tôn Giả lão tiền bối đây.

Thực vậy, người đang nằm bất động trên đống cỏ khô chẳng ai khác hơn Đãng Ma Tôn Giả.

Nhưng bấy giờ lão nhân đã lột bộ mặt hóa trang chứ không còn là một lão còm như hồi còn trong tòa Túy Nguyệt Hiên nữa.

Sự phát giác này khiến cho Thạch Bảo Kỳ đã phải rúng tận đáy lòng. Tại sao Đãng Ma Tôn Giả bị thương tích nặng nề như thế này ?

Thạch Bảo Kỳ quay lại.

Lúc ấy Phượng Oanh đã bước vào.

Thạch Bảo Kỳ nói giọng khích động : - Phượng Oanh cô nương, phải chăng lão nhân này chính là lão già lưng còm trong tòa Túy Nguyệt Hiên ?

Phượng Oanh nhìn lão nhân nằm bất động rồi day qua Thạch Bảo Kỳ buông trầm giọng xuống :

- Thạch công tử hãy nên gọi lão bằng Đãng Ma Tôn Giả lão tiền bối là đúng nghĩa hơn.

Trong lòng Thạch Bảo Kỳ hãi hùng lên vì hiểu rõ cái tung tích của Đãng Ma Tôn Giả đã bị phát giác.

Nhưng ai đã phát giác ra đây ?

Thạch Bảo Kỳ thầm nghĩ :

- Phượng Oanh, sao cô nương lại biết rõ câu chuyện bí mật nầy của Đãng Ma Tôn Giả lão tiền bối ?

Phượng Oanh buồn rầu : - Đây chính là nơi miệng của Đãng Ma Tôn Giả lão tiền bối cho tiểu muội biết.

Thạch Bảo Kỳ sửng sốt : - À thế ra...

Phượng Oanh tiếp : - Và luôn câu chuyện liên hệ giữa công tử và lão tiền bối cũng đã thuật lại cho tiểu muội nghe rồi.

Thạch Bảo Kỳ trố mắt : - Vậy à ?

Ngưng lại một chập vì khích động, Thạch Bảo Kỳ hỏi Phượng Oanh : - Cô nương, nhưng tại sao Đãng Ma Tôn Giả lão tiền bối lại mang quá nhiều vết thương trầm trọng như thế nầy ?

Đến đây, Phượng Oanh như bốc sôi giòng máu căm hờn, nói bằng một giọng vô cùng hằn học :

- Chính là sư phụ của tiểu muội, con quỉ cái da^ʍ độc đã quật trọng thương lão tiền bối đây.

Nghe qua Thạch Bảo Kỳ lại càng thêm sửng sốt thêm hơn, đưa mắt nhìn Phượng Oanh chẳng hề chớp.

Chàng hết sức lạ lùng vì không hiểu tại sao Phượng Oanh lại gọi Phi Hồ Mỷ Nhân bằng con quỉ cái da^ʍ độc, lại còn tỏ ra hậm hực nữa.

Tại sao vậy ?

Phi Hồ Mỷ Nhân đã hành động những gì khiến cho nàng đâm ra oán hận mà thốt ra lời nói đó ?

Nên chàng vội hỏi Phượng Oanh : - Phượng Oanh cô nương, có thể nào cô nương cho tại hạ biết rõ sự tình vừa trải qua chăng ?

Sắc mặt của Phượng Oanh lộ vẻ căm hờn : - Thạch công tử, chẳng hiểu công tử còn nhớ sau khi thắng trận tại lôi đài Huyết Châu Chiêu Thân, ả ác phụ Phi Hồ Mỷ Nhân toan hạ sát công tử chăng ?

Thạch Bảo Kỳ gật đầu : - Tại hạ còn nhớ rất rõ ràng, giá nếu lúc đó không có Côn Luân Lão Nhân và Phong Lâm Cư Sĩ ngăn cản, có thể Phi Hồ Mỷ Nhân đã gϊếŧ chết tại hạ rồi.

Nhưng cô nương nhắc tới câu chuyện nầy làm gì ?

Phượng Oanh nói :

- Nếu một có nguyên nhân thì tiểu muội đâu có nói tới chuyện nầy. Bởi vì sau khi gã ác phụ cùng tiểu muội ra về thì ả uất hận trong lòng, đồng thời là một mối nhục to lớn nhứt trong đời, thề trước sau gì cũng phải trả cho xong.

Riêng gã Độc Thủ Thư Sinh oán hận vô tả, hằng ngày thề nguyền quyết hạ sát cho kỳ được công tử để trả mối thâm thù.

Cho nên hắn nằng nặc xin ả ác phụ truyền dạy cho hắn biết lối ma công Cửu Cửu Huyền Công, để hắn trở thành một cao thủ hạng nhất, đi tìm công tử mà phục hận.

Đến đây, Thạch Bảo Kỳ chen vào :

- Cô nương, rồi Phi Hồ Mỷ Nhân có bằng lòng truyền dạy lối ma công Cửu Cửu Huyền Công cho hắn không ?

Phượng Oanh lạnh lùng : - Dĩ nhiên ác phụ đã bằng lòng.

Cặp mắt thần của Thạch Bảo Kỳ trợn lên :

- Rồi sự tình ra sao nữa ?

Bằng một giọng uất hận, Phượng Oanh đáp : - Như Thạch công tử đã rõ, nếu muốn tu luyện ngón ma chưởng Cửu Cửu

Huyền Công nầy thì cần phải thu hút lấy tinh thần của tám mươi mốt nạn nhân nam nữ đồng trinh trong một thời gian nhứt định.

Lúc trước ả ác phụ là đàn bà nên cần đến thiếu niên, nhưng nay Độc Thủ Thư Sinh là đàn ông thì phải dùng tới thiếu nữ.

Thạch Bảo Kỳ buông trầm : - À ra như thế...

Phượng Oanh căm hận tiếp :

Thạch công tử, ả ác phụ nầy quả thật da^ʍ độc chưa từng có trong chốn giang hồ, không còn biết gì tới đạo lý nữa cả, ả bắt tiểu muội làm vật hy sinh thứ nhất cho tên ác ma kia.

Lời tiết lộ của Phượng Oanh khiến cho Thạch Bảo Kỳ bất giác đã phải hãi hùng lên.

Chàng không thể nào tưởng tượng được Phi Hồ Mỷ Nhân lòng dạ lại bạo tàn như loài dả thú.

Hèn nào từ buổi ban đầu gặp gở Phượng Oanh đã gọi Phi Hồ Mỷ Nhân bằng con quỉ da^ʍ ác.

Sự tình khiến Thạch Bảo Kỳ ngẩn ngơ thêm.

Lúc ấy, Phượng Oanh đã hậm hực tiếp :

- Cũng chỉ vì lúc trước đã có nhiều phen tiểu muội khuyên ngăn Độc Thủ Thư Sinh đừng luyện món tà công đó, nên có thể ả da^ʍ phụ Phi Hồ Mỷ Nhân oán hận xúi bảo hắn dùng sức da^ʍ oai để hủy diệt tiểu muội cũng không biết chừng.

Bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới hỏi : - Cô nương, rồi kết quả xảy ra thế nào ? Phượng Oanh nghiến hai hàm răng kèn kẹt bộc lộ sự căm hờn vô tả : - Rồi kế đó hai sư đồ ả da^ʍ phụ đẩy tiểu muội vào nơi phòng luyện da^ʍ công nhốt kín trong đó.

Xong xuôi Phi Hồ Mỷ Nhân trở ra ngoài, còn lại Độc Thủ Thư Sinh và tiểu muội.

Hắn bắt đầu ôm ngang tiểu muội quật xuống giường...

Thạch Bảo Kỳ trợn mắt :

- À, hắn dám hành động như thế...

Phượng Oanh gật đầu uất hận : - Đúng vậy, tên da^ʍ ma ấy cũng giống hệt như sư phụ của hắn, chẳng kể gì đến tình huynh đệ, quật tiểu muội xuống giường toan ra tay lột hết y phục để làm chuyện bất lương.

Thạch Bảo Kỳ ửng cả mặt : - Rồi cô nương đối phó thế nào ?

Phượng Oanh chân thành đáp :

- Tiểu muội giận dữ đánh vào mặt hắn một chưởng bất ngờ khiến hắn đảo đi một vòng.

Nhưng hắn đã bị ngọn lửa da^ʍ ma đốt cháy nên điên cuồng phóng tới chụp lấy tiểu muội.

Không còn nhân nhượng nữa, tiểu muội thi triển võ công chống lại con thú tính l*иg lộn của hắn.

ã ngoài nghe tiếng động, con da^ʍ phụ lại quay vào thấy vậy toan quật chết tiểu muội.

Tình hình lúc đó thật là nguy ngập.

Thạch Bảo Kỳ gấp rút :

- Thế rồi câu chuyện ra sao nữa hở cô nương ? Phượng Oanh nói :

- Tình cờ trong cơn nguy cấp ấy chợt nghe có Mụi Hình Tôn Giả tới thăm. Ả da^ʍ phụ liền tạm tha cái chết cho tiểu muội, mang đi giam vào một căn phòng đá.

Thạch Bảo Kỳ buông tiếng thở nhẹ nhỏm : - Thật cũng may, phải chăng nhờ đó mà cô nương lén ả Phi Hồ Mỷ Nhân chạy thoát đi ?

- Đúng vậy, trong khi ả da^ʍ phụ bận lo tiếp rước lão Mụi Hình Tôn Giả vào phòng luyện công để ân ái thì tiểu muội do một cánh cửa phía sau trốn thoàt ra ngoài.

Tiểu muội cũng định chạy cho thật nhanh để lìa khỏi nơi hang hùm nhưng chẳng ngờ vừa đi ngang qua phòng luyện công chợt thấy lão Đãng Ma Tôn Giả bị ả da^ʍ phụ quật cho một chưởng bay bổng ra ngoài bất tỉnh. Thấy vậy, tiểu muội khẩn cấp bay lại bồng lấy lão nhân, dùng khinh công tột bực phóng ra khỏi Túy Nguyệt Hiên mà chạy đến ngôi chùa hoang phế nầy.

Nghe Phượng Oanh nói dứt, bấy giờ Thạch Bảo Kỳ mới buông hơi thở dài như vừa trút xong một gánh nặng ngàn cân.

Chàng nhìn qua Đãng Ma Tôn Giả nằm mê man, rồi day lại Phượng Oanh :

- Cô nương, Đãng Ma lão tiền bối do đâu mà lại bị ả Phi Hồ Mỷ Nhân phát chiêu đến trọng thương như thế ?

Phượng Oanh lau giọt mồ hôi trên trán : - Cứ theo lời của lão tiền bối kể lại thì chỉ vì người thấy Mụi Hình Tôn Giả hôm đó lại dẫn thêm chín vị tăng nhân đồng trinh đến giao nộp cho ả da^ʍ phụ hành công nữa nên không dằn nổi cơn phẩn nộ, xông đại vào phòng ả toan quật cả hai chết đi.

Không ngờ vừa tới phía trong thì lúc đó ả da^ʍ phụ chỉ mới thoát y chứ

chưa hành lạc, đồng thời ả bắt gặp lão tiền bối, hai người liền ra tay hổn đấu với nhau.

Sau gần ba mươi chiêu, rốt cuộc lão tiền bối không chống nổi ả da^ʍ phụ nên bị quật trúng một ngọn Cửu Cửu Huyền Công bay bổng ra ngoài ngất đi như lời tiểu muội đã nói.

Cũng may là trong khi tiểu muội bồng xốc lão tiền bối chạy trốn thì cặp gian phu da^ʍ phụ kia hãy còn phơi trần cơ thể, nếu không hậu quả thật khó mà đo lường được.

Thạch Bảo Kỳ hết sức băn khoăn : - Cô nương, từ hôm Đãng Ma lão tiền bối bị thương đến nay có tỉnh lại lần nào chăng ?

Phượng Oanh khe khẽ gật đầu : - Lão tiền bối tỉnh lại có một lần trong khi tiểu muội chạy tới một thị trấn thuê cổ xe độc mã đưa lão đến đây.

Lão thuật rõ sự tình xảy ra cho tiểu muội nghe, đồng thời dặn dò tiểu muội phải đi tìm cho bằng được công tử để kỳ hạn cho công tử nội trong vòng ba tháng phải tới gϊếŧ chết Phi Hồ Mỷ Nhân và phá tan cái da^ʍ động Túy Nguyệt Hiên, nếu chậm trể chỉ sợ e giang hồ mang đại họa vì ả da^ʍ ma,

bởi ả sắp tựu thành toàn bộ Cửu Cửu Huyền Công rồi.

Nghe qua Thạch Bảo Kỳ toát dầm cả mồ hôi, lòng chàng kinh hãi vô cùng. Vì nếu để cho Phi Hồ Mỷ Nhân hoàn thành ngón ma chưởng đó, chắc chắn võ lâm sẽ triển ra một trận sát kiếp long trời.

Bạch đạo sẽ đứng trước cái nguy cơ bị diệt vong trong một ngày không xa lắm.

Cho nên Thạch Bảo Kỳ không ngớt rúng tận đáy lòng. Đương khi Phượng Oanh lại tiếp :

- Sau khi căn dặn tiểu muội xong thì lão tiền bối lại mê man đi, chảng còn biết gì nữa cả.

Tiểu muội đã dùng rất nhiều linh dược cho lão tiền bối uống nhưng thảy đều vô hiệu và tới nay thì linh đơn đã cạn kiệt rồi.

Cho nên tiểu muội mới ra ngoài thị trấn mua chút thức ăn và mua vài con nhân sâm để lão tiền bối có thể kéo dài thêm mạng sống.

Chẳng ngờ may mắn gặp công tử như vừa rồi.

Thạch Bảo Kỳ vô cùng khích động trước cái nghĩa cử của Phượng Oanh. Đồng thời dòng máu căm hờn trong lòng chàng cuồn cuộn chảy lên, bỗng nghiến răng kèn kẹt :

- Phượng Oanh cô nương, hay là để tại hạ tức khắc đến tòa Túy Nguyệt Hiên quật chết ả Phi Hồ Mỷ Nhân, trước rửa hận cho Đãng Ma lão tiền bối, sau đó trừ họa cho giang hồ.

Cô nương nghĩ thế nào đây ?

Phượng Oanh nhìn cái thân thể bất động của Đãng Ma Tôn Giả rồi day lại khe khẽ lắc đầu :

- Không thể được công tử ạ ! Một là hiện nay chúng ta cần phải tìm cách khẩn cấp cứu nguy cho lão tiền bối thoát cơn hiểm nghèo nầy, lại nữa sau

đó công tử cần phải luyện thêm mối võ công vô địch mới có thể đến tòa Túy Nguyệt Hiên mà phục hận được.

Nếu không hậu quả sẽ không biết đâu mà tưởng tượng.

Vậy công tử hãy nên tạm gác qua.

Thạch Bảo Kỳ thở dài : - Vâng, ta xin nghe theo lời cô nương. Chàng xê lại gần đống cỏ khô, xem xét cả thân mình Đãng Ma Tôn Giả một lượt.

Bất giác chàng kêu lên : - Thật là nguy ngập rồi đây !

Hai dòng lệ cảm thương chợt từ từ chảy xuống má Thạch Bảo Kỳ. Chàng thấy xót thương Đãng Ma Tôn Giả hơn bao giờ hết.

Phượng Oanh vì thế cũng bi đát cả tâm hồn. Cặp thiếu niên nam nữ lẳng lặng bên nhau cùng mang một tâm trạch cực kỳ bi thiết.

Giây lâu, Thạch Bảo Kỳ day qua Phượng Oanh : - Phượng Oanh cô nương có cách gì hay chăng ? Làm sao cứu tỉnh lão tiền bối bây giờ ? Hiện nay trong lòng tại hạ thật vô cùng rối rắm đây.

Phượng Oanh bâng khuâng : - Tiểu muội ấy à ? Hiện giờ tiểu muội đã hết sạch linh đơn trong mình, lại nữa đây là chốn rừng già vắng vẻ biết phải làm sao.

Câu nói nầy khiến cho Thạch Bảo Kỳ sực nhớ lại cái hộp Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn trong mình.

Chàng tươi sắc mặt : - È, chốc nữa tại hạ quên khuấy mất tại hạ còn có món linh đơn nầy đây. Phượng Oanh vui mừng khôn xiết, giục Thạch Bảo Kỳ :

- Linh đơn gì, công tử hãy lấy cho tiểu muội xem.

Thạch Bảo Kỳ thò tay vào mình lấy ra một hộp bạch thạch đựng Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn trao cho Phượng Oanh.

Phượng Oanh cầm lấy đưa lên nhìn, rồi kêu lên : - È, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn đây.

Thạch Bảo Kỳ gật đầu : - Đúng vậy, món linh dược Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn này chính do Minh Cung tặng cho tại hạ, công hiệu vô cùng, đã có lần tại hạ dùng qua, nay hãy cho Đãng Ma lão tiền bối uống thử xem sao.

Phượng Oanh tươi vui nét mặt : - Quả thật là trời không phụ lòng người đây. Nàng vò nát một hoàn Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn trộn với nước lã rồi mớm vô miệng lão nhân.

Sau đó, hai người ngồi bên cạnh đống cỏ khô đợi chờ, Đãng Ma Tôn Giả đã thấy thoi thóp mạnh hơn trước, đồng thời sắc mặt bớt vẻ xanh xao như người chết.

Phượng Oanh mừng rỡ :

- Có thể lão tiền bối sắp tỉnh lại rồi.

Thạch Bảo Kỳ cũng reo mừng :

- Đúng vậy, cô nương thử xem lục mạch lão tiền bối coi có chút nào giảm bớt hay không ?

Phượng Oanh gật đầu, lấy bàn tay trắng ngần như noãn ngọc ấn ngay mạch đạo của Đãng Ma Tôn Giả.

Nàng vô cùng hoan hỉ : - Mạch đạo của lão tiền bối đã điều hòa một phần, có thể không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.

Nhưng trải qua hơn ba giờ sau đó.

Vẫn chưa thấy phản ứng, Đãng Ma Tôn Giả chưa cục cựa chi hết. Cặp thiếu niên nam nữ sửng sốt lên.

Phượng Oanh vô cùng lo lắng, lại sờ nơi mạch đạo của Đãng Ma Tôn Giả một lần nữa.

Bất giác nàng lắc đầu : - Thạch công tử à, tuy rằng linh dược Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn thần hiệu đến khϊếp người, nhưng hình như vết thương băng hàn trong mình của Đãng Ma lão tiền bối quá nặng nề, nên không thể khiến cho tỉnh dậy được, chúng ta phải tính cách khác là hơn.

Thạch Bảo Kỳ lộ niềm thất vọng : - Thực tình hiện giờ tại hạ không còn cách nào khác hơn là những viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn này, nếu lão tiền bối không tỉnh lại thì biết phải làm cách nào bây giờ.

Nói xong chàng buông tiếng thở dài áo nảo.

Phượng Oanh muốn rớt nước mắt :

- Công tử, dù cho thế nào chúng ta cũng phải chạy chữa cho Đãng Ma lão tiền bối chứ không thể vì tuyệt vọng mà khoanh tay ngồi chờ cái chết đến với lão nhân được.

Chúng ta hãy ráng tìm coi có cách nào chăng.

Trầm ngâm một chập, Thạch Bảo Kỳ lắc đầu : - ã đây giữa chốn rừng già hoang vắng lại xa nơi ẩn náu của những bậc danh y, làm sao chúng ta có thể tìm thần y trị bịnh cho lão tiền bối. Phượng Oanh bùi ngùi :

- Vậy thì số mạng lão tiền bối đã hỏng rồi.

Thạch Bảo Kỳ buồn thảm : - Tại hạ cũng không ngờ số mạng lão tiền bối đến đây trời lại sẽ bứt nửa đoạn đường.

Cặp thiếu niên nam nữ ngậm ngùi nhìn cái xác bất động của Đãng Ma Tôn Giả.

Giây phút Phượng Oanh nói : - Trong hộp linh dược hiện nay chỉ còn bảy viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn chỉ có thể kéo dài mạng sống của Đãng Ma lão tiền bối trong bảy hôm

nữa mà thôi, nếu để bước sang ngày thứ tám là tính mạng của người khó thể bảo tồn, vậy công tử hãy xem trong thời gian ngắn ngủi ấy còn cách nào cứu người chăng ?

Nghe Phượng Oanh nói tới đây, đột nhiên Thạch Bảo Kỳ nhớ đến một điều, bất giác hoan hỉ lên :

- È, tại hạ vừa nhớ ra một món vật có thể cứu sống Đãng Ma lão tiền bối chẳng khó khăn gì.

Phượng Oanh hết sức vui mừng : - Món vật gì thế hở công tử ?

- Trị Thương Châu.

Phượng Oanh kêu lên : - Trị Thương Châu à ? - Đúng vậy, tại hạ được biết hạt Trị Thương Châu là một món linh châu có thể chữa bá độc, đồng thời có cái hiệu lực cải tử hồi sinh, giờ chỉ còn có nó mới cứu sống nổi lão tiền bối mà thôi.

Phượng Oanh hấp tấp : - Lời công tử quả chẳng sai, nhưng hiện nay hạt Trị Thương Châu đang ở chốn nào ?

Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ rồi đáp : - Theo chỗ tại hạ được rõ thì hạt Trị Thương Châu đang ở chốn nào ? Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ rồi đáp :

- Theo chỗ tại hạ được rõ thì hạt Trị Thương Châu hiện nay có thể đang ở trong tay hai người.

Đó là Cuồng Trung Thánh và Đằng Vân Bảo Chủ.

Phượng Oanh trừng đôi mắt đẹp : - Công tử, hiện nay hai lão ấy đương ở chốn nào ? Có thể cậy nhờ họ giúp chúng ta cứu lão tiền bối rồi trả lại không ?

Thạch Bảo Kỳ khẽ lắc : - Hạt Trị Thương Châu là một món vật vô giá trong đời, dễ đâu bọn họ cho chúng ta mượn đem đi. Hai lão nầy ở cách đây có tới hai ngàn dặm đường, phải trải qua không biết bao nhiêu sơn thủy.

Phượng Oanh bâng khuâng : - Vậy thì đã khó cho chúng ta rồi, theo như công tử chúng ta phải làm thế nào đây ?

Hơi cau cặp lông mày lưỡi kiếm một cái, Thạch Bảo Kỳ trầm giọng : - Giờ chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là xâm nhập vào hai bảo nầy chiếm lấy hạt Trị Thương Châu là hay hơn hết.

Phượng Oanh gấp rút : - Ngộ biến phải tùng quyền, công tử tính cách ấy rất hay, nhưng bây giờ công tử có thể ...

Thạch Bảo Kỳ nói mau :

- Tại hạ sẽ lên đường ngay từ bây giờ để đem bảo vật ấy về trị chứng tử thương cho lão tiền bối.

Phượng Oanh nhìn Thạch Bảo Kỳ có vẻ lo ngại : - Công tử, đường xa ngàn dặm lại xông vào chốn long đầm hổ huyệt, tiểu muội chỉ sợ e ...

Thạch Bảo Kỳ ngắt lời : - Con người sống trong cõi đời đều có số mạng, cô nương hãy yên lòng, tại hạ quyết chiếm cho bằng được Trị Thương Châu cứu nguy cho lão tiền bối để đền đáp chút ơn sâu của người.

Ngừng lại rồi chàng tiếp : - Cứu nhân như cứu hỏa, giờ tại hạ xin lên đường, cô nương ở lại hãy cẩn trọng cho lắm.

Nơi đây tuy là chốn rừng già không người lui tới, nhưng biết đâu bọn ma đầu Túy Nguyệt Hiên chẳng tới đây bất ngờ, hậu quả sẽ không biết đâu mà đo lường được.

Tại hạ khuyên cô nương nên tùy cảnh ngộ mà uyển chuyển trong hành động, họa may có thể giấu được cái tung tích chờ tại hạ đem bảo vật về sẽ hay.

Phượng Oanh vô cùng khích động : - Thạch công tử, xin bảo trọng lấy thân. Thạch Bảo Kỳ chấp tay trước ngực :

- Vâng, tại hạ xin ghi tạc vào lòng.

Dứt tiếng chàng lắc mình ra ngoài chánh điện.

Phượng Oanh xê mình theo sau.

Nàng cất giọng run run : - Công tử xin nhớ bảy hôm trở lại.

Thạch Bảo Kỳ lưu luyến :

- Cô nương hãy yên lòng, tại hạ nguyện hoàn thành sứ mệnh dù có chết cũng không sai lời hứa.

Thạch Bảo Kỳ toan phóng mình đi thì Phượng Oanh gọi giật : - Công tử hãy ngưng lại.

Tức thì Thạch Bảo Kỳ dừng bước : - Cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa chăng ? Phượng Oanh chỉ vào mình Thạch Bảo Kỳ : - Công tử đã quên trao hộp linh đơn cho tiểu muội rồi. Sực nhớ điều nầy, Thạch Bảo Kỳ kêu ồ một tiếng, vội thò tay vào lòng lấy hộp Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đơn đưa cho Phượng Oanh.

Phượng Oanh cất lấy, dùng đôi mắt đẹp thăm thẳm đã long lanh màn lệ nhìn Thạch Bảo Kỳ :

- Công tử, chúc thượng lộ bình an.

Thạch Bảo Kỳ cảm kích : - Tại hạ cũng chúc cô nương ở lại muôn điều may mắn.

Chữ mắn vừa dứt thì thân hình của Thạch Bảo Kỳ đã phóng ra khỏi chùa, quay lại nhìn lần, chót, rồi trổ thuật khinh công thần ảo chạy nhanh như vệt khói lam mờ.

Chàng không dám ngoảnh lại một lần nào vì sợ bịn rịn cùng Phượng Oanh trước giờ phút chia tay.

Một cuộc chia ly thật ngậm ngùi.

Kẻ đi, người ở đều mang một tâm trạng nảo buồn như nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »