Chương 11: Tứ phá

"Tỷ tỷ còn nhớ rõ ta vừa mới nói đây là đâu không?" Tần Túng ôm lấy vòng eo nàng, nắm bàn tay nàng.

Bên tai là hô hấp nhẹ nhàng của hắn, ôn nhu mềm mại, nghe rõ tứ phương tiếng côn trùng trong trẻo kêu vang cùng tiếng nước.

Tần Kiều trong lòng mâu thuẫn, vừa sợ hắn vừa ỷ lại hắn, ngón tay nắm chặt tay hắn.

Nghe hắn nói xong, trong đầu hiện ra cảnh tượng trước khi bị bịt mắt.

“..... Chân núi bỏ hoang?"

"Đúng vậy, nơi này không phải hoàng thành, không phải Tần phủ. Tỷ tỷ nghe xem, không có những người khác, thực an tĩnh có phải hay không?" Thanh âm hắn nhẹ nhàng ôn nhuận, ở đây rừng trúc trống trải lại có vẻ thần bí mị hoặc.

Tần Kiều không có cách nào không nghe theo hắn nói, liền cảm thán: “ Ừ ”

Mặc dù vào đêm, hoàng thành cũng sẽ không an tĩnh như thế.

"Tỷ tỷ thật ngoan" Hắn khẽ hôn lên ấn đường nàng, "Tỷ tỷ đi cùng ta."

Tần Kiều bước một bước nhỏ, thật cẩn thận mà bị hắn dẫn theo.

Đi chừng hai ba mươi bước, hắn ngừng lại.

"Tỷ tỷ sờ xem."

Tay nàng bị hắn đưa tới một vật cứng rắn mát lạnh: "Cây gậy trúc này thật cong."

Nàng chậm rãi sờ dọc theo gậy trúc, nó vốn dĩ thẳng đứng, đột nhiên có chỗ lõm vào, sờ lên trên lại thẳng.

Tần Túng đưa nàng cây trúc khác.

Tần Kiều lòng bàn tay vỗ về thân trúc.

Nàng chưa từng gặp qua cây trúc kì dị như vậy, trong thành vườn trúc ở thế gia đại tộc đều thẳng đứng, Tần phủ cũng là vậy.

Hắn đưa nàng mơn trớn vô số cây trúc hình thù kỳ quái, Tần Kiều trong lòng dần dần rõ ràng: Lúc này nàng ở đây không phải hoàng thành, không phải Tần phủ.

"Tỷ tỷ cảm nhận được sao, ngọn núi này không người yên, bốn phía hoa thụ trùng thú tùy tâm sở dục, bừa bãi sinh trưởng. Tỷ tỷ hâm mộ chúng nó sao?"

Tần Kiều trong đầu trống rỗng, trong lòng lại không tự chủ được sinh ra sợ hãi.

Nàng nhịn không được lắc đầu: "A Túng ta không biết, ta không biết...... "

Tần Túng đỡ lấy người nàng, ở bên tai nàng dụ hoặc: "Tỷ đã biết. Ta muốn giống chúng nó, lòng ta muốn tỷ, không chỉ muốn tùy tâm sở dục cùng tỷ tỷ giao hoan, còn muốn tỷ đáp lại ta."

Ở chỗ này tỷ tỷ có thể cùng đệ đệ như vậy sao?

Không, không thể nào, hắn không phải A Túng, A Túng của nàng thanh âm không có câu hồn đoạt phách như vậy.

Nhưng hắn nếu không phải A Túng, nàng lại vì sao ở chỗ này?

Tần Kiều suy nghĩ hỗn loạn như ma: "Ngươi, ngươi là ai?"

"Ta là Tần Túng"

"Ngươi không phải..... Ta nghe được tiếng A Túng"

Tần Túng thấp giọng mà cười: "Tỷ tỷ nghe được chính là thanh âm Tần gia trưởng tử, mà ta là nam nhi của tỷ. Tỷ tỷ nói xem, đúng hay không?"

Tần Túng cùng nàng hoan ái mỗi lần nói chuyện chính là âm thanh này.

Hắn nói Tần Túng không phải Tần gia trưởng tử, một khi đã như vậy thì không phải cùng nàng chảy chung huyết mạch.

Hắn muốn cùng nàng hoan ái, muốn tiến vào thân thể của nàng, nàng muốn sao?

Chính là vì sao trong lòng vẫn có một chút không rõ áy náy hay là mờ mịt?

Tần Túng quá rõ ràng từng biểu tình nhỏ của nàng, không nhìn thấy đôi mắt nàng, cũng có thể từ hình dáng cánh môi nàng cùng với sắc mặt đoán ra được nàng suy nghĩ cái gì.

Tỷ tỷ của hắn, lúc này vẫn cứ đặt lễ quy tông pháp bên cạnh, không dám thành khẩn thừa nhận ý niệm trong đáy lòng.

Hắn lại thở dài lại là sủng nịch, dùng chóp mũi cọ cọ vào gương mặt nàng: "Tỷ tỷ sợ cái gì chứ, nơi này không có người chán ghét nhục nhã ta, cũng không có người chỉ trích tỷ tỷ. Tỷ tỷ trong lòng nghĩ cái gì, đều có thể nói cho ta"

Nàng cắn cánh môi, chậm rãi cúi đầu.

Tần Túng đáy mắt tụ tập ý cười, đem nàng bế lên, đi thẳng đến giường.

Tần Kiều cảm giác được bị đặt ngồi trên mép giường, gương mặt bị bàn tay ấm áp vuốt ve, nó dọc theo cổ nàng hướng vào vạt áo.

Ngực chợt lạnh, gió lạnh thổi vào.

"A Túng, không cần " Tần Kiều thần trí đột nhiên thanh tỉnh, duỗi tay vội kéo vạt áo lại, lập tức lại bị hắn dụ hoặc bên tai: "Hư, tỷ tỷ muốn"

Xiêm y từng cái rớt trên giường, cả người nàng trần trụi trước mặt hắn.