Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Hạnh Phúc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bóng rổ rơi xuống mặt đất liền nảy lên hai cái, bị một nam sinh chộp lấy trong lòng bàn tay.

Trần Mộc giơ tay nhìn Hạ Biểu, xua xua tay,

"Không chơi nữa, không còn sớm nữa rồi."

"Ngày mai có chơi tiếp không?"

"Ngày mai không được, lão yêu bà trông tiết tự học buổi tối."

Toàn bộ học sinh trong trường đều biết giáo viên chủ nhiệm lớp bốn vô cùng hung dữ, nhưng vẫn không nhịn được mà cười nhạo một phen, "Trời đất ơi, cậu còn sợ sao?"

Khoé miệng Trần Mộc khẽ cười, "Sợ bà cô cáo trạng, nghe mẹ tôi lải nhải lẩm bẩm phiền muốn chết."

Lời này nói đến suy nghĩ chung của mọi người, vì thế ai nầy đều cười.

Nam sinh lớp ba nói: "Trưa thứ bảy chúng ta đến tiệm nhà cậu ăn cơm, buổi chiều cùng nhau đến trường học."

"Được."

Bạn học đứng xem thấy bọn họ dừng lại cũng tản ra, Minh Tiểu Giai quay đầu hỏi Thi Đồng: "Đi sao?"

Vừa lúc Trần Mộc đi tới.

Minh Tiểu Giai lộ ra nụ cười tươi, "Chơi không tồi."

Trần Mộc nói: "Cảm ơn."

Sau đó cậu nhìn về phía Thi Đồng, "Tớ đi rửa tay."

Trong đầu Thi Đồng vẫn quay đi quay lại động tác cậu nhảy lên ném bóng, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt cậu, nói: "Tớ về phòng học trước, quần áo của các cậu......"

Trần Mộc quay đầu gọi một tiếng, "Tiểu Ba."

Dư Ba chạy tới, "Cái chuyện gì vậy?"

Trần Mộc ném quần áo của Dư Ba qua.

Dư Ba tiếp được, "cmn cậu, tay dơ vậy mà ném quần áo tôi."

Cậu không để ý đến Dư Ba, nói với Thi Đồng, "Mang giúp quần áo của tớ về lớp học."

Dư Ba: "......"

Trần Mộc cùng Dư Ba kề vai sát cánh đi rồi, hai cô gái cũng đi về phía lớp học.

Là bạn học đã hai năm rưỡi, đây là lần đầu hai người đi gần nhau như vậy.

Kỳ thật hai người các cô cao không kém nhau bao nhiêu, là kiểu người cao chân dài, nhưng Thi Đồng thuộc dạng em gái nhỏ ôn nhu dịu dàng, Còn Minh Tiểu Giai lại mạnh mẽ hơn chút.

Lên cầu thang, Minh Tiểu Giai mở miệng:

"Quan hệ của cậu và Trần Mộc rất tốt sao?"

Thi Đồng bị hỏi đến sửng sốt, cô cũng không biết nên định nghĩ quan hệ bọn họ như thế nào.

Nghĩ nghĩ, cô trả lời: "Học kỳ này chúng tôi là bạn cùng bàn, mới bắt đầu thân thiết hơn."

Minh Tiểu Giai cười cười, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tại bồn rửa tay, Trần Mộc vỗ nước lên mặt, vừa rồi vận động mạnh, cả người đều nóng vã mồ hôi, vã nước cũng không cảm thấy lạnh.

Dư Ba vắt áo khoác lên vai, vừa rửa tay vừa nói

, "Vừa rồi chơi thoải mái không?"

Trần Mộc lắc lắc cái trán ướt nhẹp, đáp, "Vô cùng thoải mái."

Dư Ba cười ha hả, "Huynh đệ cũng chỉ chúc cậu sớm ngày bắt được đại biểu môn Ngữ Văn."

Mặt Trần Mộc đen như mực nhưng đầy ý cười, "Lăn đi."

Những ngày kế tiếp, các thầy cô dạy học vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày đều giao rất nhiều bài tập, trong phòng học tràn ngập không khí khẩn trương.

Lúc nàu chỉ có hai việc có thể làm Trần Mộc cảm thấy nhẹ nhàng.

Một là Thi Đồng bổ túc kiến thức môn văn cho cậu, hoặc là dạy và làm đề.

Hai sao, chính là ba mươi phút khiêu vũ thể thao, có thể dựa vào thời gian này cầm bàn tay nhỏ mềm như bông của Thi Đồng, cậu vô cùng cao hứng.

Thi Đồng ở trong lòng cậu tựa giống như một bông hoa, nhìn qua thì trắng như tuyết, đồng thời lại đặc biệt mềm.

Thiếu niên mười sáu tuổi, lý do khiến cậu động tâm rất đơn giản, cậu chính là thích những thứ mềm mại nhẹ nhàng tinh khiết.

Chỉ cần nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô một chút thôi, cậu liền cảm thấy thật thoải mái.

Tới trung tuần tháng ba, thời tiết ấm áp lên.

Vào thời điểm này hàng năm, trường học sẽ tổ chức thi đấu thể thao, đều là hạng mục cũ——

Tập thể dục nhịp điệu, đi đều bước 32 bước.

Tất cả học sinh đều phải tham dự, dù là học sinh sơ tam cũng không thể ngoại lệ.

Thi Đồng rất ghét thi đấu môn này, bởi vì cô đi bị cùng chân cùng tay, mỗi lần như vậy đều bị xấu mặt.

Trước kia xấu mặt thì thôi đi, nhưng mà hiện tại......

Cô thập phần kháng cự.

Cho nên từ lúc nghe thấy thông báo này, cả người đều rơi vào trạng thái lo âu.

Cô lo âu biểu hiện thật sự rõ ràng, Trần Mộc cảm giác được không thích hợp, "Có chuyện gì phiền lòng sao?"

Hai mày cô nhíu lại, khiến cậu nảy sinh xúc động muốn giúp cô vướt phẳng.

Thi Đồng đương nhiên sẽ không nói cho cậu nghe, "Không có gì."

Trần Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm cô: "Thật sự?"

Thi Đồng vùi mặt vào bài thi, mùi mực quanh quẩn quanh mũi, thấp giọng nói: "Thật sự."

Đầu cô khẽ ngả về phía vách tường, mái tóc màu đen nâu khẽ quét qua chỗ cậu, tinh tế thực nhu thuận.

Trần Mộc nhẹ nhàng chạm vào, có tật giật mình, trái tim thiếu chút nữa bay ra ngoài, cậu nhanh chóng thu tay lại.

Cậu nhìn cái ót của cô nói: "Không có việc gì thì tốt, đừng để bản thân không vui nhé."

Thi Đồng đáp lại cậu một chữ " ừ".

Vừa lúc hôm nay có tiết thể dục, cô Lý cùng giáo viên thể dục đến chào hỏi, bắt đầu huấn luyện các hạng mục thi đấu.

Thi Đồng bị xếp đứng hàng một, sợ cái gì cái đó liền tới, cô sửa mãi không được tật xấu cùng tay cùng chân.

Liên tục bị bốn lần điểm danh sửa vẫn không đúng, hai má cô hồng đến mức như chân trời lúc chạng vàng ngày hè.

Nghĩ đến Trần Mộc cũng nghe thấy, liền cảm thấy quá mất mặt.

Cô thật hy vọng có thể tìm được một khe đất để chui xuống.

Không muốn người ta biết suy nghĩ của mình càng khiến cô thêm hốt hoảng, cố tình tay chân một hai không làm theo mong muốn của bản thân, cô liên tiếp làm lỗi.

Trên mặt cô Lý là vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Nhìn xung quanh, các bạn học cũng đang vụиɠ ŧяộʍ nghẹn cười.

Thi Đồng âm thầm ảo não, cảm thấy chính mình giống giống như một chú hề.

Lúc này Trần Mộc bừng tỉnh suy nghĩ, cậu đã biết nguyên nhân vì sao cô mặt mày ủ ê.

Tuy rằng không nhìn thấy cô, nhưng cậu có thể tưởng tượng được bộ dáng cô lúc nauy, nhất định đang đỏ mặt xấu hổ.

Trần Mộc không nhịn được mà mở miệng, "cô Lý em có ý kiến, để Thi Đồng đứng hàng hai đi ạ!"

Thanh âm của cậu vang lên làm chấn động trái tim Thi Đồng, cô muốn quay đầu lại nhìn cậu một chút, chỉ là cô không nhìn thấy.

Cô Lý cũng có chung suy nghĩ với Trần Mộc, sau đó cô bị đổi xuống hàng hai, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tiếp tục huấn luyện, cũng có những người khác vì những nguyên nhân khác nhau mà bị cô Lý gọi tên, tốt xấu cũng không phải chỉ có mình cô, điều này làm Thi Đồng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi tiết thể dục kết thúc trở lại phòng học, cô lập tức lấy bài thi ra làm, muốn che dấu sự xấu hổ của bản thân.

Một lúc sau Trần Mộc mới về chỗ ngồi, cậu để một bình nước đá lên bàn học của cô,

"Nóng chết mất, cậu uống nước đi."

Dư Ba đứng bên cạnh Trần Mộc, uống nước ừng ực, "Đại biểu môn Văn muốn yêu đương nhiệt tình với học tập sao? Với điểm của cậu, thừa sức vào Trung học Thanh Thành, không cần quá mức ganh đua như vậy."

Thi Đồng ngẩng đầu, trên mặt cô hơi nónb còn chưa tan hết, màu đỏ vẫn còn trên má, môi khẽ nhếch, không biết nên trả lời thế nào.

Rõ ràng biểu tình lúc này của cô vô cùng quẫn bách, vậy mà rơi trong mắt của hai nam sinh, lại là vẻ mặt yêu kiều ngượng ngùng.

Dư Ba sặc nước, ho khan không ngừng.

Trần Mộc đập cậu một cái, "Đồ ngốc, về chỗ của cậu đi, đừng có đến trước mặt lão tử lảng vảng nữa, nơi này không có chỗ cho cậu."

Dư Ba lau miệng, so ngón giữa nói, "Được lắm, huynh đệ thật có mắt, không quấy rầy cậu nữa."

Nói xong liền ôm chai nước, lắc lư rời đi.

Thi Đồng đặt bình nước đá lên bàn, "Cảm ơn."

Trần Mộc nói: "Đừng khách khí với tớ như vậy."

Thi Đồng không nói lời nào.

Trần Mộc thấy trên mặt cô vẫn hồng, tâm liền động, "Có phải cậu vẫn lo lắng về việc thi đấu không?"

"......"

"Không có việc gì, cậu đứng hàng hai, vị trí trung gian, đi nhầm cũng không bị phát hiện đâu l."

Trần Mộc đậy nắp bình nước lại, "Chúng ta là sơ tam, vốn không nghĩ sẽ tranh giải."

Thi Đồng trầm mặc, trong lòng bồn chồn, gọi cậu, "Trần Mộc."

Trần Mộc ngồi đối diện cô, "ừ?"

"Có phải tớ rất ngốc không? Chuyện đơn giản vậy mà không làm được."

Giọng nói của cô gái vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.

Sao có thể vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng như vậy?

Trần Mộc ngẩn người hai giây, lộ ra nụ tươi cười hớn hở, "không, tớ lại cảm thấy cậu rất đáng yêu. Lúc sau không có ai, cậu làm một lần cho tớ xem đi."

Trên mặt Thi Đồng ngày càng đỏ, rũ mắt, "Đừng trêu chọc tớ."

Trần Mộc nghiêng đầu qua, "tớ nói thật."

Thi Đồng: "......"

Trần Mộc nói: "Nếu tớ nói dối, tớ là đồ con lợn."

Thi Đồng bị chọc cười, "Nào có ai nói mình là lợn."

"Hắc hắc......"

Được Trần Mộc an ủi một hồi, Thi Đồng thật sự không cảm thấy thẹn thùng nữa.

Cô nói với cậu: "Cảm ơn."

Cậu ngử đầu xoay cổ, "Việc này cần gì phải cảm ơn, đừng khách khí với tớ."

Thi Đồng cười cười.

Ăn xong cơm chiều, Trần Mộc cùng Dư Ba đứng bên ban công hóng gió, hai người đang thương lượng cuối tuần sẽ đi tiệm net chơi game.

Bỗng nhiên nghe được hai nam sinh bên cạnh đang bàn tán về Thi Đồng, Trần Mộc lạnh mặt.

"Ngày thường nhìn Thi Đồng rất thông minh, không nghĩ tới cũng có lúc kém như vậy."

"Đúng vậy, lúc tập luyện thiếu chút nữa tôi không nín được cười, cùng tay cùng chân quá mẹ nó......"

Trần Mộc tức khắc bốc hỏa, cậu nhàn nhạt nhìn hai người này, ngữ khí ác liệt: "Cung Hồng, Tào Minh, các cậu có phải là đàn ông không? Ở sau lưng nữ sinh nói những lời đê tiện như vậy?"

Hai nam sinh này không chơi cùng Trần Mộc, cảm thấy không thể hiểu được, mới nói một câu cũng có thể chọc đến cậu ta sao?

Trần Mộc nói thật sự không dễ nghe, bọn họ cũng không thoải mái.

"Liên quan mẹ gì đến cậu."

Dư Ba vốn muốn làm người hoà giải, vừa nghe lời này liền nghĩ thầm không xong rồi, Trần Mộc kiêng kị lời này nhất.

Quả nhiên, Trần Mộc không nói hai lời, một quyền đánh xuống, trực tiếp đem người kia đánh ngốc.

Hai đánh một thật không công bằng, Dư Ba cũng gia nhập cuộc chiến.

Hai người kia rõ ràng không thể đánh lại hai người bọn họ, đánh vài cái đã bị ấn nằm trên đất, bị nắm lấy cổ áo ăn mấy quyền.

Trần Mộc lạnh lùng nhìn người phía dưới đỏ mặt tía tai, "Đem miệng rửa sạch sẽ cho tao, nếu có lần sau thì sẽ không tốt như bây giờ đâu."

Nói vài câu tàn nhẫn, cậu buông tay, "Tiểu Ba, được rồi."

Dư Ba đứng lên, cười nói với bạn học đang đứng xem, "giải tán giải tán, nên làm gì thì làm đi, nếu ai dám đến cáo trạng với lão yêu bà, đừng trách tôi vô tình."

Hai người không nghĩ bị mọi người vậy xem, trước sau đi lên lầu.

Dư Ba cười hì hì, "Thật sự mà nói, cậu che chở đại biểu môn Văn như vậy, cô ấy có biết không."

"Cậu đừng đến trước mặt cô ấy nói loạn."

"Nha, không được đi, làm việc tốt mà không lưu danh, tư tưởng giác ngộ cao."

"Lăn."

"Mộc ca, tôi đoán nếu ngày xưa nếu cậu cùng cô ấy thật sự ở bên nhau, sẽ là ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong tay sợ nát."

Trần Mộc bỗng nhiên cong khóe miệng, "Đúng vậy."

Dư Ba nhìn thấu suy nghĩ của cậu, không thể không nhắc nhở một câu, "Nhưng mà làm huynh đệ, đừng trách tôi hắt cho cậu bát nước lạnh, người ta là học sinh ba tốt, sẽ học Trung học Thanh Thành, về sau còn muốn tiếp tục học lên đại học Thanh Thành, mà chúng ta khẳng định sẽ không đi chung đường với người ta, cậu về suy nghĩ lại đi."

..........

=======

Chanh: tôi sắp quên truyện này mất rồi
« Chương TrướcChương Tiếp »