Chương 1: Xuyên sách

Giản Lan không nhớ mình đã bị nhốt trong căn biệt thự này bao lâu.

Cô không thể nhìn thấy ai ngoài những người bên ngoài và không thể kết nối với thế giới bên ngoài.

Nhìn thân hình hốc hác của mình trong gương, Giản Lan lặng lẽ mỉm cười.

Ai mà ngờ ảnh hậu đột ngột ẩn mình lại bị giam ở đây.

Bị một người cố chấp và điên cuồng như vậy yêu, dù có muốn cũng không thể trốn thoát.

Cơn đói trong bụng càng ngày càng khiến cơ thể cô không thể chịu nổi, Giản Lan mở cửa phòng định đi xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn.

Khi đang đi xuống cầu thang, suy nghĩ của cô đột nhiên mơ hồ, cô vô tình trượt chân và ngã từ tầng hai xuống.

"Lan Lan!"

Trước khi bất tỉnh, Giản Lan đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của đối phương.

Giản Lan tưởng rằng nếu không chết thì cô cũng sẽ bị thương nặng, nhưng khi tỉnh dậy, cô thấy cơ thể mình không hề đau đớn chút nào, thậm chí còn tràn đầy năng lượng đã mất từ

lâu.

Cô đỡ trán, ngồi dậy khỏi ghế sofa, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế sofa, một chiếc giường và một bàn trang điểm, căn phòng được trang trí sang trọng, trông giống như phòng trong khách sạn lớn.

Giản Lan chưa kịp nghĩ xem tại sao cô lại ở đây thì điện thoại trên ghế sofa đột nhiên reo lên.

Cô nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện chữ “Tiền Phái Phái”.

Người kia thực sự đã để lại điện thoại cho cô ấy? Anh ta không sợ cô ấy sẽ cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài sao?

Giản Lan đã lâu không sử dụng các công cụ liên lạc nên nhanh chóng bắt máy.

"Lan Lan, em thật sự muốn đính hôn với Lục Nhiêu sao? Với tư cách là người đại diện của em, chị cần nhắc nhở em, sự nghiệp của em đã đến giai đoạn sau, đính hôn sớm như vậy không thích hợp. Hơn nữa em cũng biết fan Lục Nhiêu ghê gớm như nào mà, giờ em quyết định kết hôn với anh ta, có khác gì tự cắt đứt sự nghiệp của mình không?”

Nghe âm thanh được xử lý qua điện thoại thấy cô rất hoài niệm.

Lục Nhiêu nào? Đính hôn nào?

Giản Lan bối rối nên chọn cách giữ im lặng.

Tiền Phái Phái tưởng cô chưa nghĩ thông, tiếp tục nhiệt tình thuyết phục: “Mặc dù em thích Lục Nhiêu nhưng cũng phải nghĩ đến tương lai của mình chứ? Nếu thực sự kết hôn, em có biết mình sẽ phải trả bao nhiêu tiền bồi thường vì phá bỏ hợp đồng không? Khéo phải dồn tiền tiết kiệm cả đời của em vào đấy.”

Lục Nhiêu, Tiền Phái Phái.

Giản Lan đột nhiên nhớ ra.

Sau khi trở thành ảnh hậu, cô có rất nhiều antifan, và một trong số họ đã viết một cuốn tiểu thuyết cực kỳ ngu ngốc, trong đó để Giản Lan là một trong những nữ phản diện.

Cuốn sách này có tên là "Anh rể cũ của tôi là idol", nam chính tên Lục Nhiêu, nữ chính là em gái cùng cha khác mẹ của Giản Lan, tên là Giản Vân.

Khi nghe tựa đề của câu chuyện, tôi biết ngay quyển sách này lệch lạc tam quan mức nào.

Nhưng số lượng nhóm antifan quá lớn nên cuối cùng cuốn sách càng ngày càng nổi tiếng, Giản Lan cũng biết đến cuốn sách này, và vì tò mò nên cô đã đọc nó.

Vậy giờ cô ấy đang trong sách ư?

Giản Lan tạm thời không phản hồi Tiền Phái Phái mà nhanh chóng mở trình duyệt, nhập tên một người và nhấp vào tìm kiếm.

Tay Giản Lan run run khi gõ dòng chữ "Tưởng Triều".

Bởi vì người này đã gây ảnh hưởng quá lớn cho cô.

Kết quả tìm kiếm không có thông tin cụ thể nào và chỉ hiển thị một vài trang web không liên quan.

Nhưng trong thế giới thực, chỉ cần gõ tên anh ta sẽ xuất hiện một danh sách dài các tin tức. Suy cho cùng, anh ta cũng là người giàu có không thể không có tiếng tăm gì.

Nếu không tìm thấy trên mạng, chứng tỏ ở đây không có Tưởng Triệu, cũng không có ác ma từng giam cầm cô.

Giản Lan thả lòng người, hòn đá đặt nặng trên tim rơi xuống khiến cô bỗng xúc động muốn khóc.

Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi anh ta được rồi.

"Nè? Lan Lan, em có đang nghe không?" Đầu bên kia điện thoại, Tiền Phái Phái hỏi.

"Vâng em đang nghe đây."

"Lan Lan, giọng em sao thế? Em đang khóc à?" Tiền Phái Phái gấp gáp hỏi.

Giản Lan không khóc, nhưng cổ họng có chút nghẹn ngào: "Không, chị nghe nhầm rồi."

"Chị nói rồi đấy, em phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không hôm nay em và Lục Nhiêu đính hôn, ngày mai tin tức mắng em sẽ tràn ra, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời em, xóa mãi cũng không sạch được đâu.”

"Em hiểu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Giản Lan cẩn thận nhớ lại cốt truyện.

Nữ minh tinh 18 tuổi Giản Lan bị ám ảnh bởi thần tượng nổi tiếng Lục Nhiêu và phấn đấu để có cơ hội được diễn chung cùng với Lục Nhiêu trong một chương trình tạp kỹ.

Kết quả là trong quá trình quay chương trình, một điều bất ngờ đã xảy ra, đạo cụ trên trần nhà rơi xuống, người đứng dưới đạo cụ chính là Lục Nhiêu.

Giản Lan lao vào cứu Lục Nhiêu trong tuyệt vọng nhưng chân cô vẫn bị thương và phải nhập viện vài ngày.

Khi đang nằm viện, để đạt được mục tiêu của mình, Giản Lan đã đang nhiên hủy hoại tình yêu của Lục Nhiêu.

Là một nữ phản diện yêu thầm Lục Nhiêu, Giản Lan đã trơ tráo lợi dụng điều này để đe dọa và ép Lục Nhiêu phải đính hôn với cô.

Hiện tại Lục Nhiêu có hai lựa chọn. Một là công khai người yêu hiện tại với công chúng, khiến người yêu anh ta bị đẩy lên ngọn sóng đầu gió, bản thân anh ta cũng phải đền bù vi phạm hợp đồng và mất một lượng lớn fans.

Hai là tuyên bố mình vì đền ơn mà đính hôn với người mình không có tình cảm, nhưng chỉ đính hôn trên danh nghĩa chứ không tiếp xúc thân mật, cũng có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

So sánh hai phương án, rõ ràng lựa chọn thứ hai có lợi cho anh ta hơn và được người hâm mộ cũng dễ dàng chấp nhận hơn.

Bằng cách này, Lục Nhiêu cũng có thể bảo vệ bạn gái nhỏ thật sự của mình, đồng thời đóng vai một người đàn ông tội nghiệp bị “ép đính hôn để trả ơn”.

Giản Lan trong sách là một nữ phản diện, chỉ cần có thể ở bên Lục Nhiêu, cô sẵn sàng làm vậy dù có bị mắng chết, vì vậy, cô phớt lờ lời khuyên của bạn bè, mạo hiểm mọi thứ để đính hôn với Lục Nhiêu.

Vào ngày thứ hai của lễ đính hôn, #Giản Lan nhân danh vị cứu tinh ép hôn Lục Nhiêu#, #Giản Lan không biết xấu hổ# lên hot search, mọi mối quan hệ xung quanh đều bị cắt đứt và tan vỡ hoàn toàn.

Nếu bây giờ cô quay lại thời gian, đương nhiên sẽ không để mọi chuyện xảy ra như này.

Tra nam Lục Nhiêu muốn dùng cô làm bàn đạp? Ha, mơ đi.

Giản Lan đang định đứng dậy thì bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bước vào, dáng vẻ đoan trang, xét theo độ tuổi thì chắc không phải là bảo vệ mà là trợ lý của Lục Nhiêu.

"Anh Nhiêu đang sốt ruột đợi ở dưới. Cô xuống ngay đi, làm theo hướng dẫn tôi để tránh bị đám săn tin chụp ảnh.”

Giản Lan không khỏi cười khẩy khi nghe điều này.

Tránh bị đám săn tin chụp ảnh? Có mà anh ước gì chụp được càng nhiều càng tốt ấy chứ?

Hiện tại không biết có bao nhiêu phóng viên đang rình rập bên ngoài, họ đều được Lục Nhiêu thuê với số tiền khổng lồ, yêu cầu biến anh ta thành một kẻ “bất đắc dĩ”, mang hình tượng nạn nhân, thậm chí còn đã viết xong bản thảo cho tin tức ngày mai.

Đến khi mọi việc nổi lên, Giản Lan lập tức bị gắn mác "nữ nhân ác độc”, “nữ nhân tâm cơ", "vô liêm sỉ", trở thành bàn đạp cho Lục Nhiêu.

“Tôi biết rồi, tôi đi đây.” Giản Lan bình tĩnh nói.

Sau khi cậu ta rời đi, Giản Lan lập tức lục toàn bộ phòng để tìm những món đồ có thể dùng để che giấu mặt đi.

Suy cho cùng, đây là một cuốn tiểu thuyết dùng để vu khống cô, nói cách khác, cô là nguyên mẫu của Giản Lan trong sách, nhưng lại cố tình tạo hình thành một người não yêu đương.

Cô không rảnh để ngắm nghía nhan sắc lúc chưa hốc hác, dù sao sau này cũng còn rất nhiều cơ hội, trước mắt nhanh chóng chạy thoát mới là điều quan trọng nhất.

Trong phòng có khẩu trang và kính râm, chắc chắn nguyên chủ đã mang theo khi đến đây.

Giản Lan đeo lên, lặng lẽ đi xuống bằng thang thoát hiểm của khách sạn rồi rời đi bằng cửa sau.

Lục Nhiêu không ngờ cô sẽ đào hôn nên không hề phòng bị, nên Giản Lan có thể dễ dàng chạy thoát.

Trước khi rời đi, Giản Lan nhìn bên ngoài khách sạn, quả nhiên bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên đang đợi.

Nếu cô ấy thực sự bị những phóng viên đó chụp ảnh, cộng thêm đống tin tức bôi nhọ kia, cô sẽ phải gánh một khoản bồi thường khổng lồ.

Giản Lan gọi xe trở về căn hộ cao cấp mà nguyên chủ thuê.

Cô không kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng không biết mình đang ở đâu.

Tuy nhiên, dựa vào đoạn chat của nguyên chủ với Tiền Phái Phái, cô tìm được địa chỉ nhà.

Lục Nhiêu ngồi vắt chéo chân trên sofa, sắc mặt càng ngày càng tệ.

Anh ta đợi ở sảnh hơn hai mươi phút và đã mất kiên nhẫn.

"Không phải cô ta nói cô ta chỉ trang điểm lại sao? Sao lại lâu như vậy?"

Trợ lý nói: “Để tôi lên kiểm tra.”

“Ừ.” Trong giọng nói của Lục Nhiêu có chút thiếu kiên nhẫn.

Trợ lý nhanh chóng đi xuống, nhưng phía sau không có Giản Lan.

“Cô ta vẫn chưa xuống à?” Lục Nhiêu tỏ vẻ không vui.

"Cô Giản không có trong phòng, tôi không biết cô ấy đã đi đâu, để tôi gọi cho cô ấy." Trợ lý nhập số điện thoại của Giản Lan, nhưng rất nhanh nhận được thông báo đối phương không liên lạc được, cô đã chặn số cậu ta.

"Anh Nhiêu, cô ấy đã chặn số tôi."

Mặt Lục Nhiêu tối sầm, anh ta lấy điện thoại ra, bấm số của Giản Lan.

Anh ta muốn xem xem, nữ nhân này lại muốn làm trò gì để hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

Anh ta nhanh chóng nhận ra, cô cũng chặn cả số anh ta.

"Anh Nhiêu, bây giờ cô Giản không ở đây, chúng ta nên giải thích với phóng viên thế nào?" Trợ lý lo lắng hỏi.

Vốn dĩ những phóng viên này nghe được tin tức lớn đều tự nguyện đến đây, nhưng bây giờ Giản Lan đột ngột rời đi, những phóng viên đó đương nhiên đến đây cũng không thu được gì.

Họ phải tốn rất nhiều tiền để trấn an họ, nếu không vạn nhất chuyện này bung bét ra thì anh ta chỉ có nước đi đầu xuống đất.

Lục Nhiêu lên kế hoạch hãm hại vị cứu tinh của mình, một khi chuyện này bị bại lộ, danh tiếng anh ta sẽ đổ sông đổ bể cả.

"Mẹ kiếp." Lục Nhiêu đá mạnh vào bàn, không khỏi chửi thề.

Điều anh ta lo lắng không phải là số tiền bỏ ra để xoa dịu phóng viên. Thứ anh ta lo lắng là Giản Lan đột nhiên đổi ý, công khai mối quan hệ tình cảm của anh ta ra ngoài.

Lúc đó tiền đồ của anh ta có thể bị hủy hoại hoàn toàn.

Con tiện nhân này.

_______________

Căn cứ vào địa chỉ, Giản Lan đã tìm ra nơi ở của mình và dùng vân tay để mở khóa cửa.

Nơi này rất hợp cho tiểu minh tinh tuyến 18 ở, xung quanh yên tĩnh, ra vào cần phải trải qua an ninh nghiêm ngặt.

Nhà có hai tầng, phòng khách trống trơn, một người ở trông có vẻ khá trống trải.

Phong cách trang trí rất đơn giản, hầu như không có đồ trang trí nào khác ngoại trừ hoa và cây ngoài ban công.

Giản Lan đi vòng quanh phòng để làm quen, sau đó ngồi lên giường, mở laptop và bắt đầu sắp xếp thông tin có trong tay.

Cô vốn là tiểu thư nhà giàu nhưng lại không được sủng ái ở nhà, người được sủng ái nhất chính là cô em cùng cha khác mẹ chỉ kém cô một tuổi - Giản Vân.

Bạn gái nhỏ của Lục Nhiêu là Giản Vân, hai người quen nhau từ khi còn học đại học, yêu nhau rất lâu, khi Lục Nhiêu kiếm đủ tiền từ người hâm mộ, anh sẽ ly hôn Giản Lan và cưới Giản Vân.

Giản Lan rất ấn tượng với tình tiết này, bởi nó quá trơ trẽn.

Tuy không ngưỡng mộ ai nhưng cô cũng biết rằng một thần tượng hút máu fan, cướp đi tình yêu và lừa dối fan là điều rất tàn nhẫn.

Khi Lục Nhiêu đuổi Giản Lan ra ngoài, anh ta không quên hắt nước bẩn Giản Lan, nói rằng đã điều tra ra việc cô đã dàn xếp vụ tai nạn nên mới muốn ly hôn cô.

Giản Lan trong sách là một người não úng nước chỉ biết yêu đương, tất nhiên sẽ không phủ nhận bất cứ lời nào của Lục Nhiêu, trực tiếp xin nghỉ việc để làm phóng viên, cuối cùng bị giới giải trí phong sát, bị Lục Nhiêu đuổi khỏi nhà, kết quả thật bi thảm.

Buồn cười nhất là dù Lục Nhiêu phải tạm cưới Giản Lan để bảo vệ Giản Vân nhưng họ lại không tổ chức đám cưới mà chỉ đi lấy giấy chứng nhận, sau đó vẫn trong tình trạng ẩn hôn. Vì thế khi Lục Nhiêu và Giản Lan chia tay, không ai biết họ đã ly hôn và ai cũng nghĩ đó chỉ là hủy bỏ hôn ước.

Cư dân mạng chúc mừng idol cuối cùng đã thoát khỏi nữ tâm cơ nhưng không ai để ý đến “hàng pr miễn phí” Gl sẽ có kết cục ra sao.

Nghĩ đến đây, Giản Lan đã biết nên đi con đường nào tiếp theo.

Nếu muốn tìm được hạnh phúc cho riêng mình thì cô cần phải tránh xa cặp tra nam tiện nữ này.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô giơ tay đóng máy tính lại.

Giản Lan nằm trên giường đánh một giấc.

Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối.

Lười ra ngoài mua đồ, Giản Lan đi đến tủ lạnh lấy hộp sữa chua uống.

Uống xong cô đi tắm rồi đi ngủ.

Gần mười một giờ, một cơn đau như tiếng sóng biển ập đến từ bụng Giản Lan khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa và cuộn tròn người lại.

Giản Lan mò mẫm bật đèn và rót cho mình cốc nước ấm nhưng cơn đau vẫn không đỡ chút nào.

Buổi tối uống sữa chua lạnh quá cũng không phải chuyện gì to tát lắm, đoán chừng cơ thể cô có vấn đề nghiêm trọng về dạ dày, không chịu được bị đói hoặc ăn đồ quá lạnh.

Giản Lan tìm trong phòng một lúc nhưng không tìm thấy thuốc dạ dày.

Cô vừa đến nơi không rõ này, mở ứng dụng trên điện thoại lên lại nhận ra hiệu thuốc gần đó không mở cửa.

Giản Lan chỉ có thể mặc bừa đồ, đeo khẩu trang rồi gõ cửa nhà hàng xóm.

Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng như sao.

"Xin lỗi đã làm phiền em muộn thế này. Chị ở đối diện nhà em. Em có thuốc giảm đau hay thuốc dạ dày không? Bụng chị đau quá." Giản Lan tái mặt, yếu ớt nói.

Nhìn thấy người gõ cửa là cô, vẻ không vui trong mắt chàng trai biến mất, nhưng vẫn còn chút xa cách.

"Chờ một chút." Thanh niên lạnh lùng nói, xoay người trở về phòng.

Giản Lan tựa lưng vào tường, ôm bụng đau đớn.

Ngay sau đó thiếu niên quay lại và mang cho Giản Lan một hộp thuốc dạ dày.

"Cám ơn em trai, chị về nhà uống thuốc trước." Giản Lan nói xong liền vội vàng về nhà uống thuốc.

Phó Vọng ngước mắt nhìn về hướng cô rời đi với ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhắm mắt lại, hai tay buông thõng bên hông dần siết chặt lại, thậm chí còn run rẩy vì siết quá mạnh.

Hai người tuy bề ngoài và tên giống nhau, nhưng tính cách khác hẳn nhau như thế, sao có thể là cùng một người chứ?