Chương 41: Hối hận

Editor: Esther

Mặc dù show tạp kỹ vài ngày sau mới quay, nhưng Giản Lan cũng không thể ở bệnh viện mãi được, cô còn có những việc khác phải làm.

Sự việc ngày hôm qua có quá nhiều người nhìn thấy, tuy Tần Tu Tề đã đem tin tức đè xuống, sau vẫn lên thẳng hot search.

Trong lúc nhất thời, nói cái gì cũng có, có người mắng Giản Lan cùng Đàm Tiêu, cũng có người mắng fans não tàn không có lý trí, có mắng nam sinh kia ngu ngốc.

Giản Lan đã lâu không cùng Đàm Tiêu liên lạc.

Lần này sau khi lên hot search, cô cùng Đàm Tiêu thương lượng một chút, hai người quyết định hoàn toàn cởi bỏ ràng buộc.

Lúc Đàm Tiêu nhìn thấy tin tức kia của cô, tâm tình có chút phức tạp.

Lần trước Giản Lan bị thương lên hot search, hắn nhìn thấy liền gửi qua tin nhắn hỏi thăm cô, cô một câu cũng không trả lời, giống như không nhìn thấy.

Lần này là trực tiếp muốn cùng hắn cởi bỏ ràng buộc.

Dừng một chút, Đàm Tiêu nói: “Được rồi.”

Sau khi liên lạc với Đàm Tiêu, cùng ngày, Giản Lan đã đăng Weibo: Cảm ơn sự quan tâm và tình cảm của các bạn dành cho tôi, bản thân tôi cùng Đàm Tiêu chỉ là quan hệ hợp tác bình thường. Nếu có tin tức gì liên quan tới yêu đương, tôi sẽ thông báo với mọi người sớm nhất có thể, chúc ngủ ngon.

Đàm Tiêu chia sẻ Weibo của cô, đồng thời gửi một tuyên bố lạnh lùng.

@ Đàm Tiêu V: Chưa từng ở bên nhau, chỉ là bạn bè bình thường, đừng đoán mò.

【Huhu, cp sụp rồi.】

【Vì sao lại có kẻ điên đến sân bay để hại người ta chứ, có bệnh à, hiện tại tôi ăn kẹo cũng ngọt không nổi.】

【Tôi không tin tôi không tin, Đàm ca cùng Lan Bảo hiện tại là bạn bè bình thường, sau này nhất định sẽ ở bên nhau, bọn họ xứng đôi như vậy mà.】

【Uống máu gà đến điên rồi à? Một hai phải muốn hai người bọn họ về sau đến cả bạn bè cũng không làm được hả?】

Sau khi Giản Lan phát Weibo, cô vẫn phải trả tiền bồi thường thiệt hại cho đoàn chương trình tạp kỹ và đoàn làm phim .

Bởi vì đây ban đầu là một kế hoạch tiếp thị của hai bên để tăng mức độ nổi tiếng của chương trình, cô đã chủ động đăng một blog để làm rõ ràng điều đó, tương đương với việc vi phạm hợp đồng và phải bồi thường thiệt hại do thanh lý.

Nhưng ngay cả khi không có sự nhiệt tình CP của Đàm Tiêu, đoàn làm phim và tổ chương trình vẫn muốn tiếp tục làm việc với cô, vì vậy thiệt hại đã thanh toán cũng không đòi hỏi quá nhiều.

*

Cởi bỏ ràng buộc về sau, Đàm Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cam lòng.

Ngày hôm sau, hắn nhịn không được hỏi Giản Lan, “Lần trước em bị thương, anh nhắn tin cho em, em cũng không trả lời, không có chuyện gì chứ?”

Đàm Tiêu không biết rằng, tin nhắn hỏi thăm của hắn, Giản Lan căn bản không thấy được.

Ngày đó quay phim xong, trước Giản Lan cùng Tần Tu Tề nói chuyện phiếm, không rảnh xem tin tức. Lúc sau Phó Vọng tới, hai người lại kề cận trong chốc lát, thời điểm Giản Lan đi tắm, Phó Vọng đem tin nhắn của Đàm Tiêu xóa đi.

Cho nên Giản Lan căn bản không biết, Đàm Tiêu đã từng nhắn tin hỏi thăm cô.

Cô cũng không biết, Phó Vọng có thể ngẫu nhiên phá giải được mật khẩu di động của cô.

Lúc nghe được tin tức này, Giản Lan đã rất bối rối.

Cô hỏi: Có phải do mạng không tốt nên không gửi được không?

Đàm Tiêu cho cô xem ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn kia, xác nhận việc đã gửi tin nhắn cho cô.

Giản Lan nhìn ảnh chụp , cẩn thận nhớ lại sự việc ngày hôm đó.

Cô nắm chặt di động, nhíu mày, thầm suy đoán.

Cuối cùng cô đành phải nói: “Xin lỗi, hôm đó tôi quên trả lời tin nhắn của anh.”

Ban ngày, Giản Lan lại phải tham gia hoạt động, buổi tối mới có thời gian chăm sóc Phó Vọng.

“Ngày mai chị phải đi rồi.” Cô ngồi trên chiếc ghế đầu giường, sắc mặt bình tĩnh giúp cậu bóc vỏ quýt.

“Ừm, ngày mai em sẽ xem phát sóng trực tiếp.” Phó Vọng chăm chú nhìn cô.

Giản Lan đem quýt đã được lột vỏ đưa đến bên miệng anh, “Em không sợ à?”

“Không sợ.” Phó Vọng ngoan ngoãn ăn xong, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người cô.

Rất nhanh liền đút anh ăn xong quýt, Giản Lan lại hỏi: “Quýt ngọt không?”

“Ngọt.”

Giản Lan ăn miếng quýt cuối cùng, Phó Vọng khẩn trương nhìn cô.

Ăn vào thật chua chát, cô nhíu mày lại.

Vậy mà anh lại ăn thật vui vẻ.

“Ừm, rất ngọt.” Khẩu thị tâm phi, Giản Lan đem vỏ quýt ném vào thùng rác.

Phó Vọng ngây ngốc nhìn cô chằm chằm.

“Muốn hôn không?” Giản Lan nhìn thấy ánh sáng quen thuộc trong mắt anh.

Giống như anh luôn dùng loại ánh mắt si mê này mà nhìn cô, sau đó sẽ không khống chế được nữa mà đem cô ôm vào lòng, hoặc là động tình mà hôn môi cô.

“Muốn.” Phó Vọng gật nhẹ đầu.

Hiện tại anh không thể đứng dậy, chỉ có thể như vậy mà nhìn cô, thật sự quá thống khổ.

Giản Lan đem cửa phòng đóng lại, sau đó trở về bên giường, đứng lên, cúi người xuống, thời điểm môi sắp dán lên môi anh liền dừng lại.

Phó Vọng mờ mịt nhìn cô, ánh mắt ẩm ướt, lông mi bởi vì mong chờ mà rung động.

“Em trai, em phải cùng chị nói thật, có phải em có chút không bình thường phải không?”

Khi cô nói ra lời này, hơi thở dừng ở trên mặt Phó Vọng, nóng hầm hập, có chút ngứa.

Phó Vọng tay phải nắm chặt khăn trải giường, trong lòng run rẩy, mắt đen như mực quan sát biểu cảm của cô.

Lúc còn rất nhỏ, anh đã biết mình không bình thường.

Những đứa trẻ khác có tính cách ngây thơ và lãng mạn, nhưng anh từ nhỏ đã phát triển trí tuệ cùng bạo lực, đối với mọi người tràn ngập phòng bị, không cho phép ai tới gần thế giới của mình.

Khi đó Phó Thanh dẫn anh đi khám bác sĩ, kết quả là anh bị khuyết tật về nhân cách.

“Em….. đúng vậy.”

Đối diện với đôi mắt đào hoa trong suốt như pha lê của cô, Phó Vọng bỗng cảm thấy lớp mặt nạ ngụy trang mà mình dày công gây nên đã bị cô nhìn thấu, không một lời nói dối hoàn hảo nào có thể che giấu trước mặt cô.

Nói xong, anh liền thấp thỏm chờ cô tuyên án.

Lan Lan sẽ vì chuyện này mà rời bỏ mình sao?

Giản Lan không nói gì, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Ẩm ướt mềm lại, còn có chút lạnh.

Cô cạy môi và răng anh ra, dùng đầu lưỡi vươn ra, cùng môi lưỡi anh quấn quýt.

Phó Vọng nằm ở trên giường không thể cử động, bị cô đè trên người hôn sâu như vậy, tim đập loạn xạ, liên tục đập vào màng nhĩ, khiến linh hồn anh run rẩy.

Anh cầm lòng không được, dùng cánh tay không bị thương ôm chặt lấy cô.

Phó Vọng nhắm mắt lại, không thấy được ánh mắt phức tạp của Giản Lan.

Sau khi hôn xong, Giản Lan thấp giọng nói: “Chị đã đổi mật khẩu di động rồi, em trai ngoan một chút, đừng làm chuyện khiến chị không vui.”

Lời nói như dội một gáo nước lạnh lên đầu vậy.

Máu trong người Phó Vọng nháy mắt đông cứng lại, đầu óc chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.

Chị ấy biết rồi.

Phó Vọng hoảng loạn cầm lấy tay cô, gấp đến đôi mắt đỏ hoe: “Chị, chị đừng tức giận mà.”

Giản Lan rũ mắt, dừng một chút, cũng không thoát khỏi tay anh.

“Em nhìn bao nhiên lần?”

Yết hầu Phó Vọng len xuống, cẩn thận nhìn cô, khàn giọng nói: “…Hai lần.”

Lần đầu tiên anh không dám động, lần thứ hai nhìn thấy tin nhắn của Đàm Tiêu, anh nhịn không được, đem tin nhắn xóa đi.

“Nếu như có lần sau, chị sẽ không tha thứ cho em nữa.” Giản Lan có chút đau đầu.

Hôm qua vừa mới quyết định thử tiếp thu anh, hôm nay liền biết anh xem trộm điện thoại của mình.

Nếu không phải anh vừa mới vì cô mà bị thương, Giản Lan tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ như vậy.

“Sẽ không có lần sau nữa.” Phó Vọng vội vàng đảm bảo.

Anh biết rằng, sẽ không ai chấp nhận ham muốn kiểm soát biếи ŧɦái của mình.

Anh sẽ sửa, chắc chắn sẽ sửa.

Giản Lan nhìn anh một hồi lâu, có thể thấy rõ sự hối hận và lo lắng trong mắt anh, giống như sợ cô bỏ rơi.

Cuối cùng, cô bất lực thở dài.

“Tiểu biếи ŧɦái.”

Phó Vọng nắm chặt cổ tay cô, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: “Chị, hôn em lần nữa được không?”

Anh rất bất an, chỉ có thân mật cùng cô, mới có thể an tâm một chút.

“Mơ đi, ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt.”

Lần này Giản Lan không quan tâm anh nữa.

Vốn dĩ cho rằng em trai nhỏ là đứa trẻ đơn thuần vô hại, kết quả phát hiện lại là nhân mè đen bánh trôi, trong lúc nhất thời cô không tiếp thu nổi.

Tiểu biếи ŧɦái rất dính người, hôn chân cô, còn muốn kiểm soát mọi thứ thuộc về cô.

Nhưng mà anh cũng không điên cuồng giống như Tưởng Triều.

Rốt cuộc nên xử lý mối quan hệ với anh như thế nào, Giản Lan lại suy nghĩ một chút.

Phó Vọng trầm mặc, không dám nhắc lại.

Anh biết, nếu không phải hiện tại anh đang nằm trên giường bệnh, Lan Lan khẳng định sẽ không chút do dự mà rời bỏ anh.

May mắn lúc Lan Lan phát hiện chuyện này, lại trùng hợp với lúc anh bị thương.

May mắn thay, Lan Lan đã không phát hiện ra lý do thực sự khiến anh bị thương.

Sau khi Giản Lan rời đi, Tần Tu Tề tới gặp Phó Vọng.

Phó Vọng nằm ở trên giường, thấy hắn đi vào, chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn, liền quay đầu đi chỗ khác.

Tần Tu Tề khóe môi cong lên, cảm thấy buồn cười.

Vừa nãy Phó Vọng ở trước mặt Giản Lan thể hiện bộ dáng ân cần, hắn thiếu chút nữa cho rằng bạn mình thay đổi tính tình.

Kết quả là vẫn như cũ bất thường cùng quái gở, không khác trước là bao.

“Phó thiếu bằng bất cứ giá nào làm anh hùng cứu mỹ nhân, có được như ước nguyện hay không?” Tần Tu Tề mang trái cây đặt ở trên bàn bên cạnh, cà lơ phất phơ ngồi xuống nói.

Phó Vọng nhắm mắt dưỡng thần.

“Tôi rất tò mò vì sao cậu lại cố ý bị người ta đâm, trong khi cậu có thể mang theo Giản Lan bình yên vô sự tránh thoát?” Tần Tu Tề không thèm để ý thái độ hờ hững của anh, tiếp tục hỏi.

Phó Vọng vẫn như cũ không mở to mắt, “Người có trượt chân, mã có thất đề.” *

* tức là: Cố ý yếu thế, giả bộ hồ đồ.

“Là thất thủ, hay vẫn là khổ nhục kế?”

Tần Tu Tề không phải kẻ ngốc, Phó Vọng đã từng học võ nên không thể không đánh được một người bình thường.

Lúc xảy ra tình huống đó, anh có thể mang theo Giản Lan né tránh, thuận tiện chế trụ kẻ tấn công.

Nhưng anh không làm như vậy, ngược lại anh lại ngu xuẩn nghiêng người, làm cho người ta đâm một nhát.

Nhìn thế nào cũng thấy anh cố ý làm vậy.

Lần này Phó Vọng không đáp lại.

“Tôi nói cho Giản Lan chuyện cậu học võ, cậu thấy có thú vị không?” Tần Tu Tề ác ý nói.

Phó Vọng đột nhiên mở mắt ra.

Anh cong môi cười ranh mãnh, nhưng trong mắt lại không có ý cười, “ Cậu có thể thử một chút.”

Tần Tu Tề đột nhiên nghẹn lời.

“Quên đi, tôi còn chưa muốn nhập viện.”

Người khác có thể cho rằng Phó Vọng là một người đọc sách nho nhã, nhưng Tần Tu Tề lại chưa từng có ảo tưởng như vậy.

Hắn biết rất rõ, nếu thật sự có người khıêυ khí©h Phó Vọng, kết cục nhất định sẽ rất thảm.

Trước đây, có người nói với Phó Vọng rằng mẹ anh là kẻ nói dối, hắn ta bị Phó Vọng đánh đến thừa chết thiếu sống, thiếu chút nữa bị phế.

Anh mà điên lên, sẽ nhìn không ra dấu vết của kẻ học giả có tri thức trên người anh.

Tần Tu Tề cố nén nụ cười trêu chọc trên mặt và bắt đầu nói về công việc, “Lần này tôi đến đây là để nói với cậu một chuyện. Dịch Thời đã bước vào làng giải trí và dường như hắn ta muốn tiếp cận với Phó Thanh.” Dịch Thời là em trai cùng mẹ khác cha với Phó Vọng.

Biết Dịch Thời có những suy nghĩ không biết xấu hổ như vậy, Tần Tu Tề đã rất sốc khi nghe điều đó.

Phó Vọng cười khẩy, không để ý lắm.

Cho dù cha anh, Phó Thanh, có yêu mẹ anh đến mức nào, ông cũng sẽ không ngu ngốc đến mức giao tài sản cho đứa con riêng của bà.

Tần Tu Tề cũng không để chuyện này trong lòng, hắn chỉ nói với Phó Vọng coi đó như một trò đùa.

*

Bên kia, Giản Lan đã lên xe của tổ chương trình.

Cô và Đàm Tiêu đã cởi trói (trói buộc của fans cp), nhưng khi hai người gặp lại nhau, bầu không khí không hề khó xử, họ vẫn hòa thuận như trước.

Địa điểm quay lần này là ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh, gần như được bao quanh bởi những ngọn núi.

Gió núi gào thét, bóng cây đung đưa, u ám.

Để phòng ngừa Giản Lan lợi dụng vị trí camera để suy diễn âm mưu, lần này camera được giấu kín trong bóng tối nên không dễ để họ phát hiện ra.

Khi xuống xe, trời vẫn còn chạng vạng, sau đó trời lập tức tối hẳn.

“Sáu người các cậu là phóng viên, nhiệm vụ là tìm hiểu nguyên nhân thôn Tiểu Đồ bị ma ám, thành công trốn thoát, thời gian cho lần quay này sẽ kéo dài, các vị khách mời, chuẩn bị sẵn sàng.”

Tổ đạo diễn đưa ra thông tin chỉ có từng đó.

Mấy người Giản Lan cùng xuống xe, dân làng đã đến chào đón họ nồng nhiệt.