Chương 3

Cửu quận chúa tưởng hắn là một trong những tên lính canh, cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, vung tay nải, vận dụng kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ: "Lính canh các ngươi yếu quá đi, ta chỉ mới kiểm tra qua loa một chút, thế mà đến một đòn cũng không thể chịu nổi, đúng là quá kém cỏi, lính tráng mà yếu kém như vậy, thử hỏi sao có thể đảm bảo an toàn cho ta đến lúc gả vào Miêu tộc đây?"

Thoạt nhìn, thiếu niên có vẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cũng trạc tuổi nàng, nhưng cao hơn nàng hẳn một cái đầu. Nghe nàng nói vậy, hắn hơi cúi xuống, ghé sát vào nàng nhìn chằm chằm một lát, đôi mắt bỗng cong lên, ngữ khí vui vẻ.

"Ngươi là công chúa?"

Gì cơ? Không biết nàng à?

Cửu quận chúa lập tức thay đổi sắc mặt, lắc đầu lia lịa: "Không phải, ta chỉ là một tiểu nô tỳ bị bắt đi để giả mạo. Hoàng đế Quốc Khánh không cam lòng để tiểu công chúa yêu dấu đến Tây Vực hòa thân nên đã đưa nô tỳ tội nghiệp này đi để lừa người."

Thiếu niên suy nghĩ gì đó, “ừ” một tiếng rồi bình luận: "Nếu vậy thì ngài ấy cũng tệ thật.”

"Còn không phải sao!"

"Hoàng đế này vô dụng quá rồi, còn phải dựa vào hòa thân để duy trì sự ổn định của vương triều nữa chứ."

"Thì đó, hoàng đế Quốc Khánh chẳng tốt lành gì, mà bọn Miêu Cương kia cũng là lũ vô lại, còn nghĩ ra trò bẩn thỉu như vậy nhằm hãm hại tiểu cô nương."

“Ngươi nói đúng, lũ người này tệ quá rồi.” Thiếu niên mỉm cười phụ họa, tay phải giữ bím tóc dưới tai lắc hai lần.

Hiếm hoi lắm Cửu quận chúa mới tìm được nhân tài bên trại mình, liền như muốn bật khóc, hận không thể nắm tay đối phương uống rượu ba ngày ba đêm, nhưng mà: "Tuy ta rất muốn cùng ngươi thỏa chí tiếp tục mắng người, nhưng sắp hết thời gian rồi, lính canh sắp đổi nhóm gác, chúng ta phải trốn mau thôi."



Vừa dứt lời, nàng nắm lấy cổ tay thiếu niên, chạy theo con đường đã lên kế hoạch từ trước, thiếu niên mỉm cười, để mặc nàng nắm tay mình, trang sức bạc trên người rung leng keng.

Cửu quận chúa không nhìn thấy quân lính phía sau vẫn ngủ say sưa, nàng chỉ lo kéo thiếu niên chạy thoát thân, đến khi nhận thấy dường như không có ai đuổi theo mới buông tay, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển mà chẳng màng hình tượng.

Thiếu niên cũng khuỵu gối ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn nàng: "Này, ngươi tên gì?"

Thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt áp vào hai đầu gối, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sắc, thoạt nhìn cứ như được ngâm trong nước, long lanh lại có chút gì đó thật đáng yêu.

Cửu quận chúa chớp chớp mắt.

Đuôi bím tóc của thiếu niên sà xuống đất, dính tro.

Nàng không quan tâm đến tro bám trên quần áo mình, nhưng lại không thể để bím tóc xinh đẹp của thiếu niên bị vấy bẩn, liền đưa tay nhặt bím tóc của hắn lên, mặt không đổi sắc mà giả danh.

“Ta là Tiểu Cửu, không có tên riêng, vì trong nhà ta sinh thứ chín nên mọi người đều gọi ta là Tiểu Cửu.” Cửu quận chúa lắc lắc trang sức bạc trên bím tóc hắn, tò mò hỏi: "Bạn tốt, ngươi tên gì?"

Thiếu niên đứng dậy, hất bàn tay không thành thật của nàng ra, nhếch môi cười: "Ngươi có thể gọi ta là Lão Đại."

"Lão Đại?"

"Ừ, ở nhà ngươi sinh thứ chín nên gọi là Tiểu Cửu đúng không, còn ta sinh đầu tiên nên gọi là Lão Đại."

Quả là một cái tên đầy khoa trương.



Cửu quận chúa không chớp mắt, điềm nhiên gọi: "Lão Đại."

Leng keng leng keng.

Khi thiếu niên nắm tay kéo nàng đứng lên, trang sức bạc trên quần áo lại vang lên âm thanh thật trong trẻo.

Từ nhỏ, Cửu quận chúa ăn khổ ải còn nhiều hơn ăn cơm. Sau khi mẹ ruột qua đời, nàng phải tự thân mình mà lo ở, lo ăn, lo mặc.

Khi còn bé, nàng đã học cách ra ngoài làm những việc vặt, cái miệng rất ngọt, làm việc lại lưu loát, vì thế các ông chủ ở bên ngoài đều rất thích tìm nàng.

Khi lớn hơn một chút, nàng bắt đầu chạy khắp nơi, bắt tôm, câu cá bán lấy tiền, thỉnh thoảng nếu may mắn bắt được trộm, nàng còn có thể giao đến quan phủ để đổi lấy chút tiền thưởng.

Thiếu niên sống ở Tây Vực nhiều năm, chưa từng ăn qua các món ăn hoang dã ở Trung Nguyên. Từ nhỏ, Cửu quận chúa đã được mài giũa để trở thành một đại cao thủ nên tất nhiên sẽ thu phục được bao tử của hắn.

Thiếu niên nói: “Ta muốn đi Trung Nguyên.”

Cửu quận chúa lưu luyến cáo biệt hắn: “Tuy rằng ta cũng rất muốn cùng ngươi ăn chơi, nhưng mà ta cũng không muốn trở về Trung Nguyên một chút nào.”

Thiếu niên nghiêng đầu: “Vì sao? Sợ bị bọn họ bắt được ngươi sao?”

Cửu quận chúa thuận tay lấy từ trong túi của mình ra một mớ đồ trang sức bằng bạc rất đẹp đưa cho thiếu niên, nàng nghĩ hắn sẽ thích: “Đúng rồi, ta là người đào hôn, nếu trở lại Trung Nguyên mà bị người ta phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt lại trừng trị, đến lúc đó chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu.”