Chương 31

Thiếu niên chợt nhận ra, sau khi Cửu quận chúa đi một chuyến về thì có phần kỳ quặc, thường hay trộm nhìn hắn mà chẳng nói gì, bị hắn phát hiện thì chỉ vờ quay mặt đi.

Thậm chí, nàng còn thay xiêm y của nữ tử Trung Nguyên, cởi trang sức bạc, tết mái tóc dài thành một bím rũ trước ngực, buộc đuôi tóc bằng một chiếc chuông cổ như lần đầu hắn gặp nàng.

Thiếu niên một tay chống cằm, trầm ngâm nhìn nàng một lúc.

Cửu quận chúa xuống lầu lấy nước, hững hờ vén tóc, để lộ cần cổ trắng ngần.

Thiếu niên thờ ơ chớp chớp mắt.

Sau khi Cửu quận chúa uống nước xong, nâng tay áo phẩy phẩy quạt, tay áo rộng màu trắng ánh trăng khẽ trượt xuống, thấp thoáng cổ tay mảnh khảnh.

Thiếu niên đổi tay chống cằm, vẻ mặt không chút gợn sóng, rót một ly trà nóng.

Cửu quận chúa đi lên một vòng rồi đi xuống một vòng, hai vòng ra cửa lại nửa vòng dạo bếp, cuối cùng tức tối ngồi ở ghế đá sân sau của quán trọ, vừa giận vừa dỗi đập tay lên bàn, đập đến đau cả tay phải cúi đầu thổi thổi.

Mấy cách của người giải phiền toàn là rác rưởi mà, căn bản là vô dụng, thiếu niên chẳng hề phản ứng gì, đã thế còn phớt lờ nàng mấy lần.

Cửu quận chúa muốn nắm đầu tên giải phiền này đánh một trận cho hả tức.

Thiếu niên dựa vào cửa sổ, thích thú ngắm Cửu quận chúa từ lúc đầu đầy nhiệt tình đến giờ phút hết sức sống này.

Cửu quận chúa chỉ gỡ Dịch Dung Cổ khi ngủ, những lúc khác nàng đều đặt Dịch Dung Cổ trên tóc nên thiếu niên chẳng mấy khi được thấy gương mặt thật của nàng.

So với vẻ ngoài ngụy trang không nổi bật lắm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Cửu quận chúa lại rất dễ thu hút người khác.

Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay mình, suy tư.

Gió đông thổi qua cửa sổ quán trọ, mang theo tiếng chuông trong trẻo.

Cửu quận chúa định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên nơi phát ra tiếng chuông.

Thiếu niên mặc áo màu xanh đen, khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, đôi mắt đen láy chứa đựng cành lá vàng khô mùa đông cùng Cửu quận chúa tràn đầy sức sống, môi hắn nở nụ cười, lắc lắc chiếc chuông bạc xinh xắn trong tay, tiếp theo chỉ chỉ vào tóc của mình.

Cửu quận chúa hơi sững sờ, chuông bay ra khỏi cửa sổ, tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.



Cửu quận chúa nhanh tay bắt lấy, một chiếc chuông tuyệt đẹp, bề mặt chạm trổ những hoa văn kì lạ nhưng xinh xắn, tinh tế đến mức khiến người ta nghĩ, nó có thể được đấu giá rất cao nếu đem trưng bày ở bảo tàng.

Nàng lại ngẩng đầu lên, thiếu niên đã không còn ở bên cửa sổ nữa.

Cửu quận chúa nhớ lại động tác chỉ chỉ vào tóc vừa rồi của thiếu niên, là ý gì nhỉ?

Cửu quận chúa sờ sờ bím tóc của mình, đuôi tóc buộc một chiếc chuông rẻ tiền mua ở thành gần biên cương.

Leng keng.

Ý là muốn nàng đổi chuông mới ư?

Cửu quận chúa đột nhiên không nhịn được cười, tháo chuông cũ ra, buộc chuông thiếu niên tặng vào bím tóc, lắc lắc trông thật trẻ con.

Leng keng leng keng.

Thiếu niên cầm hai nắm hạt dưa quay lại bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Cửu quận chúa lắc lắc bím tóc tết cùng chiếc chuông, đáy mắt ánh lên một nụ cười.

Cửu quận chúa vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang cười, dưới ánh mắt vui vẻ của hắn, khuôn mặt bị gió thổi se lạnh của nàng bỗng dần nóng lên, nóng rực lên.

"A Cửu," Thiếu niên tựa vào cửa sổ, cố ý ngân dài giọng hỏi: "Chuông đẹp không?"

Cửu quận chúa đảo mắt loạn xạ, gượng nói: "Miễn cưỡng, ừm, miễn cưỡng đi."

Thiếu niên từ tốn nói: "Hai lượng bạc."

Cửu quận chúa ngơ ngác nhìn hắn.

Cách đó không xa, thiếu niên giơ thẳng hai ngón tay lên, nhìn nàng: "Xem như chúng ta quen biết đã lâu, lấy ngươi giá hữu nghị, hai đồng."

Cửu quận chúa: "..."

Cửu quận chúa tức giận ném luôn cho hắn hai mươi đồng.

...



Phương cách một lượng không những thất bại thảm hại, mà còn khiến Cửu quận chúa lại thêm một lần đỏ mặt trước thiếu niên, chưa kể còn mất hai mươi đồng.

Cửu quận chúa giận dỗi, hai tay chống nạnh đi đi lại lại trong phòng, cẩn thận nghĩ cách triển khai bước thứ hai, phương cách năm lượng.

Mua cũng đã mua rồi, không thể lãng phí được.

Chuông ở đuôi bím tóc kêu leng keng, Tiểu Ngọc vừa tỉnh giấc ngủ trưa đã muốn ôm Cửu quận chúa.

"Tỷ tỷ, chiều nay chúng ta đi đâu chơi vậy?"

"Chiều không đi chơi, chúng ta đi mua chút đồ, chuẩn bị ngày mai khởi hành đưa ngươi đi tìm mẫu thân."

"Tuyệt quá."

Tiểu Ngọc ôm cổ nàng hoan hô, hôn má trái má phải của nàng.

Cửu quận chúa cũng chọc chọc vào mặt Tiểu Ngọc, làm một hồi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt nàng sáng lên.

Nàng có thể kéo thiếu niên cùng đi mua đồ, nhân cơ hội này thực hiện bước thứ hai với hắn, sau đó trả thù hai mươi đồng hồi sáng!

Tiểu Ngọc ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tỷ tỷ, ca ca xấu xa tới kìa."

Cửa vừa đóng, ngoài cửa có tiếng bước chân của vài người, Cửu quận chúa chưa từng lắng nghe tiếng bước chân của thiếu niên, thấy Tiểu Ngọc nói vậy, có chút ngạc nhiên: "Ngươi có thể nghe ra tiếng bước chân của hắn sao?"

Tiêu Ngọc gật đầu, vừa quơ đôi tay bụ bẫm vừa giải thích: "Tiếng bước chân ca ca xấu xa nghe rất êm tai, tiếng bước chân của ca ca xấu xa như thế này, thế này…"

Cửu quận chúa: "..." Không hiểu.

Thôi bỏ đi, suy nghĩ của con nít vốn là thiên mã hành không* mà, nếu Tiểu Ngọc có tài trong lĩnh vực này, lúc sau nhất định phải nhắc mẫu thân nàng một chút.

*Mông lung, không dò được.

Cửu quận chúa đặt Tiểu Ngọc xuống, bước tới mở cửa, ngón tay đang gập lại của thiếu niên lơ lửng trên không, nếu tốc độ nhanh hơn một chút, điểm đặt của ngón tay sẽ là trán của Cửu quận chúa mất.

Thiếu niên bình tĩnh thu tay lại, rũ mắt nhìn nàng.