Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một lúc im lặng trong xe ngựa, Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói:

"A Cửu tỷ tỷ, vậy là tóc của cha không được tết với người khác sao?"

Cửu quận chúa gật đầu: "Đương nhiên."

“Hóa ra mẹ bỏ đi là vì chuyện này.” Tiểu Ngọc chợt nhận ra.

Cửu quận chúa nhất thời không nói nên lời, chớp mắt, suy nghĩ có hơi tiêu cực: "Chờ chút, chờ chút, Tiểu Ngọc, ngươi vừa mới nói cái gì? Cha ngươi, hắn..."

“Lần cuối cùng mẹ với cha cãi nhau là vì có người đưa tóc của cha cho mẹ.” Tiểu Ngọc ngây thơ nói: “Vậy A Cửu tỷ tỷ, chỉ cần ta lấy tóc của cha, mẹ sẽ làm hòa với cha sao?"

Ta không nghĩ là có thể. Cửu quận chúa thầm nghĩ, vậy sao mà được? Nguyên nhân khiến cha và mẹ ngươi chia tay đâu phải vì tóc mà là vì cha ngươi có nữ nhân khác bên ngoài, còn nữ nhân kia thì đang khoe mẽ với mẹ ngươi.

Nhưng nàng không dám nói thế, sợ sẽ làm tổn thương đến trái tim mong manh của cô nhóc.

“Đương nhiên là không rồi.” Giọng nói của thiếu niên mơ hồ vang lên.

Cửu quận chúa quay đầu nhìn hắn chằm chằm: Ngươi câm miệng!

Thiếu niên phớt lờ lời cảnh báo của nàng, xấu tính châm dầu vào lửa: "Từ bỏ đi, đời này mẹ ngươi sẽ không bao giờ làm hòa với cha ngươi đâu."

Cửu quận chúa rất muốn khâu cái miệng quạ của hắn lại, lo lắng cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc hơi mếu máo, nhưng không khóc.

Thiếu niên cúi đầu tiếp tục tháo bím tóc, lần này ngữ điệu lại nhẹ như nước: "Mẹ ngươi xứng với người tốt hơn."

Tiểu Ngọc thích nghe người khác khen mẹ mình, khuôn mặt nhăn nhúm cuối cùng cũng giãn ra.

Cửu quận chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, ít ra hắn cũng nói được một câu dễ nghe, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, Cửu quận chúa cảm động.



Giọng thiếu niên vẫn bình thản: "Còn cha ngươi đánh chết đem cho sói ăn là vừa."

Tiểu Ngọc bị hắn trêu, lại òa lên khóc.

Cửu quận chúa tự vả mặt: "..."

Thiếu niên hoàn toàn không có ý định suy xét lại lời nói, nhàn tản, xem mọi người như không khí, dựa vào vách xe tháo bím tóc, đùi phải buông lỏng gác lên đầu gối trái, trên chân còn mắc sợi xích dài màu xanh đen, những đường cong được chiếc quần dài sẫm màu thùng thình tôn lên rõ nét, sống động, trang sức bạc bên hông đôi ủng ngắn thấp thoáng trong không trung, như trái tim của Cửu quận chúa lúc này.

Mệt mỏi.

Thôi bỏ đi.

Cửu quận chúa ngơ ngác nhìn sợi xích bạc trên đôi ủng ngắn của hắn trong giây lát, bỗng nhớ lại vài chuyện thú vị ở kinh thành.

Nàng đã từng giao thiệp với rất nhiều thiếu gia của các gia đình quyền quý ở kinh thành, hầu hết là các công tử động khẩu, nàng động thủ.

Mấy tên công tử miệng bẩn khắp kinh thành đã qua tay nàng, phần lớn đều là dân tô son trát phấn, mặc áo dài trắng chẳng ra làm sao, tỏ vẻ phong nhã phẩy quạt đi khắp chợ, trông như một bầy lợn mặc quần áo con người sắp bị làm thịt, lạc vào chốn phường chợ con người.

Cho nên, Cửu quận chúa cảm thấy nam sắc thật là kì quái, trong mắt nàng, những nam tử này chẳng khác gì lợn, cùng lắm thì chỉ là mặc quần áo khác nhau thôi.

Tư tưởng ăn sâu bén rễ đã hoàn toàn sụp đổ kể từ buổi tối hôm ấy, nàng gặp gỡ thiếu niên.

Thiếu niên lãng tử đến từ một nơi bí ẩn sáng ngời trước mắt Cửu quận chúa mỏi mệt, bím tóc thiếu niên đẹp, trang sức trên tóc đẹp, quần áo đẹp, đôi mắt đẹp, dung mạo nếu nói không ngoa là đẹp nhất trên đời.

Người đẹp làm gì cũng đẹp, ở đâu cũng đẹp.

Cửu quận chúa thành thật ngồi xuống, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang từ từ tháo bím tóc.

Tháo từng bím ra, nàng đột nhiên lên tiếng.

"Lão Đại."

Thiếu niên nhướng mắt.



…Tên ngươi là gì?

Cửu quận chúa bắt gặp đôi mắt đen nhánh của hắn, không hiểu sao lời chẳng thể thốt khỏi miệng.

Tên ngươi là gì? Tên thật của ngươi là gì? Cứ gọi ngươi là Lão Đại suốt, nghe như ta là thuộc hạ làm việc sống chết dưới tay ngươi, như là tiểu đệ… tiểu muội ấy.

Cửu quận chúa nghẹn giọng một lúc, cảm thấy mình rất kỳ quái, chỉ hỏi tên thôi mà, sao lại không nói được? Có phải hỏi hắn có hôn thê chưa đâu.

Thôi dừng, không nghĩ nhiều nữa.

Cửu quận chúa dùng lòng bàn tay xoa xoa hai má, cố tìm chuyện để nói, ho khan một tiếng: "Không có gì, không có gì, ngươi tiếp tục tháo bím tóc đi, mặc kệ ta."

Vẻ mặt chột dạ của nàng có chỗ nào giống không có gì đâu.

Thiếu niên ngừng tháo bím tóc, hơi nhướng mày, ánh mắt dò hỏi nàng rốt cuộc là muốn hỏi điều gì.

Cửu quận chúa vô thức siết chiếc vòng bạc trên cổ tay, muốn nói nhưng lại thôi.

Thiếu niên nghĩ gì đó, cúi đầu sờ sờ túi lụa ở bên hông, lấy một nắm hạt dưa và đậu phộng đưa cho nàng: "Thôi, ăn nó rồi nói."

Cửu quận chúa: "..."

Trông nàng tham ăn như vậy ư?

Cửu quận chúa ngoài miệng thì nói không cần mà tay lại bóc hai hạt đậu phộng.

“Cuối cùng là muốn hỏi cái gì?” Thiếu niên ở trước mặt nàng vô cùng kiên nhẫn: “Qua thôn này không còn có nhà trọ khác*, lần này ngươi không hỏi, lần sau ta cũng không trả lời.”

*Thành ngữ Trung Quốc: Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

Ánh mắt Cửu quận chúa lóe lên, không biết là vì ăn đậu phộng của hắn hay là bởi vì suy nghĩ miên man, nghe hắn nói sẽ không có lần sau, tim nàng bỗng giật lên, không kìm chế được nói một mạch: "Tên hôn thê của ngươi là gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »