Chương 8: Nhân lúc cháy nhà mà hôi của

Phó Úc bởi vì thủ đoạn nhỏ này của Tạ Đạc mà chấp nhận ở lại qua đêm. Tạ Đạc liền an bài cho cậu một phòng khách đối diện với phòng của hắn.

Vào lức nữa đêm, có lẽ bởi vì dầm mưa cho nên cậu liền có dấu hiệu của cảm lạnh, Phó Úc cảm thấy cả người đều nóng lên, miệng khô lưỡi khô, đầu đau đến mức dường như muốn vỡ ra. Câu cố gắng chống đỡ bước ra khỏi giường, muốn tự mình đi rót một chén nước uống.

Cậu lung lay mà chống đỡ đi đến cửa phòng cho khách, nhưng là vừa mới mở cửa, thân thể liền không chịu nghe theo khống chế của cậu, đầu thì ngày càng nóng lên, cậu cảm giác được chân mình bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, lập tức liền té ngã ở cửa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trận động tĩnh này khiến cho Tạ Đạc vốn không ngủ được liền chạy ra mở cửa.

Hắn vừa ra liền thấy được Phó Úc ngã ngồi ở cửa, chạy nhanh đến đem Phó Úc nâng dậy. Thời điểm Tạ Đạc chạm vào tay Phó Úc, không khỏi thốt lên: "Như thế nào liền nóng đến như vậy?"

Trước tiên Tạ Đạc đem Phó Úc đỡ vào giường ở phòng cho khách, sau đó sờ sờ trán cậu, xong liền chạy về phòng mình lấy nhiệt kế.

38.5°C, quả nhiên là phát sốt.

Phó Úc trầm trầm mà hôn mê ở trên giường, Tạ Đạc cầm lấy thuốc hạ sốt, lại lấy thêm một bình nước khoáng, chưa từng kiên nhẫn đến như vậy mà đem Phó Úc nâng lên, ngữ khí còn rất ôn nhu mà dỗ dành cậu: "Há mồm, uống thuốc trước nào."

Phó Úc nghe như vậy liền ngoan ngoãn mà đem miệng mở ra, đem thuốc cùng với nước một lần uống xuống.

Trên môi của cậu nhiếm một tầng thủy, trông rất nhu thuận.

Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào môi Phó Úc mà phát ngốc.

Thật muốn liếʍ một chút.

Tạ Đạc bị ý nghĩ này cảu mình làm cho hoảng sợ, cảm thấy bản thân đây chính là bị tìиɧ ɖu͙© ăn mòn lý trí rồi đi.

Sau khi xem Phó Úc uống thuốc xong, hắn muốn đem chăn đắp lên cho cậu ngủ. Chính là trên người của Phó Úc trần đầy mồ hôi, Tạ Đạc thấy vậy mà bất đắc dĩ, đành phải đem khăn lông đến, định lau sạch vết mồ hôi trên cơ thể cho cậu.

Hắn cầm khăn lông, đem áo thun mà Phó Úc đang bận trên người cởi ra.

Không thể nghi ngờ, cơ thể Phó Úc thật sự rất mảnh khảnh, trước ngực hai đầṳ ѵú phấn hồng, xuống chút nữa là đến phần bụng trắng nõn cùng với cái rốn nho nhỏ, một vòng eo thon gọn mềm dẻo.

Tạ Đạc không khỏi có chút động tâm, hắn nương theo việc lau mồ hôi mà ôm lấy vòng eo của Phó Úc, không khỏi buộc miệng thốt lên: "Mẹ, eo như thế nào lại nhỏ như vậy."

Xuống phần eo thêm một chút chính là... Nghĩ đến đây, Tạ Đạc cảm giác trên người mình cũng dần nóng lên.

Hắn vươn tay sờ đến quần dài của Phó Úc, cơ hồ muốn đem nó kéo xuống.