Chương 13: Rút ra

Như để kiểm chứng lời nói của mình, người đàn ông cúi đầu liếʍ hạt đậu đỏ tươi, há miệng ngậm lấy, khoan thai liếʍ mυ"ŧ.

Đang lúc cô gái thoải mái ậm ừ ngân nga, hắn cắn đầṳ ѵú đang dựng đứng.

Bên dưới, ngón tay mang theo hơi lạnh đút vào cửa huyệt ấm nóng, ngón tay cái trong tiểu huyệt đột nhiên tiến sâu, nặng nề đảo quanh một vòng, nếp uốn trong tiểu huyệt vừa bị vuốt thẳng, phút chốc lại khôi phục như cũ.

Cô gái hét chói tai, lùi lại, nhưng hắn đã nắm lấy mông nhỏ, hung hăng kéo về.

Muốn vào sâu, hắn muốn vào sâu hơn nữa.

"Từ bỏ, từ bỏ... Tôi không muốn nữa.. " Cô nức nở không chịu nổi kí©h thí©ɧ, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi, tạo thành những vệt nước nhợt nhạt vương trên hai gò má đỏ bừng.

Những ngón chân nhỏ trắng gắt gao cuộn lại, báo hiệu sự sung sướиɠ tột đỉnh.

Bụng dưới từng trận run rẩy co rút, chỗ sâu trong hoa tâm không biết liêm sỉ phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, sau khi phun xong lập tức co thắt, gắt gao muốn ăn hết ngón tay, tựa như muốn níu kéo dư vị kɧoáı ©ảʍ, cùng nhau trầm luân.

Tao huyệt háu ăn được thỏa mãn bắt đầu mấp máy co rút, như thể đang lấy lòng mà nhiệt tình liếʍ mυ"ŧ những ngón tay đang ngâm trong huyệt, không chút e lệ che dấu ham muốn của cô.

"Ha.." Cao trào qua đi, l*иg ngực phập phồng, cô gái toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, từng chút ổn định lại hơi thở, cánh tay trơn bóng ôm lấyll" bờ vai rộng lớn của hắn.

Tống Ngàn Nguyệt không thể tin được, cô không dám tin giọng nói dâʍ đãиɠ như thế lại phát ra từ miệng mình, ngay cả lần trước, khi cô leo lên giường hắn,cố tình giả vờ quyến rũ để dụ dỗ, cô cũng không hành động phóng đãng thế này.

Đều trách hắn, quá xấu xa !

Hắn thế nhưng lại tập kích ngay khi cô đang lơ lửng giữa bờ vực cực khoái, kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ, bất ngờ đánh úp khiến cô sung sướиɠ đến sắp hỏng.

Cả người cô xộc xệch, rối tung, một bộ dạng bị người nam nhân mạnh mẽ yêu thương, toàn thân mềm nhũn treo trên người hắn.

Mà hắn quần áo chỉnh tề, ngay cả cúc áo trên cổ cũng không mở ra.

Nhìn từ bên ngoài không biết còn tưởng rằng chính cô là người không biết xấu hổ, đi quyến rũ thiếu niên vô tội này.

Tống Ngàn Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, cô cúi đầu xuống, cắn mạnh vào yết hầu gợi cảm của thiếu niên.

Cả hai đều là lần đầu tiên, tại sao hắn có thể làm tốt như vậy?

Chỉ một ngón tay đã khiến cô hết lần này đến lần khác đạt đến cao trào.

"Hừ.." Âm thanh rêи ɾỉ kìm nén của thiếu niên truyền đến bên tai, giống như đau đớn lại tựa như sung sướиɠ, giọng nói trong trẻo lại tựa như lạnh lùng mang theo ẩn nhẫn nói không nên lời, vô cùng gợi cảm.

"Cậu xem nhiều phim khiêu da^ʍ lắm đúng không?" Có nhiều mánh khoé như vậy.

"Không có."

"Vậy thì tại sao lại... " Tống Ngàn Nguyệt do dự muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Ừm.."

Tống Ngàn Nguyệt thở hổn hển nói: "Làm sao cậu có thể có kỹ thuật tốt như vậy."

Thiếu niên nở nụ cười, vươn ra đầu ngón tay.

"Kỹ thuật tốt ở đâu? Ở đây sao?"

“Hừm..Aha.. Đừng lộn xộn, đủ rồi.” Huyệt thịt vừa trải qua cao trào rửa tội, vô cùng mẫn cảm, co rút nhanh chóng, quấn chặt lấy những ngón tay hắn, dâʍ ɖị©ɧ lại bắt đầu chảy ra.

Áo len dệt kim mỏng manh dưới thân thật sự đã ướt đẫm một mảng.

"Ướt thật rồi, làm sao đây? Tiểu Ngàn Nguyệt chảy nhiều nước như vậy, hay là để em chặn lại giúp chị được không?"

Tống Ngàn Nguyệt cũng tràn đầy hứng thú, túm lấy cổ áo sơ mi trắng sạch sẽ kéo mạnh xuống, cắn tai hắn nói nhỏ: "Cậu sẽ dùng côn ŧᏂịŧ to lớn của mình chặn lại chứ."

"Sắp chết đến nơi còn náo loạn như vậy. Chút nữa xem chị khóc thế nào." Thiếu niên bóp bóp mông của cô bẻ ra, hành lang mỏng manh phấn nộn, ngón tay nhiều lần cọ sát mị thịt bên trong đã thấm ướt dịch trong suốt.

Quân Duật Đông thấy thế, liền bỏ thêm một ngón tay, ngón cái cùng ngón trỏ chọc vào hoa huyệt kéo mở rộng ra, nơi tư mật của cô gái bị bại lộ giữa không khí.

Hắn muốn đi vào.

Hắn gần như có thể tưởng tượng được cảm giác côn ŧᏂịŧ được quấn chặt khi tiến vào trong cô, khít khao kết hợp không một khe hở.

Ấm nóng, khăng khít, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến da đầu hắn tê dại.

Hai ngón tay mở rộng sang hai bên, các cơ trong huyệt căng như đã được tập luyện, bó chặt đến mức không còn chỗ để kéo giãn.

Thiếu niên nhíu mày, "Chặt như vậy, còn muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn?"

"Ưʍ...đau..." Đầu ngón tay bỗng nhiên đυ.ng đến tầng lá chắn, thiếu niên thoáng chốc sửng sốt, "Chị vẫn là . . . chỗ này?"

"Tôi không thể là xử nữ sao?"

"Tôi nghĩ chị không phải... dù sao ngày đó, chị thật sự . . . rất phóng đãng, rất liều lĩnh, thoạt nhìn chính là một tay dày dạn kinh nghiệm."

"Cậu không thích sao?"

"Không, không phải không thích." Hắn ôm chặt lấy thân thể cô, vuốt nhẹ tóc mềm, thâm tình nói , " Ngàn Nguyệt, tôi vui lắm."

"Tôi vẫn luôn nghĩ chị chỉ muốn trêu chọc tôi thôi. Chị chỉ là thân thể trống trải, muốn tìm người xoa dịu. Tôi không thể chấp nhận một người như thế được. "

"Vậy sao cậu muốn đưa tôi đến đây, cậu không sợ tôi đùa bỡn cảm tình của cậu? Chơi xong liên bỏ đi? "

"Đùa bỡn.." Thiếu niên tự chế giễu nở nụ cười, "Nếu người đó là chị, tôi nguyện ý."

Thiếu niên xoa đầu mạnh tóc cô, nghiêm túc nói: "Cho nên, đùa bỡn đi, đùa bỡn theo ý muốn của chị."

Ở nơi Tống Ngàn Nguyệt không nhìn thấy, đôi mắt âm trầm của hắn lóe lên một màng u ám, hoang tưởng và điên cuồng.

Nếu cô dám chơi xong liền vứt bỏ, hắn liền bắt cô trở về, đem nhốt cô trong căn phòng kín, ở trên giường làm cô đến chết, hoặc là hắn chết trên người cô, hoặc là cô phải chết dưới thân hắn.

Quân Duật Đông giữ chặt lấy ót cô, cúi đầu hôn sâu.

Tấm lưng trần áp vào mặt gương lạnh lẽo, hơi nước dày đặc bị lau đi không ít.

Cô gái khẽ mở miệng, hơi thở mỏng manh run nhẹ, ẩn ẩn lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, môi của hai người chỉ cách nhau một tầng hơi thở giao hoà mỏng manh.

Đã nếm qua tư vị mê đắm của cô, thì chỉ cần liếc mắt cũng có thể tưởng tượng tới vô vàn ảo giác tốt đẹp.

Quân Duật Đông ngẩng đầu, dừng lại động tác muốn hôn môi.

Tính hắn không thích chậm, hắn muốn ngay lập tức hoàn toàn chiếm lấy cô.

Ngay khi đứng dậy, một mảnh gương nhỏ được cọ sạch sương mờ, chớp mắt phản chiếu hình xăm trên vai cô gái.

Nước da trắng nõn mịn màng, vì nét chữ đen đột ngột mà phá hủy nét đẹp hoàn mĩ.

Ba chữ “Quân Duật Đông” nhỏ bé, tinh xảo nhưng cũng không thể xem như không nhìn thấy, nét chữ phù phiếm, phong lưu, vừa đường hoàng lại kiêu ngạo chiếm lấy một góc nhỏ trên cơ thể tuyệt đẹp.

Tựa như mảnh tơ lụa mềm mại bị loang lổ vết mực dày, thật giống một tội ác khiến Quân Duật Đông cảm thấy có chút vui sướиɠ.

“Sao cậu không hôn?” Cô gái chu chu cánh môi đỏ mọng, có chút bất mãn.

Tuy rằng vừa hôn vừa chảy nước rất xấu hổ, nhưng cô thích hôn anh, thích đôi môi mềm mại của anh, thích cái lưỡi linh hoạt của thiếu niên, thích nụ hôn mạnh mẽ và tràn đầy tính xâm lược,

giống như kɧoáı ©ảʍ khoan khoái đến tận lòng bàn chân.

Cô gái chủ động nắm lấy tay thiếu niên, phủ lên bộ ngực no đủ của chính mình, khó chịu ngâm nga: "Ưʍ.. cậu có thể chạm vào nó không, nó thật muốn cậu chạm vào." Muốn bị nhào thành vũng nước ngọt, rồi e lệ nhúng ướt toàn bộ cơ thể chàng trai.

Bàn tay khớp xương rõ ràng bao lấy bầu thịt mềm mại mà mạnh mẻ vuốt ve, Tống Ngàn Nguyệt trời sinh phát dục đầy đặn, bộ ngực căng tròn, một bàn tay căn bản nắm không xuể, nghịch ngợm tràn ra từng mảng trắng sứ trên đầu ngón tay của thiếu niên.

Quân Duật Đông miệng đắng lưỡi khô, hơi thở nặng nề, yết hầu cuộn lăn lên xuống, bàn tay bóp lấy bầu ngực, giọng khàn khàn nói: "Tiểu tạo hoá."

Đôi chân thon dài thẳng tắp móc theo chiếc qυầи ɭóŧ ren đen chữ “T” quấn quanh eo của người đàn ông, siết chặt, vồ vập trên người hắn như rắn nước.

"Người ta chỉ cho một mình cậu." Hơi nước bốc lên nghi ngút, cô giống như mỹ nữ ẩn mình trong sương mù, giống như ngày hôm ấy, hắn sợ vừa mở mắt ra, sương mù vụn tan, cô cũng sẽ biến mất.

Cô là giấc mộng của hắn, là giấc mộng đẹp nhất mà hắn không muốn tỉnh lại.

Một linh hồn cô tịch, một linh hồn bị giam cầm trong thâm viện đã bị câu đi như vậy.

"Rầm" Nước trong bồn tắm sứ trắng tràn đầy và bắn tung tóe khắp sàn.

"Duật Đông, nước đầy rồi, chúng ta vào bồn để tắm cho thoải mái được không?" Cô gái giật giật quần áo của thiếu niên thăm dò.

"Ừm" Quân Duật Đông tựa như đang ôm một đứa trẻ, hai tay đỡ lấy cô đi về phía bồn tắm, Tổng Ngàn Nguyệt choàng vai hắn, bộ ngực của cô theo từng bước chân cọ vào gương mặt trong trẻo và lạnh lùng của thiếu niên.

Tống Ngàn Nguyệt đỏ mặt...

Giống như cô đang tự mình nâng lên hai vυ" dâng hiến lên miệng, cầu anh ăn.

Thật dâʍ đãиɠ.

Bồn tắm rất lớn, Tống Ngàn Nguyệt ngồi trên đùi hắn, cởi ra từng viên từng viên cúc áo, vuốt ve hầu kết, một đường mờn trớn xuống vòm ngực, cơ bụng.

Quân Duật Đông từ trước đến nay không thích ra ngoài, ở trong bóng râm lâu năm khiến thiếu niên trông xanh xao, thậm chí là gầy yếu.

Tống Ngàn Nguyệt biết rằng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối.

Dưới lớp áo sơ mi kia mới chân chính là hắn, một con sói có thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác mà không cần nhổ xương.

Cơ bụng săn chắc với kết cấu rõ ràng tựa như một chiến thần quyến rũ, nhân ngư tuyết hai bên sườn mạnh mẽ uốn lượn, mơ màng đào sâu vào rãnh tiết khố, hấp dẫn trí tưởng tượng.

Cô thích nhất là cơ cá mập trên xương sườn, co bóp mạnh theo nhịp thở của hắn.

Tống Ngàn Nguyệt khẽ di chuyển, đem miệng huyệt đặt ở vùng bụng của thiếu niên, vừa vặn dán lên vị trí cơ bụng nổi lên gân xanh, cô hơi lắc mông, phía dưới đè xuống, mấp máy mυ"ŧ vào gân xanh, cảm nhận được huyết mạch đang dần phình to.

Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới tham lam liếʍ mυ"ŧ, bên trong hoa tâm truyền đến một cỗ cảm giác trống rỗng.

"Pặc.."

Ngắn ngủn qua lại mấy cái, da thịt trơn bóng, dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy trên cơ bụng của thiếu niên, trong suốt, bóng loáng.

"Ngồi xuống." Khi bàn tay của thiếu niên đánh vào, không phải là tiếng vỗ vào da thịt như vẫn nghĩ, mà là tiếng nước “chẹp chẹp ” nổi lên trên mặt nước.

Hoa huyệt bị siết chặt, cắn một ngụm vào cơ bụng của người đàn ông, Tống Ngàn Nguyệt mang theo nộn huyệt đẫm nước ngồi lên người hắn, nước trong bồn tung tóe bắn lên cả trên mặt hắn.

Đôi mắt của thiếu niên âm u, một nửa khuôn mặt dính đầy những vệt nước cùng dâʍ ŧᏂủy̠.

Làm sao bây giờ, không phải hắn tức giận rồi chứ?

Tiểu huyệt giống bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng không dám liềm lộng bó gân xanh đang phồng lên.

"A. . . . . . Thực xin lỗi . . . . . . "

Tống Ngàn Nguyệt mặt dần đỏ lên, vươn tay định giúp hắn lau đi, nhưng lại bị thiếu niên giữ chặt lấy cổ tay.

"Liếʍ sạch." Hắn giữ lấy hai cánh môi đỏ mọng của cô gái, mất tiếng mở miệng.

Cô gái run rẩy tiến lại gần, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn muốn liếʍ một chút, lại bắt gặp vành tai của thiếu niên đỏ lên dị thường, đỏ đến mức gần như rỉ máu.

Bàn tay lần xuống dưới, liền đυ.ng phải đũng quần âu, bên trong nhô cao cương cứng, tưởng chừng sắp xuyên thủng lớp vải dệt.

Hưng phấn thành như vậy còn muốn giả vờ điềm tĩnh, chậc chậc thật đáng yêu.

Cô muốn xem hắn sẽ giả vờ đến khi nào.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại theo khóe môi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ, bàn tay dưới hạ thân cởi khoá quần tây, kéo xuống qυầи ɭóŧ màu đen, côn ŧᏂịŧ cương cứng bật ra, hoàn toàn đánh vào tay cô, hai quả trứng vướng lại trên qυầи ɭóŧ màu đen.

Khiến hốc mắt thiếu niên nhiễm hồng, bất giác ngửa đầu, nhắm lại hai mắt.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lên dươиɠ ѵậŧ, thong thả di chuyển hướng lên trên.

Đầu lưỡi dừng lại, Tống Ngàn Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt của thiếu niên, cảm nhận được lông mi đang run lên, động tác liếʍ láp dừng lại, bên dưới chính là hình ảnh côn ŧᏂịŧ nhìn không thấy điểm cuối.

Tống Ngàn Nguyệt trợn tròn mắt.

Thật sự to dài đến vậy?

Ngón trỏ và ngón cái đều bao không hết, bề rộng côn ŧᏂịŧ lại càng dày lên từng chút một.

Mẹ nó, không phải đây là cánh tay em bé?

Cô không làm! Nếu cắm vào, bên trong nhất định sẽ bị vỡ.

“Ngàn Nguyệt, nhìn tôi” Thiếu niên trợn mắt, khát vọng được cô vuốt ve.

Tống Ngàn Nguyệt từ từ cúi đầu xuống, tay run run nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ tráng kiện.

Này không phải vừa mới tiến vào liền trực tiếp đâm trúng tử ©υиɠ của cô chứ.

Cô không cần !

Không dám nghĩ, cô nhất định sẽ chết.

"Ưʍ.." Bên tai truyền đến âm thanh than thở sung sướиɠ, "Ngàn Nguyệt sờ nó, vuốt ve nó." Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sự cấm dục và xa cách bị phá vỡ.

Thiếu niên cao ngạo bị cô cưỡi ở dưới thân không ngừng rêи ɾỉ..

Người đàn ông mà nữ chính không chiếm được quả nhiên là cực phẩm.

Thật đáng tiếc phải không?

Người phụ nữ ngây thơ không biết rằng loại suy nghĩ này sẽ mở ra chuỗi ngày khổ ái trong tương lai.

Bị ép đến cao trào, không thể phản kháng.

Đầu côn ŧᏂịŧ to hơn quả trứng nằm gọn trong lòng bàn tay, Tống Ngàn Nguyệt giống như một đứa bé tò mò, một bên dùng đầu ngón tay xoa xoa mắt ngựa, một bên quan sát vẻ mặt vui thích của thiếu niên.

Cô không phải chưa từng xem qua giáo dục giới tính, nhưng côn ŧᏂịŧ của Quân Duật Đông là xinh đẹp nhất cô từng thấy.

Vòng cung nhô cao đầy đặn và trơn trượt, mép qυყ đầυ rõ ràng, sắc nét, mắt ngựa mấp máy phun ra một ít chất lỏng trắng dính ở qυყ đầυ.

Thiếu niên hít sâu một hơi, "Ăn vào đi, nó muốn chị."

Tống Ngàn Nguyệt có chút sợ hãi nhưng vẫn gật đầu.

Ngón tay dính một chút chất dịch, bôi lên hoa huyệt, mông lung chuyển động chen vào khe miệng.

Kéo mở tiểu huyệt rồi dán lên, hai mảnh thịt cắn vào đỉnh gậy thịt, nhưng thậm chí còn không che được nửa đầu cứng rắn.

Tống Ngàn Nguyệt từ từ ấn xuống và ngay sau khi vừa ăn vào, cô lại bắt đầu co rút không thể kiểm soát.

"Lớn quá.." Cô gái cắn ngón tay, ngẩng đầu khẽ nức nở, khuôn mặt mờ mịt mê ly, tóc dài đến eo, che đi đầṳ ѵú tựa như ngọc thạch ẩn ẩn.

“Ngoan, đừng tự cắn mình.” Bàn tay bị nắm lấy, thiếu niên thương tiếc cúi đầu hôn lên vết răng đỏ chói.

"Nhưng thật sự rất lớn, không ăn được."

"Vào từ từ, ăn qυყ đầυ trước." Quân Duật Đông cũng không chịu nổi, cô hút quá chặt.

Hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, từng ngón tay hắn đan chặt vào đầu ngón tay cô, tay còn lại đưa lên dọc theo eo nhỏ, vuốt ve hình xăm trên đầu vai trơn bóng, yêu thích không buông.

Hắn xả hết phân nửa lượng nước trong bồn tắm, chỉ để lộ phần đầu côn ŧᏂịŧ căng tròn, như thể đang khích lệ tiểu huyệt nhanh lao tới luồng ấm áp dưới nước.

Thân gậy thịt cong vênh, khi đi vào liên khiến cho lỗ tròn của hoa huyệt bị ép thành hình bầu dục, tựa như một quả trứng trong suốt.

Huyệt thịt bên trong run rẩy, thiếu niên vươn tay, khéo léo vuốt ve âm đế, kéo ra nhào nặn.

Cô gái gào thét chói tai, quả nhiên nuốt thêm được một đoạn, toàn bộ qυყ đầυ tiến vào đường hầm nóng ẩm, một trận sảng khoái bùng lên từ xương cụt.

Tống Ngàn Nguyệt nức nở, đầu ngón tay chỉ vào nơi giao hợp của hai người.

Thiếu niên nhướng mày, cười khẽ: "Lúc này mới biết khó sao? Câu dẫn tôi nhưng lại không muốn thừa nhận năng lực của tôi sao?"

"Ngàn Nguyệt em có thể, ngoan, mau đem nó ăn đi."

"Toàn bộ."

Đầu ngón tay xoa xoa hình xăm màu đen sau vai, nhìn vẻ mặt khổ sở, khóc không ra nước mắt của cô gái, tâm trạng hắn thật vui vẻ.

Nhưng một giây tiếp theo...

“Đây là cái gì?” Thiếu niên cau mày, nghi hoặc nhìn vết đen dính trên ngón tay.

“Hình xăm, mờ đi?"

"Phai màu !!?" Hắn dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt âm u, mưa gió kéo đến.

Tống Ngàn Nguyệt sắc mặt trắng bệch vì sợ, chỉ muốn rụt vai giấu đi, nhưng đã bị hắn ghì lấy.

Đầu ngón tay mảnh khảnh xoa xoa hình xăm, những dấu vết vỡ ra, mờ dần.

Thiếu niên bóp chặt lấy vai cô, lãnh đạm nói: "Chị gạt tôi?"

Đó không phải là hình xăm, đó là hình dán.

Thanh âm quá đỗi bình thản, quá bình tĩnh, không chứa một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo, Tống Ngàn Nguyệt biết hắn đang tức giận.

Cô hoảng sợ, chân tay luống cuống, "Duật Đông, cậu nghe tôi giải thích, hình xăm dán là bởi vì tôi sợ đau, nhưng tôi thật sự thích cậu. . . "

"Rút ra ! "

Cô không muốn!

Giận thì giận, còn ăn thì vẫn phải ăn, chứ kể côn ŧᏂịŧ đã vào miệng.

Cô tàn nhẫn, nghiến răng, chuẩn bị đè mạnh người xuống.

“Kéo nó ra.” Quân Duật Đông cảm nhận được chuyển động của cô, bắt lấy cánh tay ngăn lại hành động bướng bỉnh.

Nghĩ đến cô có thể đã dùng thủ đoạn tương tự để lừa dối những gã đàn ông khác, nghĩ đến cô hẳn đã bày ra bộ dạng quyến rũ mị hoặc như thế trước mặt kẻ khác.

Nghĩ đến cô đã lừa dối hắn, tình yêu dành cho hắn đều là giả, hết thảy đều là hắn tự mình đa tình, hắn sẽ điên điên mất.

"Tống Ngàn Nguyệt, hôm nay cô dám ngồi xuống, chúng ta hoàn toàn chấm dứt."