Chương 7

Giọng nói mị hoặc thấu tận tim gan, trong khoảnh khắc, thiếu niên như mê mang, nhắm nghiên hai mắt, rồi như chợt nhận ra hành vi sai trái của mình, hắn đột ngột đẩy người phụ nữ đang hôn mình ra.

"Ah– " Tống Ngàn Nguyệt bị đẩy ngã khỏi giường.

"Biến đi!" Thiếu niên rút tay, vén lên chăn bông, chân trần chạy vụt ra khỏi cửa, như thể có một con quái thú đáng sợ nào đó đang ở ngay phía sau mình.

Tống Ngàn Nguyệt xoa xoa cái eo đau nhói, nhìn theo bóng lưng hớt hãi của thiếu niên.

Không lẽ cô đã quá mạnh tay?

Thiếu niên chạy đến phòng tranh trên gác xếp, dựa vào bàn thở hổn hển.

Trên chiếc bàn bằng gỗ lim chạm trổ tinh xảo, bóng lưng của người phụ nữ hiện ra trên giấy Tuyên Thành, cách đó không xa, đoá hồng đã khô máu yên lặng nằm trên sàn.

Hắn điên cuồng, cố gắng xua đuổi hình bóng cô gái ra khỏi tâm trí mình, nhưng dường như cô có ở khắp mọi nơi.

Cảm giác kỳ lạ này thực sự khiến bản thân hắn phát điên.

Những gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng đã lâu không thể lắng xuống. Thiếu niên đoan chính ngồi trên ghế thái sư, tự đấu tranh với chính mình.

Chỉ mới gặp nhau một lần, tại sao cô lại hôn hắn?

Nhưng cô ấy rõ ràng là chị gái của bạn tốt hắn.

Những ngón tay của thiếu niên mơn trớn môi mình, xúc cảm ẩm ướt truyền đến cánh môi.

Quân Duật Đông lúc này mới chợt nhận ra trên tay chính mình vẫn còn lưu lại yêu dịch khi cô động tình.

Dưới ngọn đèn sợi đốt, dâʍ ɖị©ɧ ái muội bao bọc lấy đầu ngón tay, trong suốt và đặc quánh.

Đầu lưỡi liếʍ khóe môi, động tác điên cuồng lại tự nhiên, tanh tanh ngọt ngọt tràn ngập đầu lưỡi.

Nhận thức được những gì mình đã làm, thiếu niên dựa vào ghế tựa gỗ lim, nhắm chặt mắt suy tư, cần cổ thon dài của hắn hơi nhô lên, hầu kết gợi cảm lăn lộn lên xuống.

Gương mặt chàng trai đỏ bừng dị thường, lông mi rung động, bụng dưới lửa nóng cồn cào, lòng ngực gầm thét.

Dù có bao nhiêu lý do chống đối, giẫy giụa, trốn chạy. Mọi phản ứng trong cơ thể đều thể hiện một tín hiệu.

Rối loạn.

“Cốc cốc”

"Duật Đông, cậu tỉnh dậy chưa?" Tổng Ngàn Thuật gõ cửa, chị gái cậu nói đúng, sống gần như vậy, cậu cũng có thể chủ động tìm gặp bạn tốt .

Hồi lâu không có phản hồi, trong sân cũng không có bóng dáng.

“Lẽ ra cậu ấy phải dậy rồi.” Tống Ngàn Thuật nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút khó hiểu, thói quen của Quân Duật Đông xưa nay đều rất có quy luật, ngày nào đúng giờ 6h15 rời giường, bây giờ đã gần 9h rồi, sao trong nhà vẫn không có ai?

“Tôi vào nhé..” Tống Ngàn Thuật vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Chiếc giường lớn hướng ra cửa cộm lên một đoạn, tóc đen tán loạn, xõa tung trên chiếc gối trắng tuyết.

Có ai đó ở trong chăn bông, và là một người phụ nữ.

"Cô là ai ! " Chàng trai chỉ vào người trên giường không khỏi run lên.

Tại sao lại có một người phụ nữ nằm trên giường của bạn tốt đi?

Tống Ngàn Thuật thong thả từ trong ổ chăn bò ra khỏi giường, dụi dụi mắt buồn ngủ.

Nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Tống Ngàn Thuật bắt đầu la hét không kiểm soát.

"Chị, chị, chị làm gì ở đây? Tại sao lại mặc áo của cậu ấy."

"Thế chẳng lẽ mặc của người khác sao?" Tổng Ngàn Nguyệt lần đầu tiên phát hiện ra em trai mình có thuộc tính gà gáy chói tai, cười xấu xa.

"Này, nhóc không thấy sao?"

"Đương nhiên là bị chị ăn rồi."

"Ăn rồi !!!!!! "

A a a, ăn chính là loại ăn kia sao?

Tiếng kêu của chàng trai làm kinh động đến cả đàn chim sâu đang rúc trong rừng trúc, chim kết thành đàn từng đôi một bay lên trời cao.

Sau cơn mưa, không khí trong trạch viện như được gột rữa tinh tế sạch sẽ, phòng vẽ tranh của thiếu niên nồng nặc mùi sơn dầu ẩm ướt, ngay giữa căn phòng, một bức vẽ được đặt trên giá.

Trong tranh, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ rực lửa, quỳ gối giữa những bông hồng kiều diễm.

Búi tóc tuỳ ý quấn quanh chiếc lược gỗ, lơ đãng trơi rụng vài sợi, buông thõng sau tai, lã lợi lại thanh lịch.

Cô gái để lưng trần, hơi quay đầu lộ ra sườn mặt tuyệt đẹp.

Cô gái cụp mi, giấu đi ánh mắt trong trẻo, khiến vẻ quyến rũ càng thêm thần bí, mị hoặc.

Đầu ngón tay bị gai đâm buông thõng bên hông, đáng thương rỉ máu, giọt máu tròn trịa tình cờ rơi vỡ trên một đoá hồng câm lặng.

Bông hồng nửa u oán héo rũ, một nửa nở ra vĩnh cửu, như thể được tái sinh bởi chính dòng máu của cô gái.

Chữ ký của thiếu niên được khắc trên vai, bá đạo tuyên thệ quyền sở hữu.

Màu sắc của bức tranh vô cùng sống động, khiến người ta không khỏi có ảo giác, nữ nhân không ở đâu xa, tưởng chừng có thể đưa tay chạm tới.

Nếu tỉ mỉ quan sát, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ li ti trắng mịn trên khuôn mặt động lòng người của cô.

Nó là một kiệt tác hoàn hảo.

Chỉ có Quân Duật Đông mới biết quá trình vẽ tranh dày vò đến thế nào.

Mỗi lần đặt bút, hắn phải cố gắng hết sức để nghĩ về cô, khuôn mặt cô, những đường cong trên cơ thể mềm mại, hơi thở ẩm ướt và những đầu ngón tay ấm nóng.

Đặc biệt là cánh môi của cô gái, ngay khi chỉ mới chạm bút vào giấy vẽ, cảm giác mềm mại trên môi sẽ hiện ra ngay lập tức.

Đỏ bừng trên mặt và sưng tấy ở hạ thân không thể biến mất trong một đêm.

Ánh sáng trong căn phòng vắng lặng mờ ảo, thiếu niên nắm chặt tay và đơn độc chịu đựng nỗi thống khổ.

Đợi hắn vẽ xong, hắn sẽ đưa bức tranh cho cô ấy, mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc, hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thiếu niên nghĩ vậy.

Nhưng hắn nào biết.

Muộn rồi.

Sớm đã muộn.

Hành động của hắn đã quá chậm, ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim hắn đã hoàn toàn gục ngã.

Những cuộc đấu tranh sau này đến cùng cũng chỉ là lừa mình dối người, hoàn toàn vô dụng.

Nắm lấy vòng đồng trên cửa phòng, hắn thu hết can đảm, đẩy mạnh.

"Két"___

Cánh cửa mở toang, chiếc giường đối diện trống không.

Cô ấy đi rồi.

Quân Duật Đông thở phào nhẹ nhõm, lê thân xác mệt mỏi đến mép giường.

Cơ thể ngã xuống chăn bông mềm mại, một mùi hương lưu lại, lập tức quẩn quanh chóp mũi, ngây ngất, say đắm.

"Quân - Duật - Đông " Bên tai vang lên tiếng thì thầm của một người phụ nữ.

Thật mỏng, thật nhẹ mang theo hơi thở dồn dập, thời gian như quay ngược lại khoảnh khắc đó.

Hôn đi, khoảnh khắc tiếp theo sẽ đến.

Đôi mắt nhắm chặt của thiếu niên đột nhiên mở ra.

Hắn thở hổn hển như người sắp chết đuổi nổi lên mặt nước.

Hắn nghiêng đầu, không biết là nhìn thấy gì, lông mày tuấn tú nhíu lại.

Một chiếc áo sơ mi trắng bị ném ở trên giường, giống như đã bị tuỳ ý chà đạp, nhăn nhúm và đầy nếp gấp.

Rõ ràng, chiếc áo đã bị ai đó bừa bãi vứt lại.

Người đó không phải là hắn.

Quân Duật Đông là người mắc bệnh sạch sẽ, hắn sẽ không bao giờ vứt bỏ quần áo lung tung, áo sơ mi của hắn chưa bao giờ có nếp gấp rõ ràng như vậy.

Nhặt lên quần áo, bất chợt choáng váng.

Trên cổ áo có rải rác những vết son đỏ thơm, lúc đậm lúc nhạt kéo dài đến tận ngực.

Không biết có phải cố ý hay không, ngay cả những chiếc cúc áo trong suốt cũng in lại những đường vân môi đỏ tươi.

Lập tức, một hình ảnh hiện ra trong đầu hắn.

Người phụ nữ nằm trên người hắn khẽ cúi đầu, nụ hôn tinh xảo qua lớp vải rơi rớt trên cơ thể hắn, nụ hôn cùng hơi thở của hắn dao động, vờn quanh, dây dưa không dứt.

Răng trắng cắn chặt cúc áo trước ngực.

"Cạch" Không biết đó là âm thanh của nút bấm hay một ổ khóa trong trái tim.

Không biết một cậu bé vô tội hay một con thú nguy hiểm đã được thả ra.