Chương 9

"Duật Đông? Duật Đông, xảy ra chuyện gì?" Quân Duật Đông đứng tại chỗ, mọi suy nghĩ đều bị dập tắt.

Hắn muốn đến buổi triển lãm tranh.

Phải! Hắn muốn đến nơi đó.

Thiếu niên lao xuống lầu như một kẻ điên, chụp lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Một chiếc xe thể thao màu đen đang chạy trên đường cao tốc với tốc độ cao.

Quân Duật Đông vượt hẳn lên, liều lĩnh đạp chân ga, tay cầm vô lăng không ngừng nắm chặt.

Đoạn đường từ ngoại ô vào thành phố mất 2 giờ đồng hồ giờ rút ngắn chỉ còn chưa tới 1 giờ, chiếc xe dừng trước bảo tàng nghệ thuật, thiếu niên xuống xe, thân hình thon dài cùng khuôn mặt tuấn tú thu hút sự chú ý của cánh phóng viên.

“Đó là Quân Duật Đông.” Không biết phóng viên nào đã hét lên, sau đó càng lúc càng nhiều người đổ xô vậy đến.

"Họa sĩ Quân, ngài có suy nghĩ gì về cuộc triển lãm này không? Nghe nói đây là một bước đột phá lớn trong hướng lựa chọn chủ đề của ngài, ngài có đồng ý không?"

"Bức chân dung này sẽ là một phần trong cuộc đấu giá của Sotheby sao?"

"Họa sĩ Quân, bạn có đồng ý với danh hiệu thiếu niên họa sĩ thiên tài không?"

"Họa sĩ Quân... " Bên ngoài sân, dòng người tràn ra chật kín, thiếu niên đứng trong đám đông nổi bật như hạc giữa bầy gà.

“Tránh ra ! ” Khuôn mặt thiếu niên u ám đến đáng sợ, nhưng đám phóng viên vẫn dai dẳng không chịu nhượng bộ.

"Làm ơn hãy trả lời."

Quân Duật Đông không nhịn được nữa, quay người lên xe, đạp ga, chiếc xe thể thao màu đen lao qua đám đông, đâm vỡ một bức tường kính của bảo tàng nghệ thuật, phóng thẳng vào trong.

"A..." tiếng hét vang lên từ trong ngoài viện bảo tàng.

Chiếc xe đậu ở trung thuyệt trường triển lãm, chàng trai xuống xe, đưa mắt điềm nhiên tìm kiếm.

Ở trung tâm phòng trưng bày nghệ thuật, một bức tranh được treo giữa không trung, xung quanh được bao bọc bởi khung kính bảo vệ khổng lồ.

Đèn trong bảo tàng sáng chói, cô gái trong tranh càng thêm rực rỡ.

Hắn vẫn luôn không chịu thừa nhận, không dám đối mặt với bức tranh này, cho đến hôm nay, khi nhìn thấy nó treo trên tường cao, hắn mới biết___

Hắn đối với cô nổi lên tâm tư gì.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ giây phút đầu tiên, tình yêu đã nảy nở, và dục niệm đã nảy mầm.

Ngày từ cái nhìn đầu tiên, chỉ một ánh nhìn thoáng qua, hắn đã muốn đè cô xuống chiếc ghế nhung đỏ đó, mãnh liệt yêu cô.

Nhìn cô nức nở vì sung sướиɠ, nghe cô ấy thì thầm tên hắn trong tiếng rêи ɾỉ kiều mị ngọt ngào.

Có lẽ, nếu không có sự tiếp cận của cô, hắn sẽ không bao giờ lệch lạc đến thế này.

Loại suy nghĩ không nên thuộc về hắn sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt và biến mất không còn dấu vết.

Cách tiếp cận của cô ấy như một chất gia tốc, đốt cháy mọi thứ.

Đôi mắt thiếu niên hiện lên tia âm ngoan, hắn nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, vung tay ném mạnh.

“Rầm"

Kính bảo vệ phút chốc vỡ vụn, chuông báo động bên trong ngay lập tức được kích hoạt và một tiếng chuông báo động chói tai vang lên trong hội trường.

Mảnh thủy tinh xoẹt qua xương mày của hắn, để lại vết máu ghê rợn, chuông báo động màu đỏ réo rắt, ánh sáng đỏ sậm chiếu vào mặt thiếu niên hòa cùng vết máu, có chút dữ tợn.

Hơi thở trong trẻo, lạnh lùng không còn nữa, chỉ còn lại một trái tim đập mạnh, điên cuồng và hoang tưởng.

Hắn giống như một sứ giả đến từ địa ngục.

Quân Duật Đông giơ tay, gỡ ra bức tranh, đầu ngón tay mờ trớn hình xăm trên vai của cô gái, mày rậm chậm rải giãn ra, ảnh mắt vô cùng nhu hoà.

"Cô ấy là của tôi." Giọng nói của thiếu niên sầu kín, rất nhẹ, lạnh như thể đang lơ lửng trong vô số tạp âm ồn ã, một lời tuyên bố yếu ớt và thản nhiên.

“Duật Đông, cậu làm sao vậy?” Quản sự vừa nghe tin lập tức chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng hoang đường trước mắt, đầu óc không khỏi choáng váng.

Tại sao một người từ trước đến nay chưa bao giờ tham dự các buổi triển lãm như cậu ta lại đột nhiên xuất hiện, còn làm ra loại chuyện như thế này?

“Tôi muốn gặp cô ấy.” Vẻ mặt thiếu niên nhẹ nhõm, mang theo bức họa quay trở lại xe, như thể kẻ điên đã đâm vỡ kính và đập phá trong hội trường vừa rồi không phải là hắn.

Xe nổ máy chạy ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật, lần này không còn ai dám ngăn cản.