Chương 1: Trở Về Nam Trấn

5 giờ chiều.

Trì Niệm ngồi trước máy tính nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cứng đờ, sau đó tiếp tục đối chiếu sổ sách.

Đến giờ tan làm, thấy ông chủ đã đi, các đồng nghiệp mới lục tục ngo ngoe đứng dậy, có người về nhà nấu cơm trông con, có người hẹn nhau đi ra ngoài chơi, nhưng bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn Trì Niệm chứ đừng nói đến chuyện rủ cô đi cùng.

Theo lý thuyết, xã hội thường đối xử tử tế hơn với những người có ngoại hình ưa nhìn, bất kể là nam hay nữ.

Ngoại hình của Trì Niệm không thể nghi ngờ là rất đẹp, đường nét khuôn mặt mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ít khi trang điểm, thường mặc váy trắng dài quá đầu gối, khí chất sạch sẽ trong sáng giống như tiểu bạch hoa trong giới giải trí.

Nhưng hết lần này tới lần khác tính tình Trì Niệm lại trầm lặng, chỉ cúi đầu làm việc, không thích nói chuyện.

Trong thời gian rảnh rỗi ở công ty, mọi người sẽ tụ tập lại nói chuyện phiếm, còn cô thích ngồi một mình trong góc ngẩn người, thế là những đồng nghiệp từng bị cô từ chối nhiều lần không còn muốn tiếp xúc với Trì Niệm nữa.

Trì Niệm không nghe bọn họ bàn nhau sau giờ làm việc sẽ tụ tập ở đâu, cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thầm tra đối chiếu xong một khoản cuối cùng, sao lưu dữ liệu, tắt máy tính, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về căn nhà thuê.

Cô vừa xách túi liền nhận được điện thoại của Trì Miên, tức là mẹ cô gọi đến.

“Mẹ.” Cô hít một hơi thật sâu, vừa đi về phía thang máy vừa nghe điện thoại.

Thang máy đi xuống, Trì Niệm phải đợi chuyến sau, giọng nói của Trì Miên vọng ra từ điện thoại: “Hôm nay mẹ và ba con đều không rảnh, con về Nam Trấn lấy hộ khẩu cho mẹ, ngày mai mẹ sang lấy.”

Tay Trì Niệm muốn bấm thang máy khựng lại: “Vâng, con biết rồi.”

Bên kia cúp điện thoại.

Thang máy vừa vặn lên đến, Trì Niệm bước vào, khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, có người tranh thủ giây cuối cùng chạy vào, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay xách cặp công văn.

Cô thường đứng ở góc thang máy, không nhìn điện thoại, cũng không nhìn người khác, chỉ nhìn thẳng vào những con số màu đỏ trên thang máy, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

Trì Niệm lại ngẩn người, không biết tại sao, cô cứ thích ngẩn người.

“Tan làm gần nửa tiếng rồi, bây giờ cô mới đi về, vừa tăng ca à?” Người đàn ông vừa chạy vào chủ động nói chuyện với cô: “Tôi cũng còn công việc chưa làm xong nên tăng ca một lát.”

Ánh mắt Trì Niệm dần tập trung nhìn về phía người đàn ông, vài giây sau, cô nhận ra anh ta là đồng nghiệp phòng marketing, còn cô là phòng tài chính, bình thường thường xuyên phải đối chiếu công việc với phòng marketing.

“Ừm.” Trì Niệm gật đầu, chỉ trả lời một chữ, không có ý định nói thêm.

Ánh mắt lại trở về thang máy, nhìn con số.

Những con số giảm xuống từng tầng từng tầng, nhìn lâu, cô có cảm giác như mình cũng rơi xuống theo, Trì Niệm cúi đầu nhìn chân mình.

Người đàn ông nhìn sườn mặt trắng trẻo của cô, lấy hết can đảm hỏi: “Tan làm cô có việc gì không? Tôi muốn mời cô ăn cơm.”

Trì Niệm nhìn anh ta: “Xin lỗi, tối nay tôi có việc.”

“Vậy đổi ngày khác?”

Thang máy đến tầng một, cửa tự động mở ra, Trì Niệm xách túi đi ra ngoài, vừa lịch sự vừa xa cách nói: “Để hôm khác nói tiếp nhé, cảm ơn.”

Người đàn ông đã hiểu.

Ra khỏi công ty, luồng nhiệt của ngày hè ập đến thổi bay những sợi tóc tơ trên má Trì Niệm, lướt qua da thịt, hơi ngứa tê.

Mắt nhìn xung quanh, trên phố người qua lại tấp nập, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, vội vã như thoi đưa, thậm chí không kịp nhìn rõ mặt nhau. Thành phố lớn, nhịp sống nhanh.

Trì Niệm từng bước đi về phía ga tàu điện ngầm, bắt chuyến tàu về Nam Trấn.

Từ đây về Nam Trấn mất một tiếng rưỡi, không dài cũng không ngắn, mỗi tháng cô đều cố định về một lần.

Hôm nay, coi như về sớm vậy.

*

Nam Trấn vào tháng sáu nóng như thiêu đốt, các bác các cô cầm quạt ngồi dưới gốc cây to vừa hóng mát vừa đánh bài, lũ trẻ con ngồi cạnh mυ"ŧ kem.

Đầu trấn có một cửa hàng tạp hóa, bọn trẻ con mυ"ŧ xong que kem trong tay lại chạy sang mua tiếp.

Trong cửa hàng tạp hóa có một chiếc ghế nằm bằng gỗ, một người đàn ông nằm trên đó, chiếc quạt phủ kín cả khuôn mặt, gần đó cũng có một chiếc quạt điện cũ kêu cạch cạch, thổi ra luồng gió yếu ớt.

Người đàn ông có làn da màu lúa mì, đôi chân dài tùy ý duỗi lên chiếc ghế đẩu thấp phía trước, vai rộng eo thon, mặc áo phông đen mà vẫn thấy nóng, xắn tay áo ngắn lên đến vai, lộ ra đôi cánh tay rắn chắc.

Cánh tay phải có vài vết sẹo cũ không phai, nhưng không làm ảnh hưởng đến những đường nét cơ bắp uyển chuyển ở gần đó.