Chương 17 (hơi H): Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (17)

Hạ Thời Liên vẫn có ý thức phòng bị cơ bản.

Cô cũng không lập tức đi tới mở cửa.

Dù sao, đây không phải thời gian nên có khách tới thăm.

Nhưng tiếng chuông cửa cũng không vì bị cô làm ngơ mà dừng lại.

Hạ Thời Liên nhăn mày.

Cô chậm rãi đứng dậy, đi tới thư phòng, lấy gậy tròn mà Lâm Dương để ở trong góc thư phòng ra, sau đó lê bước chân cẩn thận dè dặt đi về phía cửa.

Mắt mèo bên ngoài có thể thấy là một thân hình của đàn ông.

Tiếng chuông cửa vẫn đang tiếp tục vang, lần đầu tiên Hạ Thời Liên hối hận, hồi hai năm trước không đồng ý với Lâm Dương chuyển vào khu nhà loại hình biệt thự được canh gác an toàn hơn, mà lại khăng khăng ở lại trong khu cư xá gánh chịu tất cả hồi ức của hai người từ lúc tân hôn đến giờ, cũng là nơi khiến người khác đau khổ.

Chuông cửa vẫn còn vang như vậy, sớm muộn cũng sẽ đánh thức những người khác.

Hạ Thòi Liên nắm chặt gậy bóng chày trong tay, còn có điện thoại trong túi.

Sau đó chậm rãi mở cửa ra.

Giây kế tiếp, Hạ Thời Liên cảm thấy mình bị một lực cực lớn kéo vào trong l*иg ngực rắn chắc.

Tiếng thét chói tai bị nuốt hết vào trong bờ môi ngập tràn mùi rượu nồng nặc.

Cửa cũng đóng lại.

Ánh mắt Hạ Thời Liên lóe lên tuyệt vọng.

Cô không nhịn được giãy dụa, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng, động tác cũng không dám quá lớn, hậu quả của việc này chính là cô bị người đàn ông xa lạ này ép lên ghế sofa, không thể động đậy.

Hạ Thời Liên chết lặng.

Mãi đến khi người đàn ông đặt môi lên.

Thậm chí không để ý đến phản kháng của cô, khăng khăng cạy mở hàm răng tuyết trăng kia.

""Không, đừng mà..."" Cô đạp chân, nước mắt bất giác tràn đầy hốc mắt ""Tôi cầu xin anh, đừng mà, cầu xin anh thả tôi ra đi....Xin anh....A.....""

Đầu lưỡi người đàn ông nếm thấy vị mặn.

Lông mày hắn nhíu lại, động tác tạm thời ngừng lại.

Hạ Thời Liên thấy một chút ánh sáng ban mai.

Cô không dám động, sợ sẽ kí©h thí©ɧ người đàn ông, chỉ cố nén ý sợ hãi, nói bằng giọng khàn khàn ""Xin anh, buông tha cho tôi...Tôi có thể cho anh tiền, cũng sẽ không báo cảnh sát, xin anh mau rời đi đi....""

Có lẽ chỉ qua vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Hạ Thời Liên lại dài dằng dặc khiến người ta như đau khổ.

Một lát sau, người đàn ông chậm rãi chống cơ thể lên.

Giữa hai người cuối cùng cũng có đủ không gian để thở.

Hạ Thời Liên cho rằng mình nói động tới người đàn ông, còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì chết hụt thì người đàn ông đột nhiên lại đè xuống.

Lần này, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ kia cũng không bình thường.

Dường như là sắp đốt cháy hết mọi thứ vậy.

""Không...""

Tại sao?

Tại sao phải tìm đến tôi?

Lần này, nước mắt của Hạ Thời Liên cũng không nhịn được mà rơi xuống ""Thả...""

Cô há miệng, lưỡi của người đàn ông thuận thế vọt vào.

Đầu lưỡi vừa dày vừa lớn, nhẹ nhàng cuốn một cái đã ngậm toàn bộ cái lưỡi đinh hương vào, đầu tiên là thô bạo truy đuổi, tiếp theo là dịu dàng hút, tới tới lui lui, giống như trò gì đó rất vui, làm không biết mệt.

Âm thanh môi lưỡi quấn quýt chậc chậc giữa hai người, trong phòng khách tĩnh mịch ban đêm không mở đèn này lộ ra vô cùng rõ ràng và sắc tình.

Hạ Thời Liên mặc trên người áo ngủ rộng, cũng trong động tác của nam nhân bị cọ xát tuột xuống hơn phân nửa, da thịt trắng muốt như ngọc, kí©h thí©ɧ mắt sắc đỏ ngầu của người đàn ông càng sâu hơn.

Lúc hắn rời khỏi miệng Hạ Thời Liên.

Đầu ngón tay thon dài xoa lên đôi môi bị mình hành hạ vừa sưng vừa đỏ kia, dịu dàng vuốt ve.

Cuối cùng, người đàn ông từ đầu đến cuối im lặng làm mọi động tác mới mở miệng.

""Đừng sợ, là tôi""

Bốn chữ không đầu không đuôi, giọng nói đầy đè nén hơn nhiều so với thô dát bình thường, lại làm trong đầu Hạ Thời Liên đột nhiên thông suốt.

""Lương....Diễn?""

Cô còn nhớ cả họ tên mình?

Phát hiện này khiến Lương Diễn hơi vui, nhưng rất nhanh, bên trong cơ thể lại lần nữa bốc lên kích động và ham muốn, khiến hắn trầm thấp mắng một câu thô tục.

Hạ Thời Liên không nghe rõ, thực tế, cả người cô hiện tại giống đi vào sương mù dày đặc nhìn không thấy điểm đầu điểm cuối, mù mịt không biết phải làm sao.

Tại sao lại là người đàn ông này?

Cô đã từng cho rằng, đối phương đã cứu mình.

Dù sao cũng vì bản thân không cẩn thận, mới khiến kẻ xấu thừa cơ hội, còn Lương Diễn, cái khác thì không nói, ít nhất không để mình bị kẻ cặn bã như vậy ức hϊếp, vả lại ở mọi phương diện, dùng tiêu chuẩn của Lâm Nhã Tư mà nói, lên giường với Lương Diễn, Hạ Thời Liên cũng không cảm thấy mình chịu thiệt thòi là bao.

Coi như là một lần phóng túng, một lần lòng dạ hẹp hòi trả thù cũng được.

Còn đứa bé, đơn thuần là một chuyện ngoài ý muốn.

Chẳng trách bất kỳ ai.

Nhưng tình huống hiện tại lại là thế nào đây?

Hai mắt Hạ THời Liên tràn ngập đau khổ khó hiểu và tuyệt vọng.

------

Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích

Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo - Chương 17 (hơi H): Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (17)Bạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchThiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo - Chương 17 (hơi H): Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (17)Ấn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửThiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo - Chương 17 (hơi H): Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (17)Nhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo - Chương 17 (hơi H): Thiếu phụ khuê phòng và thiếu gia hắc đạo (17)