Chương 34: Nối dối

Chương 34 : Nối dối

Editor : Ha Ni Kên

Khương lão phu nhân và con dâu là Ngũ thị vội vàng tiến vào, trong giây lát Tây viện nho nhỏ chật ních người.

Nhị cô nương vừa thấy hai người tiến vào, lập tức khóc: "Tổ mẫu, nương --"

Ngũ thị nhìn qua đã thấy trên đất đầy mảnh vỡ và gương mặt trắng hơn cả tuyết của nữ nhi, biến sắc chạy đến bên nàng, la lên: "Kiều Kiều, mau cho nương nhìn vết thương nào."

Lê Kiều nâng chân lên: "Đau quá --"

Ngũ thị nhìn bàn chân nhỏ trắng noãn của nữ nhi đầm đìa máu tươi, nhất thời hít khí lạnh, ôm lấy Lê Kiều trầm giọng nói: "Đổng ma ma, còn không mau xem thương thế của Nhị cô nương."

Một phụ nhân trung niên tóc búi tròn đi đến, bỏ cái hộp bên người ra, ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho Lê Kiều.

Lê Kiều nhẹ giọng kêu đau, Ngũ thị ôm lấy nàng dịu dàng dỗ dành, trong đôi mắt bình tĩnh lại có chút sắc bén, quét về phía mẹ con Hà thị.

Có điều ở trước mặt Khương lão phu nhân trọng nhất quy củ, Ngũ thị trong lòng có sốt ruột đến mấy cũng không định mở miệng trước.

Khương lão phu nhân đi đến, nhìn thoáng qua thương thế của Lê Kiều, nhíu mày nói: "Vết thương trên chân sâu quá, có khi để lại sẹo mất. Trên người một cô nương không thể có sẹo được. Đổng ma ma, có đem theo vân sương cao không?"

"Có ạ." Đồng ma ma vừa thuần thục xử lý miệng vết thương cho Lê Kiều, vừa đáp.

Khương lão phu nhân gật đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, lúc này mới từ từ nói: "Nhị nha đầu sao lại bị thương?"

"Tổ mẫu, đều là do Lê Chiêu hại --" Lê Kiều không nhịn được hét lên.

Vừa mới nghe được có thể lưu lại sẹo, Lê Kiều lòng càng não nề, đôi mắt phượng trừng lên nhìn Kiều Chiêu, hận không thế đi qua xẻo một miếng thịt trên người nàng.

Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Lê Kiều một cái.

Lê Kiều vội im mồm.

Được nuôi dưỡng bên người Hương Quân lâu như vậy, nàng đương nhiên hiểu rõ tính tình của Khương lão phu nhân.

Khương lão phu nhân thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Đặng lão phu nhân: "Đệ muội, sự tình thế nào ngươi đã hỏi rõ chưa?"

Đặng lão phu nhân cười cười: "Ta vừa mới đến liền sai người giúp Nhị nha đầu xử lý vết thương, tình huống cũng chưa kịp hỏi, đành để Hương Quân ra tay thôi."

Bà nói xong, liếc nhìn Kiều Chiêu một cái, thầm nghĩ: nghiệp chướng này không thể một ngày không gây chuyện à, sao không ngồi chép kinh Phật cơ chứ!

"Còn chưa hỏi sao?" Khương lão phu nhân nhíu mày, nhìn về phía Kiều Chiêu : "Tam nha đầu, nếu thế thì ngươi nói đi."

Hà thị nắm chặt tay Kiều Chiêu .

Kiều Chiêu đi đến trước mặt Khương lão phu nhân, quỳ gối hành lễ, vừa đứng lên, đã từ tốn nhẹ nhàng nói: "Hồi bẩm bá tổ mẫu, sự tình là thế này. Vừa rồi Nhị tỷ xông vào phòng của ta, ta thấy tỷ ấy quá là tức giận, bèn mời tỷ ấy uống trà hạ hỏa, ai ngờ Nhị tỷ không cầm chặt, chén trà rơi xuống, trúng vào mũi chân tỷ ấy --"

"Ngươi nói bậy! Tổ mẫu, chính là do nó cố ý buông tay, chén trà mới rơi vào chân của ta, lại còn hại ta ngã xuống đất, tay chạm vào mảnh vỡ nên bị đứt..." Lê Kiều nói xong, không nhịn được nức nở.

Khương lão phu nhân nhất thời trầm mặt xuống.

Cái kiểu mờ ám cố tình buông tay, bà còn lạ gì nữa!

Bình thường khi thϊếp thất dâng trà, chủ mẫu mà cố tình muốn gây khó dễ thường thích dùng nhất chiêu này, thật không ngờ Tam nha đầu còn nhỏ thế mà lại học được cái thủ đoạn thâm độc này.

Khương lão phu nhân mặt không đổi sắc nhìn Kiều Chiêu.

Cô nương đứng ở giữa phòng, đón nhất ánh mắt của mọi người, lại vô cùng bình tĩnh.

Khương lão phu nhân vừa phiền chán lại có chút nghi hoặc.

Tam nha đầu chính là cái loại bình hoa di động chỉ dám lên mặt với người nhà, trước đây nhìn thấy bà như chuột thấy mèo, vừa gặp liền nơm nớp lo sợ. Hôm nay sao lại thế này.

Lần này Lê Chiêu trở về cũng không bị xử lý, Khương lão phu nhân đã sớm không hài lòng, lúc này càng nhìn nàng không thuận mắt, bình tĩnh quát: "Tam nha đầu, hôm nay trước mặt các trưởng bối, sự tình thế nào ngươi hãy nói cho rõ ràng. Nếu có nói dối cho dù chỉ là nửa câu, kể cả tổ mẫu ngươi có che chở thì ta cũng không tha đâu!"

Khương lão phu nhân vốn có uy, bây giờ nghiêm mặt nói ra những lời này, đừng nói là Ngũ cô nương Lê Thù đang nhắm mắt giả ngu, ngay cả Lê Kiểu cũng sợ run cả người, căng thẳng kinh khủng, có điều trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Lê Kiều bị thương, Lê Chiêu bị mắng, hôm nay đúng là ngày tốt.

Kiều Chiêu nhìn Khương lão phu nhân, lại nhìn Đặng lão phu nhân.

Đặng lão phu nhân rất muốn thở dài.

Còn tưởng rằng nghiệp chướng kia chịu một hồi khổ sở sẽ biết điều hơn một chút, hóa ra vẫn là gỗ mục không thể đẽo, hôm nay cứ chịu giáo huấn đi vậy.

Kiều Chiêu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trịnh trọng: "Bá tổ mẫu, nếu người đã nói thế thì ta sẽ thấy gì nói nấy, không nói dối thay Nhị tỷ. Là ta mời tỷ ấy uống trà, tỷ ấy hất đổ chén trà của ta, mới bị chén trà rơi trúng chân ---"

"Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!" Lê Kiều đỏ mặt quát to.

Kiều Chiêu khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh: "Lúc ấy Đại tỷ và Ngũ muội cũng đứng đấy, bá tổ mẫu có thể hỏi hai người."

"Đại tỷ, Ngũ muội, các ngươi nói xem, lúc đấy chính nó cố tình hất vào người ta đúng không?" Lê Kiều sợ hai người này nói thật, bèn giành phần nói trước.

Lê Kiểu và Lê Thù nhất thời không hé răng.

Lê Kiều giơ tay khóc lóc: "Tổ mẫu nhìn xem, ta bị ngã vội lấy tay chống xuống lại bị mảnh vỡ cắt, đau quá --"

Trên mặt Khương lão phu nhân không tỏ vẻ gì, thực ra trong lòng vô cùng đau lòng, không khỏi liếc nhìn Kiều Chiêu .

Kiều Chiêu không buồn chớp mắt, nói thêm: "Nhị tỷ hất đổ chén trà trong tay, lại ngã xuống đứt tay. Đứng dậy thẹn quá hóa giận liền giơ tay định tát ta một cái --"

"Câm mồm!" Đại phu nhân Đông phủ Ngũ thị không nhịn được quát lên, hét xong lại nén tức nói với Đặng lão phu nhân: "Nhị thẩm, Tam nha đầu bôi nhọ thanh danh của Kiều Kiều như thế, ngài cần dạy dỗ cho tốt!"

"Ta hiểu." Đặng lão phu nhân đáp bừa một câu.

Có vẻ như Tam nha đầu không nói dối, nếu con bé nói thật thì ai thiếu dạy dỗ cũng chưa rõ đâu.

Khương lão phu nhân ho khan một tiếng, nhắc nhở Ngũ thị chú ý lời nói việc làm, lại quay ra hỏi hai người Lê Kiểu: "Đại nha đầu, Ngũ nha đầu, lúc đấy cả hai ngươi đều ở đây, hai người kia rốt cục là ai nói dối."

Lê Thù không nhịn được rụt cổ lại.

Lê Kiểu âm thầm cắn răng.

Lê Tam chết tiệt kia tự nhiên lại kéo nàng xuống nước, đã thế thì nàng sẽ không khách khí!

"Bá tổ mẫu, Kiểu Nhi khi đó thấy hình như là do Tam muội không cầm chắc--"

Hà thị rống lên giận dữ: "Lê Kiểu, lòng dạ ngươi sao lại hiểm độc như vậy, lại dám vu hại cho Tam muội của mình!"

Kiều Chiêu không nhịn được đỡ trán.

Kế mẫu trước mặt trưởng bối trách móc kế nữ như thế này, cũng thật là hời cho mẫu thân nàng quá.

"Hà thị, ngươi câm miệng cho ta!" Đặng lão phu nhân giận đến trợn trắng cả tròng mắt.

Lê Kiều mím môi nở nụ cười, nàng chỉ biết là, hai cái người kia là ở phe nàng.

Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Hà thị, truy hỏi: "Thế Nhị nha đầu có đánh Tam nha đầu hay không?"

Lê Kiểu mím môi, nhìn về Hà thị, đắc ý giấu trong đáy mắt.

Hà thị tức giận đến ngực đập như trống, vừa muốn mở miệng lại thấy Kiều Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu nhìn bà.

Khương lão phu nhân ho khan thật mạnh một tiếng: "Đại nha đầu, không cần để ý người khác, ngươi hãy bẩm báo chi tiết cho ta."

"Vâng thưa bá tổ mẫu." Lê Kiểu đảo mắt nhìn nhanh Kiều Chiêu, nói từng chữ: "Không có ạ, lúc đấy Kiểu Nhi nâng Nhị muội đứng dậy, đỡ muội ấy xuống ghế."

Ngũ cô nương Lê Thù ngẩng vội đầu lên, rồi lại hạ xuống.

Lê Kiểu cười khẽ trong lòng.

Ngũ muội kia nhu nhược, không dám nói chuyện linh tinh. Tình cảnh lúc đấy chỉ có vài người các nàng là biết, nàng và Lê Kiều đứng thành một phe rồi, ai có thể chứng minh các nàng nói dối.

Ha ha, trong phòng toàn là nha hoàn của Lê Tam, các nàng nói cái gì tất nhiên cũng đều không được coi là thật.

Xác định được cháu gái bảo bối đã bị thương lại còn oan uổng, Khương lão phu nhân trầm mặt: "Tam nha đầu, ngươi còn cái gì để chối không?"

Chương 35 : Đảo ngược tình thế