Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Soái, Thiếu Phu Nhân Lại Trốn Đi Bắt Ma Rồi

Chương 61: Đánh Bại Lời Nguyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quỷ đỏ dần biến mất trước mắt ba người.

Minh Ca Ca khó hiểu nhìn Tú Uyên, nhưng cô cũng chỉ biết lắc đầu.

- Chuyện nay… Huyễn Nhi…

- Tôi cũng không biết, có thể cô ấy đã tha thứ cho hai người rồi.

" Tích tắc" Thanh âm giống như những chiếc kim đồng hồ đang chuyển động, nó vang lên trong đầu Tú Uyên, mặt cô biến sắc.

Không phải Huyễn Nhi mỉm cười tha thứ, mà là đang chế nhạo, một con quỷ với đầy oán hận như vậy thì sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

- Hai người mau rời khỏi đây nhanh lên, không đúng, đứng ở đây chờ tôi, đừng đi đâu hết.

Tú Uyên gấp gáp, trán không biết từ khi nào đã đổ đầy mồ hôi, bởi vì cô biết đây mà kế hoạch của Huyễn Nhi, nó muốn kéo dài thời gian.

Minh Ca Ca và Châu Nghi khó hiểu nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn về Tú Uyên, tính hỏi cho rõ thì chợt nhận ra điều bất thường.

Cơ thể của cả ba đang dần trở nên trong suốt.

Đột nhiên xung quang bọn họ xuất hiện một vòng sáng đỏ dưới chân, một bức tường vô hình hiện lên.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng " Tích tắc" lại một lần nữa vang lên, lần này càng rõ hơn.

- Minh Ca Ca, ta sợ.

- Châu Nghi, có ta ở đây.

Chiến đấu vì tình yêu là sai sao?

Cảnh cửa tân hôn bỗng nhiên được mở ra, quỷ đỏ cũng theo đó bước ra, trên tay còn cầm chiếc đồng hồ cổ.

- Minh Ca Ca, Châu Nghi, ta có thể tha cho lũ sâu bọ kia, nhưng còn các người… Nhất định phải trở thành quỷ hầu hạ dưới chân ta.

Âm thanh vang vọng như từ dưới địa ngục, không thể xác định vị trí.

- Huyễn Nhi, hãy tha cho Châu Nghi, ta nguyện làm bất cứ điều gì.

- Không, Minh Ca Ca, ta muốn theo chàng, xin đừng bỏ ta lại.

- Sao nàng lại ngốc như vậy.

- Suốt 100 năm, chúng ta trải qua chết đi, sống lại không biết bao lần, mọi chuyện do chúng ta thì hãy để tự tay chúng ta kết thúc.

Cả hai đều rơi nước mắt đau xót, Tú Uyên đứng bên cũng chỉ biết đứng nhìn.

Thời gian càng bị rút ngắn đi, những chiếc kim đồng hồ đang từ từ quay ngược.

Đôi uyên ương ấy trao cho nhau một nụ hôn, làm Tú Uyên và quỷ đỏ bất ngờ.

Quỷ đỏ giận dữ gào lên.

Một tiếng " Phập".

Không biết Minh Ca Ca lấy đâu ra con dao, cắm thẳng vào tim Châu Nghi, trước sự ngỡ ngàng của Tú Uyên và quỷ đỏ.

Máu từ ngực chảy xuống không ngừng, ướt đẫm bộ hỉ phục, khoé mắt Minh Ca Ca đã rơi hai hàng lệ, Châu Nghi không oán hận, khẽ mỉm cười nhìn Minh Ca Ca rồi ra đi trong lòng người mình yêu.

- Minh Ca Ca, ta đi trước.

Quỷ đỏ cười thé lên.

- Các ngươi nghĩ là có thể thoát sao? Chết rồi thì cũng…

Chưa kịp nói hết thì một tiếng " Rắc" chiếc đồng hồ đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Tú Uyên nhìn thấy, hai mắt mở trừng như hiểu ra điều gì đó.

Quỷ đỏ thấy vậy lại bắt đầu hoảng loạn, không dám tin vào mắt mình.

- Không… Không… Không…thể nào…

Lúc này Minh Ca Ca cười lên, tiếng cười thật đáng sợ.

Đồng hồ dừng lại, nó không quay ngược nữa ,mà tự động bay ra khỏi tay của quỷ đỏ, lơ lửng giữa không trung.

- Không, mau quay lại đây.

Bộ hỉ phục tân nương trên người quỷ đỏ, nó như có linh tính, đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi quỷ đỏ, đây là bộ mà kẻ bí ẩn đã đem cho Huyễn Nhi.

Đồng hồ cổ lơ lửng, bắt đầu toả ra một luồng khí đỏ, tiếng gào hét thảm thiết cũng bắt đầu vang lên.

Quỷ đỏ bất chợt bị đồng hồ cổ nuốt chửng, không kịp phản ứng.

Tiếp theo đó là toàn bộ linh hồn của dân làng lần lượt bị hút vào.

Tú Uyên ngỡ người, hoảng hốt.

- Cái gì? Mọi người… Không thể thế được.

Minh Ca Ca và Châu Nghi cũng bắt đầu bị hút lên, Tú Uyên nhanh chân chạy đến kéo lại nhưng không thể.

- Khôngggg

Tú Uyên hét lên, một luồng năng lượng khổng lồ bộc phát trong người cô.

Tận mắt chứng kiến từng người bị nó nuốt vào trong, Ánh mắt đau đớn ấy khiến Tú Uyên không thể nào quên, tiếng gào thét, khóc lóc không ngừng vang lên trong đầu cô.

Ánh mắt bỗng loé sáng một màu vàng, khí thế uy mãnh.

Vô thức đưa đầu ngón tay vào chiếc nhẫn đang đeo, miệng lẩm bẩm ba chữ.

- Roi sát quỷ.

Như nhận được lệnh, chiếc nhẫn lập tức hoá thành một cây roi được bao bọc bởi những tia sét chập chờn, nằm trong tay Tú Uyên.

Tiếp " Vυ"t" vụt xuống.

Không do dự mà Tú Uyên vυ"t thẳng xuống cái đồng hồ ấy, nó như bị thiên lôi đánh xuống.

" Xoẹt"

Nứt làm đôi.

Lập tức một tia sáng từ đó bay vυ"t lên trời, làm thủng lớp mây đen tối, rồi biến mất ngay lập tức.

Từng đốm sáng nhỏ li ti bay lên, khung cảnh xung quanh cũng dần tan biến, hình ảnh của cả dân làng hiện lên trong phút chốc, như đang muốn cảm ơn và chào tạm biệt Tú Uyên.

Bà lão ấy mỉm cười nhìn cô, mỉm cười.

- Làm tốt lắm cô gái, để báo đáp, tôi muốn nhắc cô, kiếp nạn của cô sắp đến rồi… Hãy cẩn thận.

Rồi biến mất không để lại dấu vết, khung cảnh ngôi làng hồi nãy, giờ trở thành một nơi hoang vu, vắng vẻ, cây cối um tùm.

- Hãy yên nghỉ nhé.

Còn chưa kịp vui mừng thì đám cỏ phía xa rung động, một bộ hỉ phục từ đó bay ra, lao thẳng đến thành phố.

- Không ổn rồi.

Tú Uyên lập tức đuổi theo.

- Lời nguyền chỉ là cái bọc ngoài, mục đích thật sự của nó là chiếm toàn bộ linh hồn người trong thành phố, phải đốt bức tranh đó, càng sớm càng tốt.

Tú Uyên nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng, mặc cho cơ thể đang đến giới hạn, âm khí đã xâm nhập vào người rất nhiều.

Nhảy lên chiếc moto đuổi theo, miệng không ngừng phun ra những ngụm máu đen.

Trời đã choạng vạng tối, cơn bão đã đi qua.

Tú Uyên lao nhanh trên đường, khác với hôm qua vắng vẻ thì bây giờ lại tấp nập xe, khiến việc tăng hết tốc độ rất khó khăn.

Bất chợt một chiếc xe tải từ đâu đi ra, Tú Uyên mở trừng mắt, cố gắng bẻ lái.

Tiếng phanh xe gấp kêu “Két” kéo dài.

Một tiếng “Rầm”.

Moto bay vào trong gầm xe tải, bị kéo đi một đoạn, rồi dừng lại.

Đầu Tú Uyên va đập mạnh xuống đường, máu chảy không ngừng, lênh láng khắp nơi.

Mọi người thấy tai nạn, liền chạy đến.

- Tai nạn rồi, mau gọi cấp cứu đi, nhanh lên, gọi 223.

Tiếng mọi người hét lên, dần chạy đến chỗ Tú Uyên, ý thức cuối cùng chỉ biết họ đang kiểm tra người cô, tìm kiếm thông tin người nhà, rồi nhắm mắt, một màu đen tối bao trùm tất cả.

Trong đầu cô trước khi ngất hoàn toàn, lại nhớ đến cái tên " Hoàng Cảnh Minh."
« Chương TrướcChương Tiếp »