Chương 1: .1: Xuyên Qua Ở Trong Giếng.

Mọi người hãy ấn Đề Cử gửi Ánh Kim (được tặng khi nạp vàng) ở cuối chương nếu thấy truyện hay nhé.

“A… Ma!”

Tiếng hét sợ hãi này khiến Lục Tảo Tảo vất vả lắm mới trèo lên đến miệng giếng suýt nữa ngã xuống, nếu vừa mới xuyên qua đã ngã chết, vậy sẽ phá vỡ kỷ lục nữ chính xuyên qua chết nhanh nhất.

Cô, Lục Tảo Tảo, bác sĩ trưởng của bệnh viện trực thuộc Đại học Y, Giáo sư y khoa trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, là một sinh viên giỏi đang học tập tại Mỹ, lại chết đuối trong khu vực nghịch nước của trẻ nhỏ còn bất ngờ xuyên đến cơ thể này, số mệnh đang chơi đùa với cô, lại cho cô một cơ hội, kiếp này, tất nhiên cô sẽ không chết một cách lạ lùng như thế.

Cũng không lâu lắm, Lưu quản gia của phủ Đốc Quân dẫn theo đầy tớ vội vàng chạy tới, một đám người cầm theo đèn l*иg, thắp sáng cả sân sau.

Lục Tảo Tảo ngồi trên miệng giếng, chỉnh sửa lại mái tóc dài ướt nhẹp của cô.

Ngay cả ánh trăng cũng ảm đạm, Lưu quản gia nhìn đi nhìn lại, người không chết có thể sống lại, nhưng rõ ràng người trước mắt là Thiếu phu nhân vừa mới nhảy giếng vào sáng nay!

Dù ông ấy xuất thân từ quân đội, cũng không nhịn được cả người nổi da gà, khỏi cần nhắc đến những người còn chưa trải qua việc sống chết.

Chẳng mấy chốc, Lục Tảo Tảo đã nghe thấy Lưu quản gia nói: “Nhanh đi mời lão phu nhân đến xem đi.”

Cô ngồi trên miệng giếng lâu như vậy, cũng ôn lại ký ức lúc trước của cơ thể này một lần: Nguyên chủ tên là Mộc Vãn, là con gái duy nhất của vợ cả Mộc gia giàu có nhất nơi này, được ông cụ Mộc nuông chiều đến khi lớn.

Vốn mối quan hệ thông gia với phủ Đốc Quân cũng không nên rơi xuống đầu cô, nhưng vào ngày lão Đốc quân dẫn theo Thiếu soái Lăng Thận Hành đến phủ Mộc gia bàn việc lại bị cô bắt gặp, vừa gặp đã thích, sau này làm loạn không phải Lăng Thận Hành thì không gả.

Ông cụ Mộc bất đắc dĩ, đành phải mặt dày đi làm mai, Đốc Quân có thể làm thông gia với Mộc gia giàu có nhất cả nước, tất nhiên cũng rất vui mừng, lập tức đồng ý.

Thế là, Mộc Vãn liền dựa theo phong tục của Mộc gia, cùng chị gái con thử Mộc Cẩm Nhu nở mày nở mặt gả đến phủ Đốc Quân, làm Thiếu phu nhân Thiếu soái.

Thế nhưng, cuộc sống của Mộc Vãn ở phủ Đốc Quân cũng không dễ dàng, cô hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì, đắc tội tất cả những người từ trên xuống dưới trong phủ, chồng cô là Lăng Thận Hành càng ngày càng chán ghét cô.

Mộc Vãn gả tới tròn nửa năm rồi cũng không có cơ hội gần gũi cơ thể với Lăng Thận Hành, lại để người chị gái con thứ hiểu chuyện, biết lý lẽ, không tranh không cướp được lợi. Đến lúc này, mọi người đều âm thầm nói biết đâu sẽ có một ngày, tiểu thư Mộc Cẩm Nhu tốt tính sẽ ngồi vào vị trí Thiếu phu nhân Thiếu soái này, bọn họ cũng hết khổ.

“Xùy…” Lục Tảo Tảo cười khẽ, hay cho một người biết lý lẽ, không tranh không cướp!

Cô đột nhiên bật cười đã dọa người cầm đèn l*иg đứng sau lưng quản gia ngã ngồi xuống đất, đũng quần ướt sũng.

Những người này thấy sợ hãi cũng đúng thôi, mới sáng nay, Thiếu phu nhân phủ Đốc Quân đột nhiên nhảy giếng tự sát, lúc có người nhìn thấy, bên cạnh giếng chỉ còn lại một đôi giày thêu bằng gấm, nước trong giếng quá sâu, không biết vì sao xung quanh lại đầy cỏ dại, Đốc quân và Thiếu soái đều không ở trong phủ, Lưu quản gia chỉ có thể đến hỏi lão phu nhân, lão phu nhân vội vàng cho người đi với, nhưng miệng giếng quá nhỏ, mấy người đàn ông cao to khỏe mạnh căn bản không thể xuống giếng, nhưng cũng đã dùng hết đủ loại công cụ rồi, kết quả còn không vớt được cả một vạt áo.

Lão phu nhân đã cho người truyền tin cho Đốc quân, dù sao người nhảy giếng chết cũng là tiểu thư Mộc gia, Mộc gia vô cùng giàu có, những năm qua vẫn ủng hộ chi phí quân sự cho Lăng gia, nếu vì chuyện này mà ồn ào không vui tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến ở phía Bắc.

Bà cụ còn đang lo nghĩ, đã có người đến nói Thiếu phu nhân bò ra từ trong giếng, sau khi bà cụ hoảng sợ cũng không nhịn được thở dài một hơi, mặc dù bà cụ không chào đón đứa cháu dâu này, cũng không muốn trở mặt với Mộc gia.

Bà cụ vội vàng đi giày, để mấy người khác đỡ bà cụ vội vàng đi đến sân sau.

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, Lục Tảo Tảo còn đang chỉnh sửa lại mái tóc ướt sũng của cô.

Tuy tính tình chủ cũ của cơ thể này không tốt, lại có một điểm hơn người – lỗ mũi rất nhạy cảm, tốt hơn người bình thường gấp mấy lần, hơn nữa cô cũng bị người trong nhà ép học Trung y ba năm, mặc dù không chuyên tâm học hành, không học được gì, nhưng lại học thuộc sách thuốc.

Vì vậy, mấy chữ cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ của cô là: Dây Thủ Ô.

Cơ thể này không phải nhảy giếng tự sát, cô bị người ta đẩy xuống từ phía sau, hơn nữa lúc cô rơi xuống giếng, mặc dù không nhìn rõ mặt người kia, lại ngửi được mùi dây Thủ Ô mờ nhạt trong không khí.

Dây Thủ Ô là một loại thuốc Đông y, có thể nuôi dưỡng máu âm, dưỡng tâm an thần, thường dùng để điều trị cho người phụ nữ mất ngủ do Âm hư.

Đây cũng là manh mối duy nhất mà cơ thể này để lại cho cô.