Chương 43: Không Cần Nhiều Lời Vô Nghĩa

Lời của Lăng Thận Hành như thánh chỉ thật sự có tác dụng, Mộc Vãn chỉ đi theo sau anh ta, một đường thằng không trở ngại, cũng không có ai bước ra hầu hạ, đi qua chỗ cửa lớn mở rộng, như đi vào chỗ không người.

Mộc Vãn không khỏi cảm thán, đúng là Thiếu soái, chỉ nói một câu đã có thể đi khắp nơi bị cấm.

Đi thẳng vào sâu trong ngục, hai bên là từng khu nhà giam xếp ngay ngăn, ở giữa là đường xi măng, nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ ở trên lan can, có thể mờ mờ nhìn thấy những tù nhân xếp hàng bên trong.

Có người nghe thấy tiếng bước chân, còn nằm nhoài lên cửa nhìn ra bên ngoài, ánh mắt kia hoang mang sợ hãi lại có chút mong đợi sung sướиɠ.

Không khí trong nhà tù ngột ngạt, ẩm ướt u ám khiến ai vào đây cũng cảm thấy không thoải mái, mùi hôi thối từ đâu chợt bay vào mũi.

Lần đầu tiên Mộc Vãn đến chỗ như thế này, tuy rằng ở bệnh viện có ra vào nhà xác nhưng không hề thấy sợ hãi, có khi ở cùng người đã chết lại đơn giản hơn, không khí trong này thực sự không yên bình như nhà xác.

Đến khi dừng lại trước cửa một phòng giam, quản ngục vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa, cung kính đưa tay ra mời vào.

Lăng Thận Hành quay sang hơi gật đầu với Mộc Vãn, không nói lời nào, anh biết cô đã đoán ra được mục đích của anh ta rồi.

Mộc Vãn mỉm cười cảm ơn trong lòng, sau đó cúi người chui vào trong, quản ngục ở phía sau cẩn thận đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng quản ngục lễ phép nói chuyện với Lăng Thận Hành cùng tiếng bật lửa vang lên.

Phòng giam âm u còn nhỏ hẹp ẩm ướt, không có cửa sổ, trên đất trải cỏ khô, không có bàn ăn uống nghỉ ngơi, vì lâu ngày không ai dọn dẹp, trong không khí có mùi mốc và thối.

Mộc Vãn vừa bước chân vào, thì có một cục thịt lớn từ chân cô nhảy lên lưng, một quả bóng giống con chuột biến mất ở cái lỗ trong góc tường, may mà lá gan cô lớn, nếu không nhất định đã hét toáng lên rồi.



“Tiểu…Tiếu thư?” Người đang cuộn tròn trên đống cỏ đột nhiên mở miệng giọng khan khan, có chút không tin vào mắt mình.

Dựa vào ánh đèn hành lang lờ mờ, Mộc Vãn tìm nơi phát ra âm thanh kia, một cô gái mặc áo trắng nhếch nhác tóc rối bù sợ hãi nhìn cô.

Trong mắt có vui mừng, có nghi ngờ, có ngỡ ngàng, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn, đan xen phức tạp.

Không thể trách sao Hồng Tụ lại có vẻ mặt như thế, tuy cô ấy là nha hoàn mang từ Mộc gia đến, từ nhỏ đã hầu hạ cô, nhưng Mộc Vãn chê cô ấy ngốc không biết nói chuyện, vẫn không thích cô ấy, sau khi đến Lăng gia, nha hoàn ở đây sợ cô, lúc nào cũng nịnh nọt cô, hiển nhiên cô càng không vừa mắt Hồng Tụ, thậm chí còn bị người khác kích động, thường xuyên trách mắng cô ấy.

Cho dù vậy Hồng Tụ vẫn tuyệt đối trung thành với cô như trước, nhưng sau một quãng thời gian dài cũng khó tránh nảy sinh hiềm khích.

Trong lúc Hồng Tụ đang dùng đôi mắt vui mừng nhìn cô, Mộc Vãn không nhịn được ngạc nhiên lên tiếng: “Trà Ngữ?”

Quả nhiên, Hồng Tụ và Trà Ngữ giống nhau vô cùng, như là một khuôn đúc ra vậy.

Mộc Vãn và Trà Ngữ đều sống trong viện mồ côi, hai chị em lớn lên cùng nhau, sau đó một người làm bác sĩ cứu người, một người làm cảnh sát trừ gian diệt ác, không phải chị em ruột lại thân thiết như người nhà, là loại tình cảm tự nhiên không nói rõ được.

Chính vì thế, khi vừa nhìn thấy mặt Hồng Tụ, chuyện cũ hiện lên trong đầu, khóe mắt Mộc Vãn trong bỗng chốc đỏ lên.

“Tiểu thư.” Hồng Tụ giãy giụa bò tới, dường như không dám tin người trước mặt là tiểu thư trong trí nhớ cô, cho dù bản thân bị giam trong tù, từng bị tiểu thư quát mắng, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến.