Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 160: Đại Kết Cục Trung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liên Kỳ Quang trầm mặc bước đi trên tuyết đọng, cứ cách vài bước lại giẫm lên một thi thể, nhìn xuống, là một cái đầu của trẻ con, Liên Kỳ Quang mím môi, trầm mặc bước tới.

Những dấu chân đi qua rất nhanh liền bị tuyết rơi vùi lấp, cả thế giới là một mảnh trắng xóa, hệt như không có điểm cuối, tĩnh lặng tới mức làm người ta tuyệt vọng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Liên Kỳ Quang dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau. Trên một tòa nhà đổ nát, Vu Mã Viêm mặc đường trang màu đỏ, ý cười trong vắt nhìn Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, một tay chậm rãi rút Thiên Minh, hàn quang chợt lóe, mũi Thiên Minh chỉa thẳng tới mi gian Vu Mã Viêm.

Vu Mã Viêm mỉm cười, tựa hồ không hề nhìn thấy thanh đao trong tay Liên Kỳ Quang: “Thầy, thầy đến rồi à? Tôi biết, vô luận tôi ở nơi nào, thầy nhất định sẽ tìm được tôi.”

“Vu Mã Viêm, đủ rồi.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi cùng chán ghét.

“Thầy hẳn biết rõ, thầy không phải đối thủ của tôi.” Vu Mã Viêm nhảy xuống, thong thả bước tới trước mặt Liên Kỳ Quang: “Thầy, đừng náo loạn nữa, nam nhân kia đã chết rồi, thầy theo tôi về nhà đi, được không?”

Ánh mắt Liên Kỳ Quang lạnh lẽo, bàn tay cầm Thiên Minh đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên làm người ta sợ hãi: “Anh ấy sẽ không chết.”

“Thầy, người do thầy dạy dỗ hẳn thầy hiểu rõ hơn ai hết, cho dù nam nhân kia lợi hại cỡ nào, nhiều người như vậy vây quét, thật dư dả.” Vu Mã Viêm than nhẹ, nhìn Liên Kỳ Quang hệt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Liên Kỳ Quang mím môi, âm thanh lạnh băng tới tận xương, đông cứng cả tuyết địa xung quanh: “Một khi đã vậy, hai chúng ta, đều chôn cùng anh ấy đi!”



Hạ Hầu Thiệu Huyền mang theo bảy người còn sống sót đột phá vòng vây, lên phi thuyền, Hạ Hầu Thiệu Huyền không chịu nghỉ ngơi, lập tức tìm An Dịch liên hệ về căn cứ. Lúc biết tin Liên Kỳ Quang thế nhưng đã ra ngoài thì gương mặt lập tức trầm xuống. Lệ khí bạo ngược cuồn cuộn quanh người, con ngươi đen đỏ ngầu, hệt như muốn ăn thịt người.

“An Dịch! Lập tức tập trung định vị vị trí phu nhân! !” Một quyền đập vỡ thiết bị liên lạc, Hạ Hầu Thiệu Huyền cố nén cuồng bạo trong lòng, giận dữ hét lên.

Thấy dị năng Hạ Hầu Thiệu Huyền cuồn cuộn dâng trào, An Dịch gật gật đầu, nhanh chóng bắt đầu thao tác. Chính là không bao lâu sau, sắc mặt An Dịch bắt đầu khó coi.

Viên Linh đã chữa trị các miệng vết thương ngoài da, chống đỡ thân thể suy yếu đi tới: “Sao vậy? Có trục trặc gì à?”

“Không phải.” An Dịch đưa tay đỡ Viên Linh ngồi xuống, quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Chị dâu không mang theo quang não.”

“Vậy xâm nhập hệ thống internet trung ương, kiểm tra lần lượt các khu!” Trong cơn giận lại có chút gì đó nôn nóng, tựa hồ có chuyện gì đó sắp phát sinh, mà hậu quả của nó, anh không thể nào tiếp nhận nổi.

An Dịch cùng Viên Linh hai mặt nhìn nhau, biểu tình đều có chút kinh ngạc. Này hình như đã phạm luật đi? Xâm nhập hệ thống internet trung ương, tội này đủ để phán tử hình a.

Trong lòng tuy kinh ngạc, nhưng An Dịch vẫn gật đầu: “Vâng!”

“Cho cậu thời gian nửa tiếng ! !”

“…” An Dịch.



‘Ầm! !’ Một tiếng nổ, Liên Kỳ Quang lùi về sau trăm mét, Thiên Minh cắm xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi.

Vu Mã Viêm đứng trên nền tuyết, khói đen quanh quẩn bên người, trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang suy yếu: “Thầy, dừng lại đi, thầy không thể thương tổn tôi.”

“Vu Mã Viêm, bản tính tự đại cuồng ngạo của cậu chẳng thay đổi chút nào, thực làm tôi chán ghét!” Liên Kỳ Quang chống đỡ thân mình lắc lắc đứng dậy, vẻ mặt châm chọc làm ánh mắt Vu Mã Viêm đau đớn.

“Thầy, chán ghét tôi?” Vu Mã Viêm thấp giọng thì thào.

Liên Kỳ Quang giơ Thiên Minh nhắm ngay Vu Mã Viêm: “Vu Mã Viêm, không có con bài chưa lật, tôi sẽ tới tìm cậu sao?”

“Thầy…”

Ánh sáng xanh biếc bao quanh cơ thể, cũng bao quanh thân đao lạnh như băng của Thiên Minh. Liên Kỳ Quang ánh mắt lạnh băng thả người nhảy tới, trăm ngàn cọng dây leo dưới chân dâng lên, theo Liên Kỳ Quang rới xuống, tất cả ùn ùn cuốn về phía Vu Mã Viêm.

Thiên Minh chém tới lại bị khói đen quanh người Vu Mã Viêm ngăn cản, ánh mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, ánh sáng xanh tản ra, chỉ thấy khói đen quanh người Vu Mã Viêm bị nó cắn nuốt, dần dần yếu đi.

Vu Mã Viêm biến sắc, thả người nhảy lên, khói đen tản ra, ba luồng lốc xoáy hướng thẳng lên trời cao, cuồn cuồn cuốn lấy những miếng kim loại cùng tay chân bị cụt trên mặt đất.

Hai cỗ sức mạnh va chạm, dây leo quanh người Liên Kỳ Quang nhanh chóng héo rũ, gió lốc xé rách quần áo, lưu lại những vệt máu ghê người trên cơ thể cậu.

“Thầy! Dừng lại đi! !” Vu Mã Viêm mở to mắt, kinh hoảng nhìn vết máu trên người Liên Kỳ Quang, tức giận kêu lên.

“Vu Mã Viêm! Đời trước tôi sống thống khổ như vậy cũng chưa từng hận cậu, chính là, hiện giờ tôi thật sự rất hận.” Gương mặt Liên Kỳ Quang nhiễm đầy chua xót, máu tươi từ thân thể chảy xuống nhiễm đỏ dây leo dưới thân.

“Vất vả lắm tôi mới tìm được cái tôi muốn, mới có lòng tin sống sót, vì cái gì cậu còn muốn kéo tôi xuống địa ngục! Hạ Hầu Thiệu Huyền, tôi thực thích anh ấy.”

“Thầy, Hạ Hầu Thiệu Huyền không chết, vừa nãy tôi chỉ gạt thầy thôi! Thầy đừng như vậy, tôi xin thầy đấy! Dừng đi! Nếu còn vậy nữa, thầy sẽ chết! !” Vu Mã Viêm hoảng sợ nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ của Liên Kỳ Quang, gào lên.

“Không phải cậu muốn ở cùng một chỗ với tôi sao? Tốt! Cùng chết đi.” Liên Kỳ Quang ngoan tâm, sức mạnh trên tay càng tăng thêm, dây leo héo rũ lại tiếp tục sinh trưởng, cuốn về phía Vu Mã Viêm.

Mắt thấy hơi thở Liên Kỳ Quang đã bắt đầu hỗn độn, Vu Mã Viêm cũng bất chấp, đột nhiên thu hồi dị năng, sức mạnh hai người nhất thời không thể khống chế, đều bắn ngược về phía Vu Mã Viêm. Một ngụm máu tươi phun ra, Vu Mã Viêm nặng nề ngã xuống mặt tuyết.

Tuy Vu Mã Viêm đã thu hồi dị năng, nhưng vẫn còn một chút sức mạnh lan tới gần Liên Kỳ Quang, mắt thấy tính mệnh Liên Kỳ Quang sắp không còn, Vu Mã Viêm phát ra một tiếng gào khàn khàn: “Không! !”

Nhưng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện, dùng sức đẩy mạnh Liên Kỳ Quang, khói đen đâm xuyên qua cơ thể, sức mạnh cường đại vô tình nghiền nát cả tứ chi, huyết nhục bay tứ tung.

Nhìn Tô Lang chỉ còn lại một cánh tay cùng nửa thân thể, Liên Kỳ Quang trợn to mắt, từ mặt đất giãy dụa bò tới ôm lấy cơ thể ngã xuống của Tô Lang.

“Tô Lang…” Liên Kỳ Quang ngây ngốc nhìn thân thể đầy máu của Tô Lang, run rẩy đưa tay bịt kín phần sọ não bị vỡ của Tô Lang.

“Đại nhân, có thể có một thân phận để sống thực không dễ dàng, tìm được, một người yêu mình, mà mình cũng yêu người đó thì càng khó hơn nữa, cho nên… cho nên đại nhân, phải quý trọng, hảo hảo sống sót.” Tô Lang nhìn Liên Kỳ Quang, gian nan kéo kéo khóe miệng, lại làm càng nhiều máu trào ra.

“Không có việc gì, không phải cậu là tang thi sao? Chỉ cần tinh thạch chưa vỡ, cậu sẽ không chết. Tôi sẽ cứu cậu, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu.” Cổ họng Liên Kỳ Quang có chút nghẹn lại, run rẩy ôm lấy Tô Lang, nói năng lộn xộn.

“Đại nhân.” Tô Lang vươn một bàn tay còn lại, gian nan cầm lấy tay Liên Kỳ Quang, cười nói: “Người xem xem, tôi hiện giờ rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Tôi thực mệt mỏi, ba ngàn năm nay sống thực thống khổ, vợ tôi nói không chừng đang ở bên dưới chờ tôi, tôi đã để em ấy chờ lâu như vậy, hẳn cũng chờ đến nóng giận rồi.”

“Thầy…” Vu Mã Viêm chống đỡ thân thể muốn đi tới, lại bị một lưỡi dao băng của Liên Kỳ Quang phóng tới cản lại.

“Cút! !” Liên Kỳ Quang rống giận, con ngươi đen đã phiếm hồng nhìn Vu Mã Viêm, cuồn cuộn hận ý làm người ta run sợ.

“Đại nhân đừng khóc.” Tô Lang phun ra từng ngụm từng ngụm máu, nhuộm đỏ mặt tuyết dưới thân hai người: “Tôi theo đại nhân nhiều năm như vậy, kỳ thật tôi vẫn luôn biết, đại nhân vẫn luôn, vẫn luôn sống thực thống khổ.”

“Người khác không hiểu đại nhân, đều nói người tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng vô tình, kỳ thực không phải như vậy. Người chỉ là lạnh lẽo quá lâu rồi, sợ bị ấm áp làm tổn thương.”

“Đại nhân.” Tô Lang nắm tay Liên Kỳ Quang chậm rãi dời lêи đỉиɦ đầu mình, mỉm cười nói: “Cho tôi một sự giải thoát đi.”

Liên Kỳ Quang lắc đầu nhìn Tô Lang, bàn tay không ngừng run rầy.

“Đại nhân, gϊếŧ tôi đi.” Tô Lang nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi thực sự không muốn sống như vầy nữa.”

Liên Kỳ Quang há miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Tô Lang siết lại.

Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang đột nhiên mở tay ra, gai băng ngưng tụ trong lòng bàn tay đâm xuyên qua đầu Tô Lang. Một viên tinh hạch lăn ra, sinh mệnh Tô Lang chấm dứt ở đây.

Nhìn tinh hạch dính máu trong tay, Liên Kỳ Quang trầm mặc bỏ vào không gian.

Chống đỡ thân mình lảo đảo đứng lên, mắt lạnh nhìn Vu Mã Viêm, Thiên Minh cầm trong tay dường như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Liên Kỳ Quang, phát ra tiếng ‘ong ong’ rung động.

“Thầy…”

“Vu Mã Viêm, hôm nay cậu và tôi, nhất định phải có một người chết!”



“Boss, tìm được rồi!” An Dịch nhấn một phím cuối cùng, xoay người kêu lên.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng đi tới, đôi lệ mâu nhìn vào màn hình.

“Boss, là ở khu ba.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền cau mày, cầm quang não bước đi: “Truyền vị trí mục tiêu tới quang não tôi.”

An Dịch gật đầu, nhanh chóng gõ chỉ lệnh, rất nhanh liền truyền vị trí qua quang não Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Hạ Hầu Thiệu Huyền tiếp nhận quang não, xoay người rời đi.

“Boss, anh đi đâu?”

“Cứu viện rất nhanh sẽ tới đây, các cậu ở đây chờ, tôi tự mình đi.”

“Boss! !”

Tuy nhóm Hiên Lãng muốn cản, nhưng Hạ Hầu Thiệu Huyền không hề để ý tới, buồn bực trực tiếp vung tay đánh ngất.

Lưu bọn họ ở lại đây, Hạ Hầu Thiệu Huyền một mình lái một chiếc phi thuyền rời đi, nhìn vị trí trên quang nào, tăng tốc độ phi thuyền lên cực hạn.

Vợ, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!

Liên Kỳ Quang từng bước áp sát, Thiên Minh trên tay không chút lưu tình từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào chỗ trí mạng của Vu Mã Viêm.

Vu Mã Viêm bản thân bị trọng thương, Liên Kỳ Quang liều mạng xông tới, lại có thêm luồng ánh sáng xanh biếc kia hỗ trợ, Vu Mã Viêm nhất thời không thể tránh né.

“Thầy, thầy hận tôi đến vậy sao? Hận không thể cùng tôi đồng quy vu tận! !” Khói đen khóa chặt Thiên Minh trong tay Liên Kỳ Quang, Vu Mã Viêm ánh mắt lạnh băng nhìn Liên Kỳ Quang.

“Vu Mã Viêm, đừng gọi tôi là thầy! Cậu không xứng! !” Liên Kỳ Quang dừng sức giãy ra khỏi kiềm chế của Vu Mã Viêm, Thiên Minh trong tay quét ngang, lưu lại một vết thương sâu tận xương.

Nhìn vết thương trước ngực, ánh mắt Vu Mã Viêm hiện lên một tia tàn bạo, nhưng lúc nhìn về phía Liên Kỳ Quang thì lại trở nên nhu hòa, thậm chí còn có chút ý cười.

“Thầy nghĩ làm vậy có thể cứu đám nhân loại kia sao?” Gương mặt Vu Mã Viêm dính đầy vết máu, trông thực dữ tợn.

“Tôi sẽ không để thầy làm vị cứu thế, cũng tuyệt đối không để thầy vì đám nhân loại chết tiệt kia mà rời khỏi tôi nữa! !”

“Cậu đã làm gì! !” Hiểu rõ tính tình Vu Mã Viêm, Liên Kỳ Quang biết Vu Mã Viêm trước nay rất ghét nói dối, nhất thời trong lòng căng thẳng, dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng.

“Thầy, qua hôm nay, thế giới này sẽ không còn bất cứ nhân loại nào nữa.”

“Kể cả thầy! ! !”



“Nguyên soái! !” Được một nhóm binh sĩ hộ tống tiến vào phòng cách ly, bên ngoài không ngừng vang vọng kêu la thảm thiết cùng gào rống làm người ta sợ hãi, rợn gai ốc.

“Nguyên soái!” Một sĩ quan đi tới bên cạnh Hạ Hầu Trọng, vẻ mặt trầm trọng đưa một phần tư liệu qua: “Khu an toàn bị cảm nhiễm, thiết bị bị phá hư, đám tang thi bị đông lạnh bên ngoài được giải phóng, bắt đầu dũng mãnh xông vào khu một.”

“Nói thẳng kết quả!” Hạ Hầu Trọng xoa mi tâm đau nhức, giận dữ nói.

“Khu một… thất thủ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »