Chương 22: Nhân Diện Tiêu hoảng sợ(2)

Nó di chuyển tự do liên tục giống như đi dạo nhàn nhã. Nửa ngày sau, nó cảm thấy mình có thể quay đầu lại nhìn dáng vẻ tên nhân tộc tức đến nổ phổi kia một chút. Bởi vì lại đi xa thêm chút nữa thì sẽ không thể thấy được.

Nghĩ như vậy, Nhân Diện Tiêu cười quái dị quay đầu lại.

Sau đó, trên khuôn mặt người to lớn của nó, một đôi mắt như hạt châu đột nhiên mở to ra, giống như nhìn thấy hình ảnh gì đó cực kì khủng bố!

Đó là cái gì?

Linh trí cũng chưa phát triển hết của nó bắt đầu điên cuồng nghi hoặc.

Bởi vì lần này nó quay đầu lại thế mà lại nhìn thấy ngay phía sau mình, chỉ cách nó một bước lại có một bóng đen đang theo sát.

Vèo! Vèo!

Chỉ trong một cái liếc mắt, bóng đen kia lại bay liệng nhảy đến trên đỉnh đầu của nó, tiếp theo là đến bên cạnh người, sánh vai cùng với nó!

Làm sao có thể?

Ta đây là gặp phải quỷ sao?

Không đúng, ta mới là quỷ nha!

Ở trong trí nhớ của nó, từ khi nó sinh ra đến nay, chưa bao giờ có ai có thể bắt kịp được tốc độ Nhân Diện Tiêu nó!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bởi vì cả hai đều duy trì tốc độ chuyển động cao cho nên nó và bóng đen đối lập kia dường như là đang đứng im. Cho nên nó đã có thời gian để thấy rõ bộ dáng chân thực của bóng đen kia.

Đó là một tên thiếu niên cẩm y buộc tay áo, tương đối tuấn tú, nhìn qua có dáng vẻ nho nhã hiền hoà.

Vì sao hắn lại có thân pháp khủng bố như vậy?

Theo tầm mắt của Nhân Diện Tiêu, thiếu niên kia cũng ngước mắt nhìn về phía Nhân Diện Tiêu.

Sau đó... Lè lưỡi, liếʍ liếʍ lòng bàn tay của mình... Đồng thời trong đôi mắt hiện lên vẻ sắc bén, giống như đang hết sức hưởng thụ cảm giác loại truy đuổi đi săn này.

Nụ cười quái dị trên khuôn mặt Nhân Diện Tiêu trong nháy mắt tan biến.

Má ơi, đây là một tên biếи ŧɦái!

Nhân Diện Tiêu đi hết sức bình thản

....

Sở Lương cũng không nghĩ như thế.

Ban đầu bọn hắn đều theo ở sau lưng Phương Đình, còn cách một đoạn.

Khi thấy Phương Đình bị chạc cây đại thụ vung đánh rơi xuống, Lâm Bắc kêu rên một tiếng: "Ai da! Xem ra Phương sư huynh cũng không đuổi kịp được yêu vật kia rồi! Nhiệm vụ của chúng ta bị thất bại."

Sở Lương cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Phương sư huynh không được, ta không thể làm gì khác hơn là thử một lần."

"Hả?" Lâm Bắc ở bên cạnh nghe được lời này của hắn, đầu nghiêng sang một bên, mơ hồ cảm thấy nghe có chút kỳ quái.

Sau đó lại thấy Sở Lương rút ra một tấm bùa chú.

Đúng vậy, nếu như Phương Đình có thể đuổi kịp Nhân Diện Tiêu, hắn cũng không muốn hao phí tấm bùa chú duy nhất mà hắn lấy được từ trong Bạch Tháp.

Linh Miêu Đằng Dược Phù!

Nghe nói là có thể tăng độ nhanh nhẹn lên rất đáng kể.

Hai ngón tay trái của Sở Lương kẹp tấm bùa chú giơ lên giữa trời, một ngọn lửa bốc cháy giữa không trung đốt tấm bùa chú gần như không còn cái gì, phát ra một tiếng nổ vang.

Bùm.

Khi tấm bùa chú vừa thi triển, trong nháy mắt Sở Lương cảm giác được một luồng ý chí Miêu Linh thức tỉnh ở trong cơ thể mình, sau đó thân thể của mình bắt đầu không tự chủ được di chuyển thẳng tới phía trước.

Hơi vừa dùng lực một chút, thả người nhảy một cái đã vượt ra xa mấy trượng, lúc rơi xuống đất nhẹ nhàng không tốn chút sức nào.

Linh Miêu Đằng Dược Phù này quả nhiên lợi hại!

Hiệu quả tốt vượt xa cả mong đợi.

Nếu như Bạch Tháp có dịch vụ hậu mãi, vậy chắc chắn hắn sẽ đánh giá 5 sao cho tấm bùa này.

Hai ba lần thử để thích ứng với nguồn lực lượng này, hắn mới bắt đầu dốc toàn lực thi triển thân pháp đuổi theo con Nhân Diện Tiêu kia. Nhìn từ trên không trung nhìn xuống, là có thể trông thấy một bóng đen một bóng trắng duy trì tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi, khoảng cách lại cực kỳ nhanh chóng rút ngắn.

Dần dần, đến phía sau lưng Nhân Diện Tiêu, Sở Lương thậm chí còn cảm nhận được một trận kí©h thí©ɧ. Hắn có thể phát giác được, là kɧoáı ©ảʍ hưng phấn của Miêu Linh trong cơ thể mình bị kí©h thí©ɧ bởi loại đi săn này.

Cũng may hiệu quả của bùa chú này chỉ có thể kéo dài một khắc đồng hồ, nếu như kéo dài hơn, nói không chừng bản thân mình thật sự sẽ nhận phải ảnh hưởng không tốt nào đó.

Thế nhưng.

Khi con Nhân Diện Tiêu quay đầu lại nhìn thấy mình, trong nháy mắt trên gương mặt to lộ ra sự kinh hãi đó... Sở Lương vẫn không thể kiềm chế được sự hưng phấn, gần như trong vô ý thức liếʍ liếʍ lòng bàn tay của mình.

Hắn cũng không biết, cử chỉ liếʍ nhẹ nhàng này đã tạo thành tổn thương to lớn đến mức nào với một con ấu niên Nhân Diện Tiêu.

Nhân Diện Tiêu đã phát giác ra tên Nhân tộc trưởng thành này có gì đó không thích hợp, quay đầu lại hận không thể sinh ra thêm hai chân, bay vọt về phía trước.

Nhưng nó có thể chạy trốn được sao?

Rất khó nha.