Chương 2: Xuất hành

Thám thính tin tức sống chết của cao thủ số một trong võ lâm, việc này rất quan trọng, tất nhiên không thể giao lại toàn bộ cho hai cọng cỏ đầu tường võ công không tốt như cha con họ đi làm. Nhưng chính là Trần Kha không nghĩ tới người đi theo lại là Giáo chủ tôn quý, kèm theo một nam tử hắc y.

“Nếu như Trần Kha không chết, nhưng thân thể đã bị trọng thương thì bản tọa chỉ cần cho hắn một nhát kiếm là được.”

Đôi môi duyên dáng đỏ mọng phun ra lời nói lãnh khốc, khiến cho Trần Kha thân là đương sự rùng mình một cái. Giáo chủ này cũng biết giả trang quá đi, tóc búi cao lên có nét anh dũng nhưng đôi mắt long lanh và gương mặt trắng hồng đó làm sao giấu đây.

“Nhưng mà Giáo chủ, như vậy thật sự không phải việc quân tử nên làm, sẽ bị người khác lên án.”

Giáo chủ khoan thai nhìn lướt qua Trần Kha.

“Bản giáo là Ma giáo.”

Đối phương giơ lá cờ tà đạo đi làm việc tà đạo, làm đến vô cùng hợp tình hợp lý.

Trần Kha nịnh nọt nói:

“Giáo chủ võ công cái thế, uy danh vang xa. Hơn nữa loại nhãi nhép giống như Trần Kha này thật sự không gây uy hϊếp, không cần Giáo chủ tự mình ra tay mà?”

Người đáp lại là hắc y mặt lạnh đứng ở một bên từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng. Trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.

“Trần Kha kế thừa thiên hạ đệ nhất kiếm môn, hơn nữa trò giỏi hơn thầy, mười bảy tuổi đã đánh bại Chưởng môn Võ Đang, là kẻ cô có thể khinh thường sao?”

Nếu biết lão ngoan đồng kia là Chưởng môn Võ Đang, ai thèm vì một khối điểm tâm mà đấu võ với lão chứ? Trần Kha kêu oan trong lòng, yên lặng trách cứ chính mình lúc mới lớn không hiểu chuyện, nhưng người bên ngoài lại chỉ biết nói về cô cho sướиɠ miệng.

Ban đầu bọn họ ráo riết muốn biết hảo nhan trong lời đồn, sau đó tin vịt từ đâu đồn thổi Trần Kha là công tử tuấn tú, dáng cao da trắng, lãng tử mà lại cứng rắn. Lúc nghe tin, Trần Kha giật giật khóe miệng muốn chửi cả thiên hạ đui mù thì sư phụ đã ngăn cản, phàm tiếng không xấu thì đừng bận tâm.

Về sau khi ngồi lên chức Môn chủ Thí Kiếm Môn, Trần Kha diện phong y xõa tóc, người đến dự đều biết thân cô là nữ tử anh tài. Có điều, người được đến dự cũng không nhiều, vậy nên mồm miệng thiên hạ vẫn chưa hay Trần Kha là nữ.

Quay lại buổi xuất hành, Thi lão cha lớn tuổi vướng víu, vì thế một chuyến ra ngoài đã định. ‘Thi Lương Ngọc’ thân là người trẻ duy nhất biết cách liên hệ với nội ứng như thế nào tất nhiên là bị lôi vào trong đội ngũ.

Lúc đầu Trần Kha còn thật khờ dại mà nghĩ rằng nam nhân mặt lạnh kia đi theo là để phục vụ bọn họ, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện sai mười phần rồi. Tên mặt lạnh phục vụ Giáo chủ, mà cô phải hầu hạ cả Giáo chủ lẫn hắn ta. Trên vai gầy gò đeo một túi hành lý lớn, hai người kia thì thoải mái đến độ giống như họ chỉ ra khỏi nhà tản bộ vài dặm đường vậy.

Mặt trời chói chang treo trên cao. Đi trên đường nhỏ không có bóng mát, trên lưng là hành lý giống như một ngọn núi nhỏ, cho dù Trần Kha có thể thồ hàng như một con lừa, cũng sắp bị mệt đến chết rồi. Huống chi còn là Thi Lương Ngọc cành liễu kém sắc chỉ trầm mê trong việc tầm hoa vấn trai, vóc người chỉ như một con cún nhỏ không có thịt.

Cải trang ra ngoài, còn trái một câu ‘Giáo chủ’, phải một câu ‘Giáo chủ’ thì quá vênh vang rồi. Việc như vậy, Trần Kha thực cẩn thận hỏi qua Giáo chủ.

“Ta rốt cuộc nên gọi Giáo chủ là ‘Đan Ny’, hay là Trịnh đệ đây?”

Giáo chủ Ma giáo vốn tên là ‘Trịnh Đan Ny, hơn nữa vừa vặn nhỏ hơn Trần Kha và Thi Lương Ngọc 6 tuổi khóe miệng hơi giật.

“Gọi Công tử.”

Quan hệ chủ tớ xác định.

“Công tử, ta sắp bị đè chết rồi.”

Sau khi nghe cô tố khố, nam nhân áo trắng một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ở phía trước quay đầu lại, lông mày không hề nhíu lại chút nào.

“Quay về đi.”

Trần Kha sắp bật khóc rồi.

“Công tử.”

Tiếng công tử này của cô kêu thật thống khổ.

Đôi môi mỏng của Trịnh Đan Ny hơi mím lại, tay áo khẽ phất, liền đi đến trước mặt Trần Kha. Bàn tay trắng nõn như ngọc đặt lên túi hành lý. Ngay lúc Trần Kha cảm kích chảy nước mắt, đến mức ngay cả tâm muốn chắp tay nhường lại Thí Kiếm Môn nếu có thể, lại nhìn thấy đối phương lấy ra một cái bình, tao nhã uống vài hớp, lại thả về chỗ, sau đó khoanh tay nhẹ nhàng tiếp tục đi về phía trước.

Trọng lượng hành lý có nhẹ hơn, bớt đi được một chút nước trong bình. Nam nhân hắc y ở một bên hì hì cười trộm, Trần Kha đành phải quay lại cười ha ha cứu lấy mình, thẳng lưng tiếp tục đi về phía trước.

Nếu như cô vẫn còn là chính mình võ công cái thế kia, chẳng ngại vác tảng đá trên trăm cân cũng không thấy vất vả, đáng tiếc hiện nay thân thể này.. cô ta là một loạn nữ ăn chơi trác táng tay trói không nổi gà.

Trước đây khi nghe sư phụ nói cô là kỳ tài luyện võ, cô cũng chỉ coi đó là lời nói an ủi, để cô không cảm thấy bài học của mình gấp đôi sư đệ mà ủy khuất, nhưng hiện tại sau khi không hiểu sao lại đi vào thân thể này, cô mới hiểu được mình được ông trời ban cho bao nhiêu ân huệ. Tuy rằng gần đây mỗi đêm đều có luyện công, nhưng công lực tăng tiến không thể so với lúc trước, quả thực là chậm đến mức độ khiến cho nhân thần căm phẫn.

May mắn trong đám bọn họ có một Giáo chủ Ma giáo, không cần lo lắng cho tính mạng của mình. Ba người dọc theo đường nhỏ đi đến ngã rẽ phía trước.

Hắc y nam đơ chỉ về phía bên trái.

“Đây là quan đạo, đi khoảng mười lăm ngày là có thể đến được Thí Kiếm Phong.”

Sau đó ngón tay dời đi, chỉ về bên phải.

“Đây là sơn đạo, khoảng mười ngày là đến được Thí Kiếm Phong.”

Trịnh Đan Ny thản nhiên nói một câu ‘bên phải’, liền nâng chân bước đi.

Trần Kha lưng đeo hành lý như một ngọn núi nhỏ tỏ vẻ như bị áp lực rất lớn.

“Công tử, chỉ hơn kém nhau năm ngày. Chúng ta đi nhanh hơn không được sao?”

“Ta ghét nơi có nhiều người.”

Giáo chủ Ma giáo có hơn một ngàn đệ tử cùng thủ hạ trong tay nói như thế.

Trần Kha đành thở dài.

“Như vậy công tử đi đường cẩn thận. Ta sẽ mau chóng đến hội ngộ cùng ngài dưới Thí Kiếm Phong.”

Trịnh Đan Ny ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Kha đang muốn đi về bên trái.

“Chúng ta đi cùng đường, cũng mong ngươi cẩn thận một chút.”

Trần Kha đưa lại một ánh mắt u oán.

“Công tử không cần quan tâm, ta có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Hành lý cần người vác.”- Đây là lý do.

Trần Kha ở đằng sau giống như oán phụ nhìn chằm chằm kẻ một thân áo trắng kia, nghĩ thầm, cho dù không cần bổ một kiếm xuống, cô đã sắp chết rồi, là bị mệt chết.

May mắn chính là, Trịnh Đan Ny thích sạch sẽ, một thân áo trắng như tuyết đi qua đường đất, nhưng lại không dính chút bụi bẩn nào.

Mỗi lần gặp được dòng suối nhỏ, tất nhiên phải dừng lại rửa mặt mũi tay chân cẩn thận. Trần Kha mệt muốn chết cũng phải nghỉ ngơi một chút lấy sức.

Mồ hôi ướt đẫm, sức cùng lực kiệt. So với hai người cùng đi vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, có thể chậm rãi mà nghỉ ngơi tẩy rửa kia hoàn toàn khác biệt, Trần Kha rõ ràng là dúi đầu vào trong nước, khi ngẩng lên thì ha một tiếng, giống như con cún nhỏ vung vẩy đầu. Bọt nước bắn lên bạch y sạch sẽ của Trịnh Đan Ny. Không cần quay đầu lại, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của đối phương phóng qua đây.

Cô thật cẩn thận cười làm lành nói:

“Công tử, có chuyện gì sao?”

Khóe miệng Trịnh Đan Ny nhếch lên, cười vô cùng tà mị, nhưng ý cười không hề lan đến đáy mắt:

“Ngươi thử nói xem?”

Nếu muốn cô đoán, cô cũng chỉ có thể nói về hành lý giống như núi nhỏ bên người.

“Hay là công tử đã tính toán chia sẻ một chút sức nặng cho tiểu nhân?”

“…Bản Giáo chủ tương đối thích mấy khối đá này.”

Không phải dùng ‘Bản toạ’, mà dùng ‘Bản Giáo chủ’, khả năng có thể kháng cự e rằng….là không có.

Trần Kha liếc nhìn mấy khối đá lớn bên cạnh dòng suối nhỏ.

“Thực ra trong ngọn núi phía sau Ma giáo có mấy khối đá hiếm lạ so với mấy tảng này thì có cá tính hơn nhiều.”

“Đây là cái gọi là mỗi loài hoa vào trong mắt lại khác, bản Giáo chủ chỉ thích mấy khối đá này.”

Xem ra Giáo chủ Ma giáo lòng dạ hẹp hòi này là quyết tâm so đo cùng với cô.

Trần Kha bất đắc dĩ tiến lên ôm tảng đá dời chúng đến dưới một gốc cây đại thụ, sau đó vỗ vỗ.

“Đá a đá, ta sẽ cố nhanh chóng trở về mang các ngươi đến phòng của Giáo chủ.”

Ánh mắt phía sau khiến cho lưng cô thấy bỏng rát.

“Bản Giáo chủ hy vọng có thể dọc theo đường đi nhìn thấy chúng nó.”

“Khinh công của Giáo chủ rất cao, cho dù lưng đeo mấy khối đá lớn cũng có thể bước đi như bay.”

Trịnh Đan Ny vân đạm phong khinh nói:

“Đương nhiên rồi. Hy vọng ngươi cũng có thể lưng đeo mấy khối đá lớn này bước đi như bay.”

Xem ra thật sự chạy không thoát.

Trần Kha rốt cuộc cũng hiểu vì sao bạch đạo năm nào cũng thất bại, nhưng mỗi năm đều muốn đi đánh dẹp Ma giáo. Giáo chủ này thật sự rất đáng đánh, dẫn theo một nan nhân thực thụ chỉ để nhìn cô đeo vát nặng nề.

Sau khi hít vào một hơi, Trần Kha mới xoay người lại, vô cùng đau khổ nhìn về phía đại ma đầu lòng dạ hẹp hòi trước mắt này.

“Sau này lúc tiểu nhân rửa mặt sẽ cách công tử thật xa.”

Trịnh Đan Ny đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh, khi đang muốn xoay người rời đi, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền ngừng lại.

“Trần Kha là người như thế nào?”

Vừa mới thở ra một hơi, lại lập tức trở nên khẩn trương rồi.

Trần Kha thật cẩn thận hỏi lại:

“Vì sao công tử lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Cũng không có ý gì khác. Chỉ là muốn nghe một chút.”

Trịnh Đan Ny mắt không hề chớp nhìn về phía cô, giống như muốn đυ.c ra một cái hang trên người cô.

“Người nọ luôn ru rú ở trong nhà. Chuyện về hắn có rất nhiều đều là tin đồn. Ta muốn nghe ý kiến của người đã từng thực sự gặp qua hắn.”

Cuối cùng, đôi môi đường nét duyên dáng đỏ mọng kia phun ra một câu:

“Thí dụ như, hắn có thể là người có hai thân phận khác nhau không?”