Chương 4: Bắt gặp

Hiện tại, Chưởng môn của Thí Kiếm Môn được người người kính nể nay phải sống trong thân phận là phản đồ của chính phái, ai ai cũng muốn gϊếŧ, hơn nữa bên cạnh còn có một Giáo chủ Ma giáo luôn lạnh lùng uy hϊếp mình, Trần Kha quả thực giống như một con chuột nhỏ bị ném vào giữa rừng kiếm biển đao, không muốn chịu khó luyện công cũng không được, cho nên cô vô cùng bội phục con người Thi Lương Ngọc nguyên bản. Dưới tình huống bốn bề đều là kẻ địch còn dám đặt tâm tư lên chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trên giường phải trái đều là nam nhân, nói không chừng đây mới là chân chính coi sống chết tựa mây bay.

Cô muốn luyện công, nhưng Thi Lương Ngọc chắc là không biết luyện, cũng không biết những đường kiếm pháp tuyệt diệu này, cho nên cô đành phải luyện lén, trốn đi luyện, vì thế đành phải hy sinh thời gian quý giá vốn dành cho giấc ngủ.

Buổi tối một ngày nọ, khi Trần Kha như mọi khi tỉnh lại giữa đêm khuya, lại phát hiện không thấy Trịnh Đan Ny đâu. Nghĩ rằng Giáo chủ Ma giáo nhìn như không ăn thức ăn của người thường đại khái vẫn giống người thường muốn đi tiểu hoặc đại tiện gì đó, nhưng nếu như bị y bắt được mình lén luyện công giữa đêm khuya thì muốn giải thích cũng rất phiền phức, cô liền đi ra xa một chút để luyện.

Dưới ánh trăng giống như một dải lụa mỏng, Trần Kha lững thững đi vào trong rừng. Ánh trăng rất sáng, nếu có một bình rượu ngon thì càng tốt. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ nhung sự thoải mái tự do ngày trước. Đúng lúc này, một loạt tiếng nước truyền vào tai. Cô kinh ngạc trong lòng, thật cẩn thận trốn dưới bụi cây đi đến chỗ phát ra tiếng động.

Trước mặt bỗng nhiên sáng bừng lên. Dưới ánh trăng trong trẻo, giữa dòng nước dập dềnh trong khe núi, một tấm lưng giống như bạch ngọc không chút tỳ vết hiện lên trước mắt cô, tóc dài đen như mực, mềm mại xõa trên da thịt trắng nõn. Trong nháy mắt, Trần Kha có cảm giác đã lạc bước vào chốn tiên cảnh, nhưng rất nhanh chủ nhân của mái tóc như mây kia quay đầu lại, cô chợt cảm thấy mình như rơi xuống địa ngục Tu La.

Một ánh mắt lạnh như băng sắc như đao như gió quét bắn thẳng về phía cô.

“Giáo chủ, chào buổi tối.”

Cô cố cười vô cùng nịnh nọt, nhưng chủ nhân của ánh mắt kia hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến.

“Ngươi làm gì ở đây?”

“Đi..đi nhẹ.”

Đôi mắt xinh đẹp kia càng sắc bén, bên trong là sát ý mãnh liệt.

“Ra bờ sông đi nhẹ?”

Nếu như dám nói phải, cô có thể xác định chắc chắn rằng mình sẽ bỏ mạng dưới ánh trăng xinh đẹp này.

Trần Kha vội vàng chỉ tay về phía bụi cỏ.

“Đương nhiên là đi ở dưới bụi cỏ này rồi.”

Sát ý cuối cùng cũng tiêu tán, nhưng gương mặt trắng nõn của đối phương vẫn lạnh lùng. Đôi mắt sáng ngời vẫn chằm chằm dõi theo cô, nhưng chủ nhân của đôi mắt ấy vẫn không hề nói gì. Trần Kha không hiểu ý chỉ biết mở to hai mắt nhìn lại đối phương.

Gặp phải loại người không nhìn hiểu ám chỉ này, Trịnh Đan Ny cuối cùng đành phải đầu hàng. Mặc định rằng nhất định sẽ có ngày nàng móc mắt Thi Lương Ngọc.

“Hóa ra ngươi không chỉ thích nam nhân.”

Trần Kha lắc đầu liên tục, bày tỏ thái độ coi rẻ 3 từ "thích nam nhân", đại khái là chưa hiểu ý của Trịnh Đan Ny.

Giáo chủ Ma giáo vốn đã thư thái đã bị tên đần họ Trần làm cho huyết khí xông lên, rít một hơi nhấn từ chữ một.

“Bản Giáo chủ đang tắm.”

Trần Kha lập tức ôm quyền khen ngợi:

“Cho dù đang ở nơi hoang dã, vẫn không quên giữ gìn vệ sinh thân thể, Giáo chủ thật là một người có nguyên tắc.”

Nhưng hai chân không rời đi một bước, ánh mắt trắng trợn nhìn chằm chằm lên thân thể tựa như bạch ngọc không chút tỳ vết kia.

Trần Kha đã quên hiện tại thân phận Thi Lương Ngọc chính là nữ nhân có tiếng phong lưu hoang lạc, Trịnh Đan Ny đối với thể loại này cũng không thèm để tâm kiêng kị, nhưng đối phương lớn mật mở to mắt nhìn trắng trợn như vậy, thực sự khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Lại nghĩ người đang nhìn còn có thể là...

“Xoay người.”

Nếu đối phương không nhận ra ám chỉ, nàng liền trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Trần Kha ngoan ngoãn xoay người.

Trịnh Đan Ny bắt đầu lo lắng đến việc dựa vào lực lượng như thế này lẻn vào Thí Kiếm Môn sẽ gặp khó khăn.

“Xoay người rời đi.”

Trần Kha tỉnh ngộ a lên một tiếng.

“Cảm ơn Giáo chủ đã quan tâm, nhưng ta vẫn chưa muốn quay về ngủ tiếp.”

Trịnh Đan Ny nghiến răng:

“Nhưng ta muốn ngươi lập tức quay về ngủ.”

Nói đến mức độ này, e rằng Trần Kha dù muốn giả ngu tiếp cũng không thể giả vờ nữa, nhưng cô lại không muốn rời đi.

Tuy rằng nói bức mỹ nhân tắm rửa này quả là đẹp mắt, nhưng thực sự thu hút sự chú ý của cô chính là hình xăm màu xanh trên chiếc lưng trắng nõn kia. Hình xăm kỳ lạ như ẩn như hiện giữa làn tóc đen như mực đối với Trần Kha mà nói, thật sự là vô cùng quen thuộc, bởi vì hình xăm kia giống hình xăm trên người mẫu thân cô như đúc.

Đối với mẫu thân chỉ làm bạn với cô đến năm sáu tuổi đã đi về cõi tiên, thứ duy nhất cô nhớ rõ chỉ có nốt ruồi đỏ thắm tuyệt đẹp giữa hai chân mày, cùng với hình xăm màu xanh này. Đã qua nhiều năm như vậy, dưới sự nuôi dưỡng của sư phụ an ổn trưởng thành, Trần Kha sớm đã không nghĩ đến việc tìm hiểu thân thế của mình, nhưng mà lúc này khi gặp được người có hình xăm giống như thế thì…

Cổ họng khô khốc. Khi đang muốn bất chấp bất cứ giá nào cũng phải hỏi bằng được, lại phát hiện ra đối phương đột nhiên cố ý che đi hình xăm màu xanh. Bọt nước văng lên giống như viên đạn. Chỉ thấy cây cối phía sau rung lên, trên mặt Trần Kha xuất hiện một vết máu.

“Giáo chủ cứ từ từ, tiểu nhân đi về trước.”

Ôm quyền vội nói lời tạm biệt, sau đó chân Trần Kha giống như được bôi dầu phi thân quay về.

Trần Kha không phải người có thể giữ mồm giữ miệng. Nếu cô có thể giữ miệng, lúc này người tiêu dao sơn thủy đi khắp mọi nơi chính là cô rồi. Sau khi phát hiện ra quan hệ cấm kỵ giữa sư phụ và sư đệ, cô liền trực tiếp nói ra khỏi miệng. Thực ra lúc ấy cô cũng không hề có ý gì, chỉ kể chuyện lại mà thôi, với cô mà nói, tính chất của việc này đại khái giống như việc gà ở hậu viện đẻ trứng, nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý.

Sau khi cô bị sư đệ phẫn trư ăn lão hổ thống khổ đến nói một tràng, liền giật dây sư phụ rời khỏi Thí Kiếm Phong. Sư đệ cô bề ngoài từ đầu đến chân là bộ dáng chính nhân quân tử, thực chất là một tiểu nhân. Nếu ngày nào đó sư đệ ở nơi khác lập ra Tiểu Nhân Môn, cô tuyệt đối sẽ không kinh ngạc, cho nên nói, sư đệ bị lang sói ăn mất tim kia làm sao còn nghĩ cho tâm tình của người làm sư tỷ như cô chứ, rõ ràng là chỉ muốn giải thoát cho sư phụ khỏi sự ràng buộc của chức Chưởng môn. Về phần người thay thế, ai làm cũng được, sư đệ không quản nhiều như thế.

Chính là dù đã có vết xe đổ đau khổ như thế, Trần Kha vẫn không thể khống chế lòng hiếu kỳ của mình. Nếu hình xăm màu xanh kia có liên quan đến bí mật to lớn gì, cô có thể sẽ đưa đến họa sát thân không? Cho dù chết, e rằng cũng sẽ bị người ta xem như một kẻ ngốc chết vì một chuyện chẳng đáng.

Hiện tại cô không phải Chưởng môn Thí Kiếm Môn võ công cái thế, thân thế bí ẩn kia, mà chỉ là một cái tên ăn chơi trác táng lấy việc đùa giỡn hoang khoái mỗi đêmlàm mục tiêu sống, Thi Lương Ngọc.

Ngay khi thiên thần trong lòng Trần Kha đang đánh nhau thì, ba người bọn họ cuối cùng cũng đi đến Thí Kiếm Phong, bởi vậy cũng chuyển từ đường núi sang đường quan. Nhìn thấy quán trọ lâu rồi mới xuất hiện, cô thật sự cảm động đến rơi nước mắt.

Cuối cùng cũng được nuốt một miếng cơm cùng đồ ăn nóng sốt, cuối cùng cũng không cần lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, Giáo chủ Ma giáo lắm yêu cầu khiến cô khổ sở là khuyết điểm vẫn đang tồn tại, nhưng lúc này Trần Kha vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc bọn họ đi vào nhà nghỉ thì đã muộn, trời đột nhiên trút xuống một trận mưa to, người đi vào tìm chỗ ngủ trọ nhiều gấp đôi. Khi bọn họ đi vào, nơi này đã sớm không còn phòng, nhưng Giáo chủ Ma giáo ra tay lại khác, khiến chủ quán nhanh chóng dâng lên hai sương phòng. Cơ Trưởng lão là thân nam tử, đương nhiên là ngủ một gian, chuyện còn lại là Trần Kha phải ngủ cùng phòng với Đại ma đầu Ma giáo.

Phải ở cùng một phòng với Trịnh Đan Ny vừa nhỏ nhen vừa yêu sạch sẽ, Trần Kha vốn không hề nghĩ rằng đối phương sẽ đồng ý để cho mình một nửa giường, vì thế hành động trước sẽ giành được lợi thế, vừa bước một bước vào sương phòng, cô liền vèo một cái nhảy lên giường. Giường đệm mềm mại lập tức bị quần áo dính đầy nước mưa của cô biến thành nhăn nhúm khó coi.

Sắc mặt của Trịnh Đan Ny càng khó nhìn.

“Thi Lương Ngọc.”

“Có.”

Vẻ mặt Trần Kha cười vô cùng rạng rỡ, sau đó cô vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ như vậy cả người bị quăng xuống giường.

“Ta đã gọi tiểu nhị mang đệm giường mới đến đây.”

Áo trắng của Trịnh Đan Ny tung bay, tao nhã ngồi lên chiếc giường thiếu chăn nệm, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Dưới cái nhìn của Trần Kha đang chật vật ngã trên mặt đất, nụ cười này thật sự rất chướng mắt, thế nhưng Trịnh Đan Ny tuyệt mỹ vô song, cười như vậy thoạt nhìn vẫn đẹp đến hút hồn người khác.

Trần Kha thở dài.

“Công tử, thực ra giường này cũng không tính là quá nhỏ.”

“Ta cũng không thể phụ ý tốt của tiểu nhị đặc biệt đưa chăn nệm mới đến được.”

“Nếu công tử ngại sao không chia 3 phòng?”

“Để cho ngươi một mình tác quái?”

“Thế lại đơn giản, để ta ở cùng Cơ đại ca là được rồi?”

Nhận được một cái lườm. Trần Kha liền nằm thẳng giả chết.