Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc, trong lòng Thịnh Hạ cảm giác đã từng viên mãn nhưng hiện tại như có một chút chuyển biến, không dừng lại được.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhìn nó chậm rãi trở nên tối đi cho đến khi hoàn toàn không còn ánh sáng.

Thời gian từng giọt từng giọt như chảy xuôi, chờ cô hoàn hồn, đã là nửa giờ tiếng sau đó.

Cô lại lần nữa click mở di động, quyết định thay đổi mật mã.

Từ 2333 đổi thành 2555.

Khi Thịnh Hạ nằm xuống, chăn bông đã lạnh như băng không hề có chút khí nóng, tay chân và cả người cô cũng lạnh lẽo, dù cho cô ôm chăn đắp một hồi lâu, vẫn là lạnh thấu

Làm thế nào cô cũng ngủ không được, cô bật đèn, khoát áo lông vũ, cầm ly rót thêm nước ấm.

Phòng khách nhà Đại bá nối liền với phòng ăn, trong thôn người dân nơi này gọi là nhà chính.

Nhà chính cửa không có khóa, Thịnh Hạ đẩy cửa vào bên tối một mảng, cô tìm không thấy chỗ mở đèn đâu, đành phải quay lại phòng ngủ lấy ra di động để chiếu sáng.

Cô click mở di động, nhập mật mã theo bản năng "2333", trên màn hình nhắc nhở mật mã sai, cô mới nhớ là đã thay đổi mật mã.

Cuối cùng là không còn liên quan đến tam ca.....

Thịnh Hạ dự tính ban đầu ở thôn nhỏ chơi một tuần để chờ Nhậm Ngạn Đông đi công tác trở về. Cô liền quay lại Bắc Kinh, nhưng sau đó cô đổi ý muốn ở thời gian lâu hơn để chờ đến lúc qua thời gian hành kinh thì mới trở về.

Mấy ngày này, cô cảm thấy trôi qua đều không có chút thú vị.

Ban ngày đi theo ông sang trường học, không phải ở phòng đọc đến phát ngốc thì chính là ở trên lầu hai ngồi tại hành lang phơi nắng. Cô vẫn là nhìn cảnh thôn trang nhỏ trước mắt an tĩnh trong trạng thái thất thần.

Buổi tối trở lại nhà đại bá ăn cơm xong, thất thần cùng một nhà xem TV, cụ thể cô cũng không biết đang là chương trình gì.

Khi đến chừng tám chin giờ tối, Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại cho cô hoặc là ngẫu nhiên nhắn tin. Nhưng dù là trước kia hay hiện tại, giữa anh và cô cũng là lời nói không nhiều chỉ có vài câu nói chuyện rồi chúc ngủ ngon.

Nhậm Ngạn Đông quay lại Bắc Kinh sớm trước một đêm nên muốn cùng cô gọi điện thoại video nhưng cô lại từ chối, hiện tại không muốn thấy mặt anh, "Bên này tín hiệu không tốt lắm." Cô tìm đại một lý do.

Nhậm Ngạn Đông đã từng ở nên cũng biết tình hình thôn nhỏ nằm trong huyện, tín hiệu đúng là không mạnh.

Anh hỏi Thịnh Hạ: "Có muốn mua gì không? Anh bay chuyến chiều, buổi sáng đi mua đồ cho em."

Thịnh Hạ: "Tạm thời không muốn gì hết."

Nhậm Ngạn Đông: "Vậy anh cứ tùy ý mua cho em."

Thịnh Hạ " uhm ", cô giả vờ ngáp một cái.

"Mệt rồi à?"

"Còn chịu được chỉ là có chút mệt, hôm nay em đi ra ngoài chơi một ngày."

Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: "Em chừng nào thì trở về?"

Thịnh Hạ: "Em ở lại nhiều hơn một tuần."

Nhậm Ngạn Đông hơi giật mình, "Thời gian dài như vậy?"

Thịnh Hạ ngữ khí nhẹ nhàng, "Em cũng muốn sớm trở về, nhưng biểu ca cùng biểu tẩu không cho, bọn họ còn có hai ngày nữa là nghỉ đông, muốn mang em đi thành phố chơi vì cảnh đẹp còn rất nhiều nơi em chưa đến, thịnh tình này em không thể chối từ."

Nhậm Ngạn Đông cũng không nói nhiều gì thêm mà dặn dò cô đừng để bị cảm lạnh.

Thịnh Hạ kêu anh: "Tam ca."

"Làm sao vậy?"

"Anh có nghĩ đến em không?"

"Uhm."

"Tam ca, em cách anh rất xa rất xa."

Tiếp theo cô lại nói câu: "Ngủ ngon."

Nhậm Ngạn Đông cho rằng cô nói câu kia cách anh rất xa, là muốn anh gửi ảnh chụp của anh cho cô, chính là chụp ảnh bức tranh " Thịnh thị công nghệ đen ".

Nhận được ảnh chụp làm Thịnh Hạ chợt thất thần một lát, sau đó cô cũng đã nhắn lại cho anh một icon dễ thương, rồi tắt di động đi ngủ.

Ngày ngày bình đạm trôi qua.

Nhậm Ngạn Đông trở lại Bắc Kinh cũng không rảnh rỗi, lúc này là thời điểm cuối năm nên các loại xã giao đều không tránh được.

Hôm nay buổi sáng sớm sau khi họp xong thì Hướng thư ký lại báo cáo, sáng sớm hiệu trưởng ở thôn có gọi điện thoại báo đã nhận được thư hồi âm cùng lễ vật Tết Âm Lịch anh gửi cho bọn nhỏ.

Vì tối hôm qua thôn nhận được khá muộn nên cũng không báo ngay.

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Hướng thư ký tiếp theo nói: "Nhậm tổng, anh muốn khắc chữ thế nào, đây là hình ảnh đã thiết kế để anh chọn." Cô đem các món đồ Nhậm Ngạn Đông đã dặn mua cho anh xem.

Là thiết kế S&R, bộ chữ để khắc vào đồng hồ

Nhậm Ngạn Đông nhìn kỹ một lần, chọn một kiểu theo sở thích của Thịnh Hạ.

Anh lại phân phó Hướng thư ký: "Đêm mai đừng an bài tiệc xã giao nào."

Buổi tối ngày mai Thịnh Hạ bay về Bắc Kinh, cô đã ở chơi trong thôn khoảng mười lăm ngày.

Ngày đó trở về là giữa trưa, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Mẫn Du.

Mấy ngày nay Mẫn Du mỗi ngày đều cùng cô trò chuyện qua điện thoại, không hỏi vấn đề tình cảm, chỉ nói nhưng chuyện ngoài khác, có khi cũng tâm sự về kịch bản.

"Chị đi đón em nhe."

Thịnh Hạ: "Không cần, tam ca đến đón em."

Mẫn Du cho rằng Thịnh Hạ đã bình tĩnh suy nghĩ thông suốt trong nhiều ngày, cô ấy vui vẻ mà lại làm cô chua xót nghĩ, "Nghĩ thông suốt thì tốt, quá khứ gì đều cho qua hết."

Chờ vài giây, Thịnh Hạ nói: "Không phải là tha thứ cho anh ấy mà em tìm lý do khác để chia tay. Về chuyện anh yêu thầm ai em không muốn nhắc lại."

Mẫn Du đang ở phòng làm việc, cô khép máy tính lại, châm điếu thuốc hút.

Thịnh Hạ nghe được âm thanh bật lửa, "Chị không phải muốn em chia tay sao?"

Mẫn Du bất mãn nói: "Đều lúc này, em vẫn là suy nghĩ cho cậu ta! Thịnh Hạ, em hận thì cứ hận cậu ta không được sao?"

Thịnh Hạ thanh âm thực nhẹ: "cần gì làm vậy?"

Tam ca của cô khinh thường nhất là nói dối, anh chưa bao giờ quá quan trọng tình cảm. Anh vẫn luôn độc mã dạo chơi nhiều năm như vậy nhưng rốt cuộc cũng có một nữ nhân làm anh động tâm, làm anh mất hồn mất vía, nói dối nhiều lần. Anh đã ở tuổi 30 mà lại hành động như thiếu niên mười tuổi biết rung động vì mối tình đầu, chạy tới địa phương xa xôi để làm từ thiện, khiến anh nhiệt liệt lại hèn mọn, cô không muốn khơi gợi lại miệng vết thương này đâu?

Cô thích anh nhiều năm, giờ khắc này cô vẫn thích anh, chỉ là không nghĩ muốn bản thân trở nên rối rắm.

"Mặc kệ thế nào, em trước nay không nghĩ mình hoàn hảo mà cũng anh cũng không như vậy."

An tĩnh vài giây.

Thịnh Hạ như đang nói với chính mình: "Cứ như vậy đi."

"Cho anh ấy một đường lui, cũng là cho bản thân em giữ một phần thể diện, không phải sao? Rốt cuộc," cô khẩu khí âm thầm, rốt cuộc, anh vẫn là mối tình đầu, mà cũng là người duy nhất làm cô động lòng.

Mẫn Du vẫn luôn không cắt ngang lời nói, yên lặn nhã khói thuốc, cô đem đầu mẩu thuốc lá ấn diệt ở gạt tàn, "Trở về chia tay liền sao?"

Thịnh Hạ: "Như vậy thì sẽ làm anh ấy dễ dàng nghi ngờ, chờ ăn tết xong đã." Cô nói, "Em trở về Bắc Kinh mấy ngày thì sang ở bên nhà ông bà ngoại."

Chờ thêm hết năm, từ Thượng Hải trở lại Bắc Kinh, cô sẽ tìm anh nói chia tay.

Dù sao tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô tính tình còn trẻ con, sớm hay muộn cũng không chịu được một Nhậm Ngạn Đông ít nói mà đá anh.

Cho dù cô chia tay, người khác cũng sẽ không quá bàn tán.

Chỉ cần cô không đề cập tới chuyện liên quan đến Hạ Mộc thì mặc kệ cô lấy lý do chia tay là gì thì anh hẳn sẽ không để chú ý.

Cô biết trước đây trong chuyện tình cảm đều là bên phụ nữ chủ động chia tay với lý do đều là cảm thấy thật mệt mỏi khi yêu anh.

Tam ca cũng không tức giận, còn rất hào phóng chúc phúc.

Khả năng là anh lúc nào cũng lãnh đạm khi ở bên những nữ nhân kia. Không có thời gian hoặc anh chỉ tiêu tiền mua lễ vật nhưng bọn họ trước đây đều là gia thế khá, có năng lực lại xinh đẹp, không thiếu nhất chính là tiền và quà.

Ở cùng anh ấy một thời gian lâu thì bọn họ tự thấy nản lòng thoái chí, không nhìn thấy tương lai nên tự khắc chấm dứt.

Trước kia cô còn tư cho rằng bản thân mình khác bọn phụ nữ kia. Cô có thể thay đổi anh nhưng ....

Mẫn Du tiếp lời nói: "Em đừng tự mình cam chịu."

Thịnh Hạ hoàn hồn: "Sẽ không."

Chỉ cần chia tay, không miễn cưỡng bản thân chịu đựng thì sẽ không có ủy khuất.

Di động vang lên chuông báo nhắc nhở.

Thịnh Hạ tắt đi, "Không nói nữa, em phải ra sân bay."

Mẫn Du hỏi: "Em hiện tại đang ở đâu?"

Thịnh Hạ: "Ở tỉnh thành."

Cô sáng sớm đến tỉnh thành đi dạo. Rõ ràng trước mắt là một tòa thành thị đẹp mắt nhưng không hề để tâm.

Ở thôn nhỏ mấy ngày này cô từ từ suy nghĩ, tự chữa trị "vết thương". Tuy là hiệu quả cực nhỏ nhưng cuối cùng không bị tiếp tục hãm sâu.

Cô cho rằng cuối cùng có thể trước khi trở về Bắc Kinh có thể tự điều chỉnh tâm trạng ổn định. Cô không muốn quá thống khổ khi nói lời chia tay. Thế nhưng trước hai ngày, tam ca lại hồi đáp thư tay cho bọn nhỏ còn kèm thêm quà Tết.

Anh vẫn luôn cho rằng cô ở trong huyện, không biết rằng quà là chính cô trao tay cho bọn nhỏ.

Vì cận Tết Âm Lịch chuyển phát nhanh cũng nhiều, cô cùng đại bá sợ bọn nhỏ sốt ruột nên chủ động nhận quà trực tiếp.

Buổi sáng ngày hôm sau, cô đem các túi quà phát cho bọn trẻ. Cô đang hưng phấn thoạt nhìn qua theo bản năng, nhận ra chính là chữ của tam ca, viết hai tờ giấy lớn.

Sau đó đứa bé kia cầm thư vào phòng học, cô cũng không biết rốt cuộc thư viết gì.

Chỉ trong thoáng chốc mà cô thật hâm mộ những lá thư tay bọn trẻ nhận được từ anh. Tam ca trước nay chưa một lần cùng cô nói nhiều như lời trong thư.

Cô cảm giác cô bị bệnh trong lòng muốn chui rúc vào sừng trâu không ra được.

...

Chạng vạng, máy bay cũng vừa đáp.

Trước kia mỗi lần đi công tác trở về, Thịnh Hạ đều che dấu không được niềm vui vẻ phấn khích bởi vì có thể nhìn thấy Nhậm Ngạn Đông nhưng mà hôm nay cô mang theo tâm trạng bài xích.

Trong đám người đi ra, Nhậm Ngạn Đông liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng của Thịnh Hạ, anh cất bước đi qua.

Thịnh Hạ dừng bước chân, chờ anh lại đây.

Anh mặc áo sơmi màu trắng, áo khoát gió màu đen được cô tặng.

Nhìn đến anh, tim cô đập như tăng gia tốc, những suy nghĩ kia cũng tất cả mà vọt tới.

Đây là cũng nỗi bi ai lớn nhất của cô mà.

Nhậm Ngạn Đông đến gần, đẩy hành lý qua, anh cho rằng cô sẽ bắt tay cho anh, anh đang muốn giơ tay dắt, kết quả Thịnh Hạ ngoắc ngoắc tay nhỏ chỉ, khóe môi treo lên nụ cười nhợt nhạt.

Nhậm Ngạn Đông đem áo khoát gió choàng lên vạt áo cho cô, Thịnh Hạ dùng tay nhỏ chỉ câu lấy khuy áo anh, cùng anh sóng vai hướng phía trước đi, tùy ý trò chuyện: "Hôm nay anh không bận?"

Nhậm Ngạn Đông: "Không xã giao, về nhà mới xử lý tiếp công việc." Anh nhìn sườn mặt cô, "Sao trông em gầy đi vậy?"

Thịnh Hạ phong đáp cho có: "Bên kia đồ ăn quá cay, hơi cay em đều ăn không quen."

Nhậm Ngạn Đông: "Vậy sao còn không sớm trở về?"

Thịnh Hạ: "Cảnh sắc thì rất đẹp, không khí cũng tốt, liền muốn ở chơi nhiều ngày."

Đến bãi đỗ xe, hai người một câu có một câu không trò chuyện so với trước kia thật vô dị.

Trên xe, Thịnh Hạ vẫn giống như trước cầm tạp chí thời trang lật xem, quyển này vốn là kỳ mới nhất, cô vẫn chưa đọc qua, bình tĩnh một hồi lâu, cô mới tập trung xem được.

Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: "Buổi tối em muốn đi chỗ nào ăn?"

Thịnh Hạ cũng không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn luôn dừng ở tạp chí, nhìn qua giống như nhập thần chăm chú, sau một lúc lâu, trả lời anh, "ở nhà ăn đi, em muốn ăn thanh đạm chút."

Lúc sau, lần thứ hai trong xe lại rất an tĩnh.

Nhậm Ngạn Đông khuỷu tay để ở trên cửa sổ xe, có chút mất hứng thú.

Ngay cả tài xế đều cảm giác không khí có điểm quá mức thanh lãnh, anh từ kính chiếu hậu liếc một cái, Nhậm Ngạn Đông cả người đều có vẻ không chút để ý, không xem di động, cũng không đọc tạp chí, vẫn luôn nhìn ngoài xe.

Nhưng mà ven đường cảnh cũng không có gì đẹp, chỉ có mùa đông hiu quạnh.

Cả một đêm, trong lúc từ sân bay trở về đến ăn cơm chiều, Nhậm Ngạn Đông tổng thể cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng lại không thể nói ra được chỗ nào sai.

Mãi đến khi Thịnh Hạ tắm xong từ phòng tắm ra tới, Nhậm Ngạn Đông rời khỏi hộp mail, "Không tắm à?"

Thịnh Hạ lắc đầu, chỉ bụng nhỏ.

Nhậm Ngạn Đông hơi nhíu mày, "Còn chưa kết thúc?"

Thịnh Hạ: "Ngày hôm qua vừa tới."

Cô hữu khí vô lực bò lên giường, xả chăn lung tung che xuống, hơn phân nửa thân thể đều ở bên ngoài.

Nhậm Ngạn Đông đứng dậy, ngồi ở mép giường, "Lần này làm sao thời gian bị lại chậm dài như vậy?"

Thịnh Hạ cũng không biết, có thể là tâm tình không tốt, cả ngày miên man suy nghĩ, suốt đêm suốt đêm mất ngủ, làm cho nội tiết mất cân đối.

Cô tùy ý tìm lý do: "Khả năng khí hậu không quen, ngẫu nhiên chậm lại một lần chắc cũng không có gì."

Trước đó Nhậm Ngạn Đông lo lắng lúc này mới cho qua, ban đầu không phải cô tâm tình không đúng, là thân thể không thoải mái, anh đem chăn từ dưới thân cô che thật kín, "Em không uống nước ấm à?"

"Không muốn uống." Thịnh Hạ khẽ híp mắt, "Tam ca, em mệt."

Thanh âm "tam ca" có chút làm hương vị nũng, Nhậm Ngạn Đông hoàn toàn an tâm.

"Ngủ đi." Anh giơ tay tắt đèn.

"Tam ca, ngủ ngon."

"Uhm."

Cũng không biết có phải chăn đắp có hương vị của anh hay là do người gần bên người cô, cũng hoặc trước đó nửa tháng ngủ không ngon giấc. Bây giờ, cô thật sự chịu đựng không nổi, trong chốc lát mà thâm trầm ngủ.

Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Hạ mỗi ngày đều nghiên cứu kịch bản, Nhậm Ngạn Đông cũng sẽ xã giao đến rạng sáng, hai người vẫn luôn tường an bình annhư không có việc gì mà tồn tại trên một cái giường.

Nhưng bởi vì thời gian hành kinh của Thịnh Hạ nên không thể thân mật nên ngẫu nhiên, Nhậm Ngạn Đông sẽ ôm cô vào trong ngực anh.

Thời gian hành kinh đi qua, thì ăn tết cũng chỉ cách có mấy ngày, Thịnh Hạ nói với Nhậm Ngạn Đông, ông ngoại bà ngoại đã sớm thúc giục cô về thăm.

Nhậm Ngạn Đông không có chút nào hoài nghi, còn cho cô mua vé máy bay, nhắc cô sớm một chút qua thăm ông bà.

Ngày đó giữa trưa cô đi Thượng Hải, Thịnh Hạ thu thập rất nhiều bộ lễ phục, còn hỏi Nhậm Ngạn Đông, "Tam ca, váy phối hợp này cái túi nào đẹp?"

Nhậm Ngạn Đông kiên nhẫn cho cô ý kiến, cô tổng cộng phối hợp năm bộ lễ phục.

"Mang nhiều như vậy?" Anh thuận miệng hỏi câu.

Thịnh Hạ tìm đại lý do: "Uhm, ăn tết thì sẽ có hội tụ bạn cũ, sơ trung, cao trung, còn có đại học."

Cô lại cầm một bộ lễ phục ra, "Tam ca, bộ này đẹp hay không?"

Nhậm Ngạn Đông hơi gật đầu, Thịnh Hạ đem bộ lễ phục này cũng gắp gọn vào hành lý, thêm túi xách kết hợp, khăn lụa cũng phối hợp theo.

"Tam ca, đã xong."

Nhậm Ngạn Đông đem khóa kéo của hành lý kéo lên, mang xuống lầu đi.

Hôm nay đi sân bay, Thịnh Hạ cũng không để Nhậm Ngạn Đông đưa tiễn.

Rời đi trước, cô ngồi trước gương trang điểm thật lâu.

Nhậm Ngạn Đông lên lầu, thúc giục cô, "Còn chưa trang điểm xong à?"

Thịnh Hạ hoàn hồn, cầm son môi lại làm bộ đồ vài cái, "Xong rồi." Đem son môi cất vào túi, cô xoay người nhìn chằm chằm Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông theo thói quen cho rằng, cô sẽ hôn, anh cúi đầu ở môi cô ấn một nụ hôn.

Thịnh Hạ nhịn không được trong lòng khẽ run, cô không ôm sát anh màn nhắm ngay trên vị trí ngực anh áo sơmi dùng sức hôn xuống, một môi đỏ quả anh đào thình lình khắc ở trên áo sơmi màu trắng.

Cô thể hiện một tia kiêu ngạo tiêu sái cười, "Không cần quá nhớ em." Sau đó xoay người rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »