Quyển 1 - Chương 27: Nhìn nhà mới

Editor: Susublue

Vườn hoa Dung gia.

Tiểu nha đầu bị Dung Lạc nắm tay bước chậm.

Trầm mặc nửa ngày, Mộc Yên dừng chân lại. Dung Lạc nhìn về phía cô.

"Dung Lạc, xem ra mẹ anh và đường tỷ vừa mới tới rất không thích tôi!" Cô nhíu mày, nụ cười trên mặt lại có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Dung Lạc nhìn cô, nhưng vẫn lạnh lùng như trước không nói lời nào.

Tiểu nha đầu không ngại hắn lạnh lùng, tiếp tục nói: "Đường tỷ nhìn rất xinh đẹp." Chẳng qua tuyệt đối không phải người dễ chịu. Vừa rồi ở trong phòng khách hàn huyên vài câu cùng cô gái xinh đẹp kia, nhưng không ngừng đánh giá cô, làm cô sợ cả người. Xem ra đường tỷ của Dung Lạc rất thân thiện với người Dung gia, trong lòng tiểu Mộc Yên âm thầm đoán: Địa vị của mỹ nữ này ở Dung gia rất vững chắc.

Ánh mắt lúc sáng lúc tối, thu hồi suy nghĩ, Mộc Yên dừng lại bên cạnh bĩu môi, "Dung Lạc, sẽ không phải vì mẹ anh không thích tôi mà anh không muốn cưới nữa chứ!"

“ Sao không trả lời?" Giọng nói trêu đùa, ánh mắt lại sâu không thấy đáy.

"Em không cần lo lắng, bà ấy sẽ lấy đại cục làm trọng." Thật là một câu trả lời hoàn mỹ! Trong lòng Mộc Yên châm chọc, quả nhiên là thế gia danh môn, lúc nào cũng đều nghĩ đến lợi ích. Còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại thấy Dung Lạc không cho cô cơ hội, hắn kéo cô ra ngoài.

________

Lấy chìa khóa xe từ Chu Hàn, hắn lái xe chở cô ra khỏi Dung gia.

Chiếc Lamborghini chạy đến một làng xóm cổ.

Rõ ràng buổi sáng ra ngoài trời vẫn còn sáng hiện tại lại trở nên u ám. Giống như sắp mưa vậy.

Xe dừng lại bên ngoài làng cổ. Nắm tay Dung Lạc, Mộc Yên yên lặng đứng sau lưng hắn, nghi hoặc, nhưng cô vẫn không hỏi gì cả.

Tiếng chuông cổ ngân nga, đá cuội lót trên đường nhỏ bên cạnh là nhà ngói màu xanh, mãi cho đến khi đi đến trước một cửa gỗ Dung Lạc mới dừng lại.

Có người khác đã đến chờ từ rất sớm, nhìn thấy Dung Lạc và Mộc Yên, người đàn ông cung kính cúi chào. Mở ổ khóa đồng cổ điển phức tạp ra, hắn giao chìa khóa cho Dung Lạc liền rời đi.

Đẩy cửa vào, tầm nhìn nhất thời trở nên trống trải.

Sân trong được xây theo kiến trúc tao nhã của Tô Châu, vừa vào cửa nhìn thấy một núi giả kỳ lạ. Sân cũng không lớn, lại đặc biệt được đầu tư, cảnh vật lịch sự tao nhã nhiều không đếm xuể.

Mộc Yên hưng trí mở cửa phòng bên cạnh, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ. Giá sách bằng gỗ chứa rất nhiều sách có ấn bản hiếm, chỉnh tề mà có trật tự. Không khó nhìn ra đây là thư phòng.

Trong gian phòng này bức màn che cũng rất đặc sắc, làm bằng trúc xanh tươi mới chế tác thành màn cuộn tinh tế. Cửa sổ hé lộ ra một cái bàn vuông, hai bên bàn là một cái ghế đan bằng trúc, ngồi lên rất thoải mái. Kéo màn trúc lên, ngoài cửa sổ là từng chùm hoa Đào, hương hoa bay đầy trời, gió thổi qua, cánh hoa hồng nhạt nhanh nhẹn theo gió bay lên.

Đứng ở khung cửa sổ, Mộc Yên tán thưởng: "Thật là một nơi tuyệt vời, phong cảnh rất đẹp."

"Thích?"

Nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói, cô quay đầu lại cười gật đầu, "Đúng vậy, một nơi đẹp như vậy sao lại không thích được?"

"Vậy là tốt rồi."

"Sao?" Mộc Yên không hiểu ý của hắn.

"Sau hôn lễ chúng ta sẽ sống ở đây."

"Thật không?" Đôi mắt cô chuyển động nhìn Dung Lạc.

"Ừ."

"Tôi đi qua phòng khác xem." Mộc Yên từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài, lại cảm thấy cánh tay bị một bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương chế trụ.

"Trời mưa." Dung Lạc nhìn ngoài cửa sổ đã mưa lất phất liền nhắc nhở cô.

"Hôm nay trời tối thật mau, rõ ràng lúc chúng ta đi trời vẫn còn sáng!" Bĩu môi, Mộc Yên nhìn ngoài cửa đang mưa liền giật mình. Nhìn mưa không quá lớn, không chờ Dung Lạc liền bước ra ngoài.

Nhìn trời có dấu hiệu sắp mưa lớn, sân vườn theo phong cách cổ dính nước lại sinh ra một hương vị khác.

Nhìn thấy cách đó không xa có một cái hồ chỗ hành lang gấp khúc, Mộc Yên sợ hãi than: "Trong viện nhỏ này lại có một cái hồ." Nâng chân lên đi về phía trước, lại cảm thấy mình bị một cái bóng che chắn.

Trong làn mưa bụi, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng giúp cô che mưa. Mộc Yên hơi kinh ngạc.

"Đi thôi."

"Ừ." Quay đầu lại, Mộc Yên vui vẻ gật đầu, ngón tay trắng nõn chỉ vào chỗ hành lang gấp khúc nói: "Tôi muốn đi đến đó nhìn"

Sân vườn dù không lớn, nhưng hành lang dài được thiết kế có chút thú vị, chín khúc cua, đường không xa nhưng lại có nhiều đoạn gấp khúc.

Nhân công xây một hồ nước nhỏ, màu nước xanh biếc. Cành Dương Liễu xanh, rơi xuống nước tạo thành từng làn sóng.

Hai người nhất trí tiêu sái, vì mưa lớn mà khoảng cách giữa bọn họ gần lại. Đi tới, Mộc Yên chỉ đơn giản ôm khuỷu tay Dung Lạc. Nhìn hắn không cự tuyệt, cô tiến thêm một bước nép sát vào hắn.

"Trời tháng ba rồi, tay anh vẫn còn lạnh như vậy." Mộc Yên nâng hai tay hắn lên hà hơi, bởi vì hơi phà lên mặt Mộc Yên nên trở nên ửng hồng.

Bàn tay ấm áp nhỏ bé cầm lấy tay hắn, cúi đầu nhìn ngón tay Dung Lạc. Tiểu Mộc Yên cảm thấy tán thưởng tuy rằng lớn hơn so với tay nàng rất nhiều, nhưng ngón tay Dung Lạc lại cực kỳ xinh đẹp. Khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Lông mi Mộc Yên rất dài, lúc cô cúi đầu hà hơi, hắn có thể nhìn thấy rất rõ.

"Dung Lạc, có phải cơ thể của anh không được tốt không?"

"Rất tốt." Dung Lạc nhìn cô nhíu mày.

"Vẫn phải uống thuốc mà lại nói là tốt, không biết xấu hổ?" Chớp mắt, Mộc Yên bĩu môi, "Nhìn anh đi, vẫn uống mấy viên con nhộng kia, cũng không thay đổi được thể chất lạnh của mình, thử đổi thành thuốc Đông y đi!"

Tiếp tục đi về phía trước, là đoạn cuối của hành lang. Những cành lá khô đập vào mắt làm Mộc Yên cảm thấy phong cảnh vô hạn của ngày hè. Ngẫm lại nếu nó nở rộ trong nước chắc chắn rất đẹp, Mộc Yên lại có chút chờ mong.

Nhưng đến giữa hè, cô vẫn còn ở lại chỗ này sao?

Đến giữa trưa, vì Dung Lạc phải nghe điện thoại, nên kêu cô tự đi tham quan chung quanh.

Các phòng trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, đều đã chuẩn thiết bị đầy đủ các thiết bị, Mộc Yên nhìn qua nhìn lại cảm thấy rất hưng phấn.

Đi tới trước, cô phát hiện ở sau gốc cây cổ tùng còn có một căn phòng, không ai dọn dẹp, bởi vì ánh mặt trời chiếu không tới nên trước căn phòng bị phủ rêu xanh rất dày. Cửa gỗ với nước sơn màu đỏ cũ nát bị một chiếc khóa dài bằng đồng sơn màu xanh khóa lại. Trên cửa còn có mạng nhện.

Cô sợ đi lên đám rêu đó sẽ bị trượt chân, đang muốn cẩn thận đi qua, đã thấy chiếc khóa đồng trên cửa phát ra âm thanh "Loảng xoảng", ổ khóa được mở ra.