Quyển 1 - Chương 32: Ghen tuông rất nhỏ

Edit: Susublue

Người mời rượu liên tục đi qua bên này, vì nhớ tới thân thể của Dung Lạc, dù Mộc Yên không khéo léo chối từ thì cũng thay thế Dung Lạc uống hết.

Rốt cục cũng mời rượu xong, tiểu nha đầu mới ngồi thở hổn hển.

Bởi vì tác dụng của rượu, hai gò má trắng nõn của cô ửng hồng nhạt chọc người ta yêu thích, bộ dạng vốn thanh thuần ngọt ngào lại tăng thêm một phần quyến rũ.

Dung Lạc vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô mau uống ly nước trà trên bàn.

Mộc Yên cười cười với hắn, vừa muốn nâng chung trà lên lại phát hiện, có người đang gắt gao nhìn chăm chú vào mình.

Tiểu nha đầu sửng sốt, vừa lúc nhìn thẳng vào tầm mắt của Dung Tề ngồi đối diện, người đàn ông này mặt như dao nhọn, diiendaffnlequydonn người đầy khí lạnh, bởi vì hắn nhìn chằm chằm vào mình làm Mộc Yên sinh ra một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Dung Tề nhìn vào tầm mắt của Mộc Yên, hơi giật mình, mặc dù hắn không lạnh lùng giống Dung Lạc, nhưng lại vì quá mức uy nghiêm mà làm cho rất nhiều người không dám nhìn thẳng vào mình. Nhưng tiểu nha đầu xinh đẹp này, ánh mắt nhìn về phía hắn trong suốt, không có một tia sợ hãi. Lần này Dung Lạc quả thực đã tìm được một cô bé thú vị.

Hành động của Dung Tề quá mức trực tiếp, làm cho Mộc Yên bị rất nhiều người chú ý tới. Tạ Phong híp mắt lại, nụ cười bên môi hàm chứa ý tứ không rõ.

Cảm giác được tiểu nha đầu vô thố khẽ động vào tay áo mình, Dung Lạc cúi đầu, biểu tình trên mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

"Sao vậy?"

"Dung Lạc, người đối diện luôn nhìn qua bên này." Mộc Yên tới gần Dung Lạc, ép giọng nói xuống mức thấp nhất, bên ngoài nhìn vào thấy hai người giống như đang thân mật thì thầm.

Dung Lạc ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía đối diện. Ánh mắt lạnh nhạt tràn đầy ý cảnh cáo!

Nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng của em họ không chút khách khí phóng về phía mình, trên mặt Dung Tề càng lạnh hơn, quên đi, hắn không muốn đấu nữa. Thu hồi tầm mắt của mình, Dung Tề cũng không có hành động gì, nhưng sắc mặt hắn lại xụ xuống khó coi.

Tiểu Mộc Yên có chút khϊếp sợ, lần đầu tiên cô cảm giác được ngoại trừ vẻ lạnh nhạt, Dung Lạc còn có cảm xúc giận giữ, không hề phát ra tiếng vang, nhưng uy lực trong đó lại không yếu. Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy có chút khó thích ứng, bình thường Dung Lạc luôn có vẻ mặt lạnh lùng xa cách, cho dù lúc cô hôn hắn, diennddafnlequydoon hắn cũng đều lạnh nhạt giống như không khí, ngay vừa rồi, vẻ cảnh cáo trong ánh mắt kia vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nhưng ngẫm lại, sinh ra trong đại gia tộc lục đυ.c như vậy, luôn duy trì bộ dáng lạnh nhạt mới có thể bảo hộ mình.

Lúc yến hội sắp kết thúc, Lâm Uyển đi lại, phía sau còn có Mộc Cẩm đi theo, người mà Mộc Yên không muốn nhìn thấy.

"A Cẩm, mau dẫn em cậu đến đây, theo mẹ tớ qua bên kia uống trà với các vị phu nhân tiểu thư."

"Tiểu Yên, mau tới đây." Mộc Cẩm tươi cười ngọt ngào với Mộc Yên, cô che dấu vô cùng tốt, không hề nhìn ra một chút thần sắc chán ghét.

Nhìn hai người đối diện ngoắc tay, Mộc Yên hơi khó xử, còn đang nghi hoặc có nên qua hay không. Chợt bên tai truyền đến tiếng nói lạnh lùng: "Muốn đi sao?" Dung Lạc cúi đầu nhìn cô.

"Tôi..."

"Đi bồi họ uống trà đi, qua chơi một chút một lát tôi qua đón em." Sờ sờ mái tóc đen nhánh của tiểu nha đầu, động tác của Dung Lạc vô cùng thân thiết, làm Mộc Yên lại cảm thấy mình như tiểu hài tử.

Gật đầu, cô đè thấp thanh âm: "Anh phải nhớ kỹ đi qua đón tôi đó." Cô không muốn ở cùng một đống phu nhân, tiểu thư cao quý của danh môn thế gia quá lâu.

Ở bên này Dung Ngữ lại hiểu sai ý, nhịn không được cười, "Tiểu mỹ nhân... Không, chị dâu nhỏ kề cận anh cả như vậy, cảm tình của hai người thật tốt. Anh cả của em từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm vào tóc em, chị không biết anh ấy có bao nhiêu..."

"Dung Ngữ!"

Nhận thấy mình nói hơi quá, Dung Ngữ lập tức giải thích: "Anh cả, em sai rồi." Việc Dung Ngữ nhận sai với Dung Lạc, đều đã thành quán tính. Chậm rãi bước tới, dienndafnlequydoonn Dung Ngữ túm lấy cánh tay Mộc Yên, "Anh hai, trước tiên giao chị dâu nhỏ cho chúng ta đi!"

Dung Lạc bất đắc dĩ thở dài, hắn đột nhiên cảm thấy không thể để Mộc Yên và cô em gái này cùng một chỗ.

"Dung đại thiếu động tâm sao?" Tạ Phong đứng lên, mắt tà mị xếch lên khiến cho hắn càng quyến rũ." Động tâm với một vật nhỏ một hoạt bát thông minh như vậy cũng đúng. Thật muốn uống một tách cà phê cùng với cô ấy!"

Không muốn để ý tới người bên cạnh, Dung Lạc xoay người rời khỏi yến hội.

Tạ Phong thấy không thú vị nhếch khóe môi, lại nghe thấy giọng nói của Dung Lạc truyền tới cách đó không xa, "Tốt nhất cậu không nên tới gần cô ấy." Tiếng nói lạnh lùng như trước, lại mang theo vài phần ý lạnh làm cho người ta sợ hãi.

Tạ Phong hạ mắt, nhìn theo bóng dáng của hắn, có chút suy nghĩ.