Chương 2: Đồ cưới

Edit: Leticia

Beta: Ly Ly

Tuy mọi người đều biết Định

Vương là phế vật, nhưng đến cùng tên phế vật này vẫn là siêu nhất phẩm

thế tập Vương gia duy nhất của vương triều Đại Sở. Vì thế mà từ trước

đến giờ Diệp thượng thư và lão thái thái của Diệp gia vốn luôn thờ ơ với Diệp Ly, nay hiếm khi lại triệu nàng đến nói chuyện.

“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu,

thỉnh an phụ thân.” Diệp Ly đến Vinh Nhạc đường của Diệp lão phu nhân,

Diệp thượng thư cùng Vương thị, còn có tứ tiểu thư Diệp Oánh cũng đang ở đây.

Diệp lão phu nhân gật gật

đầu, vẻ mặt yêu thương, cười nói: “Ly nhi, đứng lên đi. Hôm nay cháu

được chỉ hôn cho Định Vương, tháng sau Oánh nhi lại đại hôn với Lê

Vương, nhà chúng ta cũng coi như là song hỷ lâm môn rồi.”

Diệp Ly đứng dậy, rủ mắt

nhìn xuống mặt đất, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng cung kính,

“Khiến tổ mẫu phải cố ý gấp gáp trở về từ bên ngoài, là cháu gái bất

hiếu, đã để cho tổ mẫu phải vất vả.” Tuy không thể nào thích Diệp Ly

được, nhưng mấy câu nói của nàng vẫn khiến Diệp lão phu nhân hết sức cao hứng, nên khi nhìn Diệp Ly, vẻ mặt của Diệp lão phu nhân cũng nhiều

thêm mấy phần tình cảm ấm áp, nói: “Nhà chúng ta có hỷ sự, sao ta có thể không trở về được. Đồ cưới của hai nha đầu đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Vương thị vội vàng đứng dậy, có chút khó xử nhìn lão thái thái, nói:

“Bẩm lão thái thái, vốn tháng sau chỉ có một mình Tứ nha đầu thành thân, nếu tranh thủ chuẩn bị thì cũng kịp, nhưng bây giờ lại có thêm Tam tiểu thư, chỉ sợ…”

Diệp lão phu nhân cũng là

người thành tinh, sao lại không biết những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Vương thị, suy nghĩ một chút nói: “Thời gian thành thân của Ly nha đầu

còn chưa định ra, cứ gấp rút chuẩn bị cho Oánh nhi trước đi.”

Nghe lão thái thái nói vậy…Vương thị vui mừng thưa vâng.

Diệp lão phu nhân nhìn hai

cháu gái, liền ra lệnh cho nha hoàn lấy hai cái hộp ra, đặt lên bàn,

nói: “Hai nha đầu các cháu đều là người có phúc khí, một gả cho Lê

Vương, một gả cho Định Vương. Ta làm tổ mẫu thì sẽ không nặng bên này

nhẹ bên kia, những vật này các cháu mỗi người một phần, tương lai Ngũ

nha đầu, Lục nha đầu cũng được một phần giống như vậy. Trong phần của

hồi môn của ta có mấy thôn trang, hai cháu mỗi người một cái, về phần

quỹ chung phải xuất ra bao nhiêu để mua của hồi môn cho các cháu thì

phải xem ý của mẫu thân và phụ thân các cháu.” Vương thị cười nói: “Vẫn

là lão thái thái thương cháu gái, con dâu và lão gia đã thương lượng

qua, Oánh nhi gả cho Lê Vương, của hồi môn mà ít chỉ sợ hoàng gia cũng

sẽ không hài lòng. Từ quỹ công xuất ra hai vạn hai ngàn lượng đặt mua đồ cưới, còn có sáu thôn trang và sáu gian cửa hàng, ngoài ra còn cho nàng thêm hai thôn trang từ trong của hồi môn của con dâu.” Diệp lão phu

nhân nhíu nhíu mày, nói: “Có phải là quá nhiều hay không?” Mặc dù nói

Diệp Oánh gả cho Vương gia thì đồ cưới nên nhiều một chút mới tốt, nhưng nếu như chệnh lệch quá lớn so với những cô nương xuất giá phía sau thì

đối với thanh danh của Thượng thư phủ cũng không tốt, “Đồ cưới của Ly

nha đầu, ngươi tính thế nào?” Rốt cuộc Lão thái thái vẫn có kiến thức

hơn Vương thị, cho dù Định Vương là phế vật, thì đó cũng là phế vật có

nền tảng gia tộc vững chắc. Nếu không phải vì sự cố xảy ra, chỉ sợ hắn

còn tôn quý hơn Lê Vương nhiều. Nếu quá khắt khe với đồ cưới của Diệp

Ly, chỉ sợ những gia tộc mấy đời trung thành với Định Quốc vương phủ sẽ

có lời bàn ra tán vào.

Hiển nhiên Vương thị không

nghĩ tới lão thái thái sẽ hỏi trực tiếp như thế, do dự một chút mới nói: “Dù sao Định Vương cũng không giống với thân đệ đệ của hoàng thượng,

quý phủ chúng ta thật sự có chút. . . Con dâu nghĩ nên đợi Định Vương

phủ đưa sính lễ tới rồi hãy xem xét. Đến lúc đó thêm vào hai thôn trang

nữa là được.” Ẩn ý của nàng chính là xem sính lễ của Định Vương phủ như

đồ cưới mà đưa trở về, về phần đến cùng có thể đưa trở về bao nhiêu

thì còn phải xem ý của nàng.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp lão

phu nhân trầm xuống, nói: “Vô liêm sỉ! xem sính lễ như đồ cưới đưa trở

về, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi có cần thanh danh

của Diệp gia nữa hay không hả? Ngươi có cần cái thanh danh mẹ kế này nữa hay không? Những năm nay quả thật Từ gia có chút sa sút, nhưng cũng

không phải là gia tộc mà Vương gia của ngươi có thể so sánh được!”

Bị lão thái thái răn dạy

không lưu tình chút nào như vậy, mặt Vương thị lập tức đỏ bừng, liên tục kêu oan nói: “Lão thái thái, con dâu thật sự rất oan uổng a, mấy năm

nay con dâu có chỗ nào khắt khe với Tam cô nương? Thật sự là. . . thật

sự là. . . trong phủ chúng ta có chút khó khăn, phía sau còn mấy cô

nương chưa xuất giá, tương lai Dung ca nhi lập gia đình cũng cần bạc…”

Lão thái thái bị đứa con dâu có ánh mắt thiển cận này khiến cho tức giận đến nỗi phải vuốt vuốt ngực, năm nay Dung ca nhi mới bảy tuổi, còn

không biết đến năm nào mới thành thân. Bà liếc mắt nhìn Diệp thượng thư

đang ngồi yên lặng ở một bên: “Nữ nhi của ngươi, ngươi nói thử xem nên

làm gì bây giờ?” May là mình trở về hỏi một câu như vậy, nếu thật sự để

cho Vương thị gả Ly nha đầu ra ngoài như vậy, không chỉ đắc tội với Định Vương phủ mà còn đắc tội với Từ gia. Mấy năm nay Từ gia có ít người

trên quan trường, thế nhưng gia tộc lớn trăm năm có thể dễ đắc tội như

vậy hay sao? Diệp thượng thư khó xử nhìn mẫu thân rồi lại nhìn thê tử,

nói: “Tam nha đầu cũng là đích nữ (con của vợ cả, dòng chính thất), vậy thì giống với Oánh nhi đi.” Có thể làm đến vị trí Thượng thư, Diệp

thượng thư cũng không phải là tên đần, đương nhiên biết rõ mẫu thân sầu

lo cái gì.

“Giống với Oánh nhi? !”

thanh âm bén nhọn của Vương thị vang lên: “Trong phủ chúng ta làm gì có

nhiều tiền như vậy? Lão gia, không phải là thϊếp thân, người mẹ cả này

muốn bạc đãi Tam cô nương, thật sự là gia kế (sinh kế của gia đình) của chúng ta rất khó khăn. Oánh nhi là muội muội ruột của Chiêu nghi

trong nội cung, gả cho đệ đệ ruột của Hoàng thượng. Nếu đồ cưới ít thì

vương gia sẽ rất mất mặt, Chiêu Nghi cũng sẽ rất hổ thẹn. Cùng lắm thì . . . cùng lắm thì thϊếp thân cho Tam cô nương thêm hai thôn trang trong

của hồi môn của mình, thϊếp vốn dĩ định để hai thôn trang đó cho Dung ca nhi đấy.” Vương thị lau nước mắt kêu oan, trong lòng lại vô cùng thống

hận Diệp Ly đang trầm mặc ngồi đối diện. Sao nàng có thể để cho nữ nhi

của tiện nhân kia giống với Oánh nhi của mình được? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Cái này…” Diệp Thượng thư

sững sờ, khó xử nhìn Diệp Ly. Hiện tại trong nội cung Diệp Chiêu nghi

đang rất được cưng chìu, lại đang có thai, nếu có thể sinh hạ hoàng tử…

Diệp Oánh thấy Diệp thượng

thư buông lỏng thần sắc, cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Phụ thân không

cần khó xử, chia một ít đồ cưới của Oánh nhi cho Tam tỷ là được, nhưng

vạn lần không thể để chi tiêu của Đại tỷ tỷ trong nội cung bị thiếu,

ngoài ra còn phải giữ lại một ít cho Ngũ muội và Lục muội.” Thấy nữ nhi

mình yêu thương nhất hiểu chuyện như thế, vẻ mặt Diệp thượng thư càng

thêm nhu hòa, nhìn về phía Diệp Ly, muốn nàng cũng nói vài lời.

Trong lòng Diệp Ly cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bốn người ở đây, nói khẽ: “Phụ thân, mẫu

thân, với Tứ muội không cần phải khó xử.” Vương thị nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ. Những năm nay, Diệp Ly luôn không tranh không đoạt, khiến

nàng cảm thấy tính tình Diệp Ly có phần mềm yếu, dễ bị ức hϊếp, đang cho rằng nàng muốn nhượng bộ, thì lại nghe Diệp Ly nói: “Trước khi mẫu thân qua đời đã từng nói với nữ nhi, lúc trước, khi nàng gả vào Diệp gia,

ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho nàng tám thôn trang, mười hai gian cửa

hàng và ba miếng đất. Mẫu thân nói những thứ này đều để lại cho nữ nhi

làm của hồi môn. Còn những thứ khác, phụ thân mẫu thân cứ đặt mua theo

lệ như lúc đặt mua cho Nhị tỷ là được rồi, vẫn nên tăng cường thêm một

ít cho Tứ muội thì tốt hơn.” Hai năm trước Nhị tiểu thư của Diệp phủ gả

cho Tam công tử của Ngự sử, Vương thị chỉ cấp cho một vạn lượng đồ cưới.

“Cái gì? Chuyện này làm sao

có thể? ! Những thứ kia. . .” Vương thị nhịn không được thét lên, nàng

muốn giữ những thứ kia lại làm của hồi môn cho nữ nhi của mình và lưu

lại cho Dung ca nhi đấy.

Diệp Ly kỳ quái nhìn nàng

nói: “như thế nào?” Nàng hơi rũ mắt xuống, có chút e lệ nhìn về phía

Diệp lão thái thái nói: “Lúc trước, mẫu thân nói của hồi môn của mình

đều để lại cho cháu gái, điều này mợ cháu cũng biết. Tổ mẫu nói đúng

không?”

Sắc mặt Diệp lão phu nhân

cũng có chút lúng túng, lúc trước Từ thị gả vào Diệp gia có thể nói là

mười dặm hồng trang, nếu đưa hết cho Diệp Ly, thì đồ cưới của Diệp Oánh

sẽ có chút khó coi. Mấy năm nay, Diệp gia tiêu tiền như nước, vốn dĩ

nhập không đủ xuất, muốn chuẩn bị một phần của hồi môn giống của Từ thị

năm đó, thì sau khi Diệp Ly gả đi, cả nhà đều không cần sống nữa. Nhưng

Diệp Ly nói cũng đúng, lúc Từ thị qua đời, Thiếu phu nhân của Từ gia

cũng có mặt, chính tai nghe được những lời nhắn nhủ hậu sự của Từ thị.

Thấy Diệp lão phu nhân không nói lời nào, Diệp Ly cũng không nóng nảy mở miệng, chỉ cười lạnh trong lòng, nàng thật sự không có ý kiến quá lớn

đối với việc của hồi môn nhiều hay ít, nhưng đồ cưới của mẫu thân không

thể cho nữ nhi của Vương thị làm của hồi môn được. Mặc dù sau khi Từ thị qua đời, nàng mới có trí nhớ của kiếp trước nhưng cũng không thay đổi

được sự thật, Từ thị là mẫu thân của nàng. Nàng không hề quên từ nhỏ bà

đã cẩn thận che chở, dốc lòng dạy bảo nàng như thế nào, còn có những uất ức mà Từ thị phải gánh chịu. Từ khi gả vào Diệp gia, Từ thị không có

được một ngày vui vẻ, có thể nói là buồn bực sầu não mà chết. Nếu như

còn lấy đồ cưới của bà đi trợ giúp cho nữ nhi của tiểu thϊếp của trượng

phu mình, Diệp Ly không tin quỷ thần nhưng không biết người mẫu thân đã

mất có lo lắng mà bò dậy từ trong mộ hay không.

Qua nửa ngày, Diệp lão phu

nhân mới nói: “Chuyện này trước hết cứ để đấy đã, sau này ta sẽ thương

nghị lại với phụ thân và mẫu thân của cháu.”

Diệp Ly nhàn nhạt nhướn mày, nhẹ giọng thưa vâng.