Chương 66: Dã tâm và quyền lực

Edit: Tiểu Ngạn

Beta: Sakura

“Nương nương?” Âm thanh trong cung điện đã hoàn toàn biến mất, tiểu cung nữ đã quỳ lâu trên mặt đất mới dám lên tiếng.

Trên mặt Liễu Quý phi đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước đây, giống

như bình thường chưa từng có việc gì xảy ra lạnh nhạt nói: “Ngươi đứng

lên đi. Hôm nay ở Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Cảnh Kỳ sẽ

không vô duyên vô cớ nổi điên, hôm nay trừ việc Lê Vương lấy bình phi

thì cũng không có đại sự. Tuy nhiên gần đây tuy sau lễ cưới Định Vương

xong lại khiến cho hắn có chút nôn nóng nhưng còn không đến mức bỗng

nhiên bộc phát, cho nên nhất định là hôm nay đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tiểu cung nữ tạ ơn đứng dậy, đi bến bên người Liễu Quý phi nhỏ giọng

nói: “ Trước đó Thái hậu nương nương vội vàng đi đến Lê Vương phủ, sau

đó Hoàng thượng đã triệu kiến Lê Vương, Lê Vương phi và Hiền Chiêu Thái

phi vào trong nội cung. Sau khi Lê Vương rời khỏi, Hoàng thượng đã lập

tức tới gặp nương nương. Nô tài cũng không kịp bẩm báo nhũng chuyện

này.” Liễu Quý phi nhíu mày, “Triệu Lê Vương tiến cung? Vậy hôn lễ Lê

Vương thì sao?” Tiểu cung nữ nói: “Đây chính là điều mà nô tài muốn bẩm

báo nương nương đấy, hôn lễ đã hủy bỏ. Nghe nói Thế tử Tây Lăng Trấn Nam Vương giận dữ ngay tại chỗ lôi kéo công chúa Tây Lăng rời đi. Hình như

là..ở chỗ nữ quyến nghỉ ngơi trong Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì đó…”

Liễu Quý phi cau mày phất tay nói: “Truyền tin về mời mẫu thân nhanh

chóng tiến cung một chuyến.” Cho dù được sủng ái, thân trong cung đối

với tin tức ở ngoài cung vẫn đều chậm một chút.

“Nô tài tuân mệnh. Nương nương…Chỗ Hoàng thượng…”

Môi Liễu Quý phi hơi cong lên, vẻ tươi cười nhưng lạnh lùng, “Không

có gì, chắc là ở chỗ Hoàng Thái Hậu bị tức giận thôi. Chút nữa nghĩ biện pháp cho hắn hả giận là được rồi.” Tiểu cung nữ mím môi cười nói: “Vẫn

là nương nương hiểu rõ Hoàng thượng nhất. Nhưng mà..Lão gia lại sai

người truyền lời cho nương nương, kính xin nương nương…vẫn coi chừng

Thái Hậu mới phải. Dù sao…” Dù sao Thái hậu cũng là một nữ nhân chém

gϊếŧ từ trong một đám hậu phi xuất thân tôn quý đi ra, không chỉ sinh

được hai đứa còn trai mà còn có thể đánh bại những nữ nhân kia cùng với

các hoàng tử, cuối cùng đưa con của mình lên làm Hoàng đế. Thái hậu

tuyệt đối không phải là một nữ nhân đối phó đơn giản. Liễu Quý phi thản

nhiên nói: “Bổn cung biết rõ. Xác thực Thái hậu rất lợi hại…nhưng mà…Bổn cung cũng không phải ăn chay!” Đúng là Thái hậu rất thông minh, lợi hại nhưng mà sai lầm lớn nhất của bà ta cho tới bây giờ đều không hiểu con

của mình suy nghĩ cái gì.

Bà ta thật sự cho rằng chỉ có mình Mặc Cảnh Kỳ mới không nhẫn nhịn

được du͙© vọиɠ muốn khống chế của bà ta hay sao? Chỉ cần là nam nhân có

dã tâm ai cũng không nhịn được, chỉ có điều có người không muốn nhẫn, có người lại không thể không nhẫn mà thôi.

Trong Định Quốc Vương phủ.

Vẫn là ở trong tràng luyện võ ẩn ở chỗ sâu nhất trong Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly hiếm khi có sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Thanh

Loan và A Cẩn đang dùng khinh công bay tới bay lui trước mặt mình. Thanh Sương khinh công cũng không tốt lắm đứng trốn một bên cười trộm mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu ngồi bên cạnh sắc mặt và khóe miệng cũng không nhịn

được âm thầm cong lên thành một đường cong. Diệp Ly thật sự không rõ,

dùng khả năng cân đối thân thể của nàng, có tố chất có năng lực cân đối, còn theo như lời Mặc Ti Nghiêu là thể chất tốt để luyện võ, tại sao

nàng lại không học được khinh công! Bước đi trên cọc mai hoa, nàng vẫn

đi như trên đất bằng bình thường. Mà ngay cả là một người hiện đại ngay

cả nội lực như một thứ khó hiểu như vậy nàng cũng làm được rồi, vì cái

gì nàng lại không bay được vậy? Mất công Mặc Tu Nghiêu còn không biết từ chỗ nào tìm được bộ chuyên môn nghe nói là rất thích hợp cho nữ tử

luyện tập khinh công, bây giờ ngay cả Thanh Sương cũng luyện tập được ra dáng rồi, nhưng mà nàng vẫn không có cảm giác!

Thật ra, nếu như ở trong thực chiến thì Diệp Ly cảm thấy có khinh

công hay không thật sự không có khác biệt quá lớn, dù sao tường cao hơn

một trượng thì nàng không có khinh công cũng không cảm thấy có áp lực,

dù sao về việc ẩn nấp nàng cũng không cho rằng người có khinh công cao

làm tốt hơn nàng, thật sự khi cận chiến sát người thì khinh công càng

không có tác dụng gì.Nhưng mà…dùng khinh công bay tới bay lui đã từng là mộng tưởng của võ hiệp Châu Á? Đã tồn tại thật sự, lại không có nhiều

nguyên tắc, vì sao nàng lại không học được?

“A Ly, nàng đang suy nghĩ gì vậy? Thấy Diệp Ly hiếm khi nào cáu giận

như vậy, Mặc Tu Nghiêu rất có phong độ không hề chê cười nàng, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn đã nói rõ không phải hắn không muốn

cười mà là đang cố nhịn cười mà thôi.

Diệp Ly oán giận nhìn một đám người ở bên ngoài nhìn ba người đang

bay nhảy trong sân luyện võ, nói: “Có lẽ ta không có thiên phú học khinh công.”

“Học khinh công cần quá nhiều thiên phú.” Chỉ có khinh công rất rất

tốt mới cần thiên phú, đây không phải việc mà bí tịch khinh công có thể

quyết định được, giống như công tử Phong Nguyệt Hàn Minh Tích. Võ công

chỉ bình thường, nội công nửa vời, nếu không có một thân khinh công

tuyệt đỉnh cao hơn nhiều cao thủ thì không biết hắn đã chết bao nhiêu

lần rồi.

Cái này không khoa học! Diệp Ly chỉ cảm thấy gân xanh trên trán rối

loạn. Điều đó căn bản đã vượt qua được giới hạn cực hạn của loài người,

làm sao có thể không cần thiên phú, không cần nội lực cao? Quan trọng

nhất là…người vốn không có khả năng biết bay!

“Khi A Ly thi triển khinh công đang suy nghĩ gì?” Mặc Tu Nghiêu vẫn nhẫn nại hỏi.

Diệp Ly có chút uể oải, nhưng mà vẫn tỉ mỉ nói suy nghĩ của mình cho

Mặc Tu Nghiêu nghe. Mặc Tu Nghiêu nghe xong có chút dở khóc dở cười, “A

Ly, nếu nàng vẫn luôn nghĩ như vậy thì vĩnh viễn cũng không học được

khinh công. Nàng vừa thi triển khinh công lại vừa tự nói với mình là

nàng không thể bay lên?” Đương nhiên Diệp Ly biết rõ, đây gần như là

thôi miên bản thân. Thời đại này người bình thường đương nhiên không có

suy nghĩ phức tạp. Nhưng mà Diệp Ly lại khác biệt, dù cho nàng đã từng

là chiến sĩ ưu tú nhất, dù cho mọi người thể ngồi máy bay bay lên trời,

thậm chí tiến vào vũ trụ.

Nhưng ít nhất thì trong lòng của mỗi người ở thời đại đó luôn có một

suy nghĩ thâm căn cố đế, không thể thay đổi suy nghĩ đó chính là con

người không thể dựa vào thân thể của mình mà bay lượn được. Cho nên Diệp Ly luôn vô ý mà muốn tìm một cái gì đó mượn lực, một khi không tìm thấy thứ kia mà thân thể rời khỏi mặt đất là lúc ý thức nàng thân thể đã đạt đến cực hạn, thân thể sẽ vô thức rơi vào trạng thái tự bảo vệ sau đó sẽ rơi xuống.

“A Ly, khinh công cũng không phải là khiến nàng không có cơ sở để bay lên. Cũng cần phải mượn lực đấy, chỉ có điều so với người không có

khinh công chỉ ít hơn mà thôi. Có lẽ chỉ là một ngọn ngay hoặc bất cứ

thứ gì khác nhỏ bé, chỉ cần nàng có thể khống chế được.”

Diệp Ly mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ

cười, tay phải vỗ vào thành xa lăn, cả người bỗng nhiên bay thẳng về

phía sân luyện võ cách đó không xa. Trong phút chốc Diệp Ly có chút kinh ngạc, sau đó nhìn không chớp mắt về phía hắn, chỉ thấy tay của hắn rất

nhanh ở trên mỗi mặt cọc gõ trên sàn luyện võ chậm một cái, sau đó lại

chuyển hướng sang chỗ khác, sau đó là ngọn cây cạnh sân luyện võ, lưới

dây thừng mà Diệp Ly bố trí ở phía dưới cuối cùng lại trở về ngồi trong

xe lăn, “Nhìn rõ ràng rồi chứ?” Mặc Tu Nghiêu cười hỏi, vươn tay bẻ một

bông hoa màu nhạt trên cành cây đưa cho nàng.

“Đó vốn không khoa học!” Diệp Ly cắn răng, nhìn chằm chằm vào Mặc Tu

Nghiêu hung hăng nói. Đây là một kẻ không đi lại được sao? Có thật không thật không vậy? Thật ra chính nàng mới là người không đi lại được mới

phải chứ?

“Hử”?” Mặc Tu Nghiêu khó hiểu nhìn nàng.

“Ta đã biết.” Diệp Ly nhận lấy bông hoa trong tay vuốt vuốt, “Ta muốn ngẫm lại xem.”

Mặc Tu Nghiêu cuời nói: “Ta cảm thấy A Ly đã nghĩ nhiều quá. Hoặc là

nàng có thể tưởng tượng mình thật sự rơi xuống vách núi trăm trượng.

Không có chỗ bám víu, không cái gì có thể bám được tất nhiên sẽ không có chỗ mượn lực.” Diệp Ly yên lặng nhìn hắn, nàng thật sự đã bay hơn trăm

trượng, không là độ cao mấy trăm trượng từ trên bầu trời nhảy xuống. Nếu như vậy là được thì tất cả lính dù trên không đều trở thành cao thủ

khinh công đấy. “Ta đã biết, ta đi thử xem.”

Diệp Ly sẽ thử, cũng là lại để cho A Cẩn mang theo nàng bay lên cây

gỗ cao khoảng 20m dựng thẳng ở trong sân luyện võ, sau đó…nhảy xuống!

Lần thứ nhất, ở độ cao khoảng 10m bỗng nhiên ngã xuống, vận khí của

Diệp Ly cũng không tệ bị treo lên ngọn cây rồi thoáng một cái rơi vào

bên trong hố cát.

Lần thứ hai, đang bay ngang qua gần một nửa sân luyện võ, không tìm

được một chỗ mượn lực kịp thời, từ chỗ cao 5m ngã xuống, bảo vệ thân thể mình không tệ, chỉ có xước một chút da.

Lần thứ ba, nhất thời không khống chế được lực trên cọc gỗ trong sân

luyện võ, Diệp Ly đau đớn cả buổi cũng không hề trì hoãn lại tiếp tục.

Lần thứ tư…

Lần thứ năm…

Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên sân, yên lặng nhìn bóng ảnh mảnh mai kia một lần lại một lần nhảy xuống, bay lên, lại ngã xuống. Sau đó đứng lên

kiểm tra một chút không có vấn đề gì lại nhảy, lại ngã xuống. Mặc Tu

Nghiêu cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn nàng một lần lại một lần thất

bại, sau đó lại tiếp tục thử, lần đầu tiên trong đôi mắt bình tĩnh có

một cảm xúc mãnh liệt mà lạ lẫm yên lặng bùng lên. Trong đôi mắt sâu

thẳm kia chỉ có bóng ảnh nhỏ bé đang không ngừng rơi xuống rồi lại đứng

lên.

“Mặc Tu Nghiêu, ngươi đang ngược đãi nữ nhân?!” Giọng nói của Phượng

Chi Dao bỗng nhiên vang lên ở trong sân luyện võ tĩnh lặng, đám ám vệ

đang yên lặng bảo vệ khóe miệng hơi kéo suýt nữa thì từ nơi bí mật ngã

xuống.

Phượng Chi Dao phe phẩy quạt sếp đi tới, vừa nhìn Diệp Ly ở trong sân luyện võ, vừa nhìn Mặc Tu Nghiêu trầm mặc ngồi bên cạnh đang quan sát

chậc chậc lắc đầu thở dài: “A Nghiêu, người kia là thê tử của ngươi,

không phải là kẻ thù của ngươi, không nghĩ tới mấy năm qua ngươi càng

không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc.” Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu,

nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nói chuyện. Nhìn Diệp Ly

vẫn liên tục không ngừng ngã xuống đất, tâm tình của hắn cũng không

thoải mái. Phượng Chi Dao bị mất mặt, sờ sờ cái mũi yên lặng đứng ở một

bên, nhìn một lúc lâu có chút khó hiểu mà hỏi: “Chị dâu đang đùa vui gì

vậy?”

“Khinh công.” Mặc Tu Nghiêu nói.

Vẻ mặt Phượng Chi Dao vặn vẹo, cái cằm suýt nữa bị cây quạt đâm xuyên qua, “Luyện khinh công? Cái này…nàng ấy không sợ mình sẽ bị ngã chết

sao?” Bọn họ đều là những người học võ từ nhỏ đấy, bản thân Phượng Chi

Dao là tự nhiên mà thành coi như chưa từng vị sư phụ nào nghiêm túc dạy

qua. Nhưng mà cũng chưa từng gặp qua kiểu luyện tập này đâu. Đầu năm nay nữ nhân càng không muốn sống hơn nam nhân sao? Lời vừa nói ra khỏi

miệng, cũng cảm nhận được một tia lạnh lẽo bắn tới người mình. Phượng

Chi Dao nhìn ánh mắt không vui của Mặc Tu Nghiêu, cười cười tỏ vẻ xin

lỗi, lại đứng qua một bên cùng một chỗ xem Diệp Ly luyện tập.

Trước trước sau sau bản thân Diệp Ly cũng không biết mình đã ngã bao

nhiêu lần rồi, đợi đến khi cuối cùng nàng cũng có thể thuận lợi rơi

xuống mặt đất chỉ cả thấy toàn thân chỗ nào cũng đau nhức giống như bị

người ta đánh một trận tơi bời. Nhưng mà trong lòng lại sâu sắc thở ra

một hơi, chỉ cảm thấy từ lúc đi vào cái thế giới này cũng chưa từng thấy vui vẻ thỏa mãn như vậy.

“Bốp – bốp – bốp –” ngoài sân, Phượng Chi Dao vỗ tay, vẻ mặt bội phục nhìn Diệp Ly nhíu mày. Thanh Loan và Thanh Sương vội vàng xông tới, đôi mắt trong veo như nước của Thanh Sương đã sớm hồng sưng đỏ rồi, cũng

không để ý có mọi người ở đây ôm lấy Diệp Ly kêu tiểu thư tiểu thư rồi

oa oa khóc lớn lên. Diệp Ly nhìn mình có chút chật vật, buồn cười vỗ vỗ

tiểu nha đầu trong ngực lại để cho nàng đứng vững mới đi đến trước mặt

Mặc Tu Nghiêu, “Phượng công tử, lại gặp mặt.”

Phượng Chi Dao thở dài: “Hôm nay Vương phi đã khiến tại hạ được mở mang tầm mắt đấy.”

Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Người khác lúc bắt đầu học đều rất đơn giản, hết lần này tới lần khác đến ta lại khó càng thêm khó. Để muốn học được dĩ nhiên là phải tốn nhiều chút công sức rồi.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt

nói: “A Ly, hôm nay hãy dừng lại ở đây thôi. Nàng có thể trở về rửa mặt

nghỉ ngơi một chút, sau đó tìm đại phu nhìn xem. Ta và Phượng Tam ở thư

phòng. Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là rơi

xuống đau một chút. Ta đi về trước. Phượng công tử, cáo từ.” Nhìn thấy

bóng lưng Diệp Ly mang theo Thanh Loan Thanh Sương rời đi, Phượng Chi

Dao quay người hòi: “A Nghiêu, rốt cuộc ngươi đang làm gì đó? Cả Ám vệ

và Hắc Vân Kỵ không đến nỗi ngay cả chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ cũng không bảo vệ được, sao còn muốn nàng tự học công phu phòng thân vậy?”

“Phượng công tử, là Vương phi tự mình muốn học. Vương gia mới dạy

đấy.” A Cẩn lên tiếng nói. Hắn còn chưa thấy ai so với Vương phi càng cố chấp hơn, kiên trì hơn. Nếu Vương gia không dạy khinh công cho Vương

phi…, hắn thật sự cảm thấy Vương phi có khả năng ngã gãy cổ mình vì vụиɠ ŧяộʍ luyện tập khinh công.

“Việc bảo vệ bản thân là việc hiển nhiên, so với việc để cho người

khác đến bảo hộ yên tâm hơn một chút.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói. Trên đời này không có bảo hộ nào không có sơ hở, cho dù ám vệ của phủ Định

Quốc Vương cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được nguy hiểm. Có thêm

một phần năng lực thì tương lai sẽ thêm một phần an toàn. Phượng Chi Dao lắc đầu, thở dài nói: “Có thể có được dũng khí và nghị lực như vậy,

ngay cả nam tử cũng không có mấy người có thể vượt qua. Ta thấy thật

đúng là có chút kỳ quái, Diệp gia như thế nào có thể dạy dỗ được một nữ

tử như vậy? Coi như là Từ gia…” Coi như là Từ gia cũng không có khả năng dạy dỗ được một nữ tử như vậy. Nữ tử Từ gia có thể tài hoa hơn người,

có thể thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mà chưa từng thấy qua người giống

như Diệp Ly.

Mặc Tu Nghiêu chuyển hướng xe lăn đi về phía thư phòng, “Ta gọi ngươi đến không phải để bàn luận về A Ly .”

Phượng Chi Dao sững sờ, nhìn qua người đi xa phía trước nhướng mi cười cười: “Sẽ không phải A Nghiêu ghen tỵ đó chứ?”

Thư phòng của Mặc Tu Nghiêu đã sớm bị chuyển vào trong viện tử tân

hôn. Viện tử này là đặc biệt chuẩn bị cho Định Vương và Vương Phi, là

viện tử có diện tích lớn nhất, thậm chí bên trong còn có một tòa thư lâu độc lập. Sau khi Mặc Tu Nghiêu chuyển vào hai ngươi nhanh chóng quy

hoạch gian phòng lại một lần nữa, chia nhà sách thành hai tầng riêng

biệt, lầu hai là chỗ để sách. Lầu một chia thành hai, một bên là thư

phòng của Diệp Ly một bên là thư phòng của Mặc Tu Nghiêu. Cho nên khi

hai người vừa bước vào thư phòng đã nhìn thấy Diệp Ly thay đổi quần áo,

cầm một quyển sách ngồi ở phía sau thư án, Mặc Tu Nghiêu cũng không có

giật mình, chỉ hỏi: “Sao A Ly không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút?”

Diệp Ly giơ sách trong tay lên nói: “Vừa mới luyện võ qua không nên

vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi, ta xem sách một chút. Có cần tránh đi

không?”

Mặc Tu Ngiêu lắc đầu, “Đã không còn gì bất tiện, cứ tới đây ngồi cùng một chỗ nghe một chút cũng được.”

Phượng Chi Dao đánh giá cách bày biện của thư phòng, nghe lời Mặc Tu

Nghiêu nói xong có chút kinh ngạc nhíu mày lại không có nói thêm điều

gì. Diệp Ly nghĩ một chút cũng cầm lấy sách trong tay ngồi xuống, Phượng Chi Dao hiếu kỳ nhìn thoáng qua, “Ồ, Vương phi cũng đọc sách này?”

Trong tay Diệp Ly đúng là một quyển “Binh Pháp Kỳ Lược”. Diệp Ly cúi đầu nhìn nhìn quyển sách trên tay nói: “Nhàn rỗi không có việc gì, đọc chút giải buồn.”

Đọc binh thư giải buồn, yêu thích thật khác người. Phượng Chi Dao oán thầm, nhưng trên mặt lại cảm thấy vô cùng hứng thú. “Thấy thế nào vậy?”

“Cũng không tệ lắm.” Diệp Ly đáp.

Phượng Chi Dao có chút không nhịn được ý Diệp Ly cũng không tệ lắm là có ý gì, nhanh chóng nhìn lướt qua Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu không

có động tĩnh, mỉm cười hỏi: “A Ly cảm thấy chỗ nào không tệ?” Diệp Ly do dự một chút mới nói: “Phương diện chiến lược ghi thì không sao, trên

chiến thuật thì…” Có lẽ chiến tranh hiện đại khác biệt với chiến tranh

cổ đại, Diệp Ly cảm thấy trong này ghi nhiều chiến thuật rất không hợp

lý, thậm chí có thể nói là ý nghĩ hão huyền. Đương nhiên không phải nói

chiến thuật không thể có ý nghĩ hão huyền, trên thực tế những vị chỉ huy ưu tú nhất cũng có thêm sức tưởng tượng thiên mã hành không (*) đấy.

Nhưng mà bên trong quyển sách này ghi lại…Thực tế Diệp Ly cảm thấy nó

nên so với tiểu thuyết thì hợp hơn. Tác giả quyển sách tuyệt đối chưa

từng ra chiến trường, tự trong lòng Diệp Ly suy nghĩ vậy.

(*) Thiên mã hành không: Ngựa lướt gió tung mây (lối hành văn là hào phóng, không câu nệ)

“Chiến lược? Chiến thuật?” Phượng Chi Dao nhíu mi.

Đáy lòng Diệp Ly có chút ảo não, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh liếc

nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Chiến lược chính là chỉ tất cả kế hoạch và sách lược của toàn bộ chiến tranh.” Mặc Tu Nghiêu liếc nhìn Phượng Chi Dao,

lạnh nhạt nói tiếp: “Chiến thuật là chỉ cụ thể những thủ đoạn cụ thể,

cách bố trí cùng với mưu lược để khắc chế thắng được kẻ địch. Hiểu rồi

chứ?” Phượng Chi Dao uể oải nhìn đôi vợ chồng bình tĩnh trước mặt này,

đây là đang khinh bỉ học vấn của hắn quá kém sao?

“A Ly cảm thấy chiến thuật ra sao?” Mặc Tu Nghiêu không có để ý tới vẻ mặt của Phượng Chi Dao, hỏi Diệp Ly.

Diệp Ly hơi nhún vai, “So với Thái Tổ Binh Điển thì ta cảm thấy đây giống như một bản tiểu thuyết truyền kỳ.”

“Ah ah ah….Ngay cả Thái Tổ Binh Điển ngài cũng xem qua?” Phượng Chi Dao thét lên.

Diệp Ly vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn nói: “Trong nhà cậu ta và ông ngoại

ta đều có Thái Tổ Binh Điển, đã từng xem qua có gì kỳ lạ sao? Ngay cả

cậu cũng đã dạy ta.” Nàng cũng không có lừa người, thật sự cậu cả đã dạy nàng binh pháp mưu lược. Nhưng mà cũng chưa được một tháng. Những lời

này cũng là thuận tiện giải thích vì sao nàng lại có hiểu biết nhiều về

lĩnh vực quân sự như vậy. Thái Tổ Binh Điển xác thực là một trong những

binh thư tốt nhất mà nàng đã từng đọc ở cái thế giới này.

Trong lòng Phượng Chi Dao khẽ động, sao ngài lại sinh ra ở Diệp gia

và Từ gia, nếu ngài sinh ở Mộ Dung gia chỉ bằng vào cách Mộ Dung Đại

tướng quân dạy bảo con gái, nói không chừng triều của ta còn có thể có

thêm một vị nữ tướng quân đấy. Thái Tổ Binh Điển cũng không phải chỉ có

một cuốn sách mà thôi. Toàn thư tổng cộng 29 cuốn, ghi lại những trận

chiến điển hình của những năm đầu Thái Tổ khai quốc đối địch cùng quân

địch và mười bảy vị danh tướng. Trong đó còn có Định Quốc Vương gia Mặc

Lãm Vân tự tay viết lời bình, có thể nói là một trong những sách mà võ

tướng Đại Sở phải đọc.

“Trong thư phòng ở tiền viện có rất nhiều sách binh pháp, nếu A Ly

thích có thể đến chỗ đó cầm đọc.” Mặc Tu Nghiêu nói. Phòng này cũng

không phải là chỗ xử lý công việc thật sự, cho nên trong thư phòng sách

cũng là thi từ kinh điển hoặc là tạp văn hôi. Nghe thấy vậy, mắt Diệp Ly sáng ngời, sách trong thư phòng này cũng nhiều nhưng loại bỏ hết những

sách nàng không có hứng thú như thi từ ca phú, danh nhân truyện ký gì gì đó, đợi một chút, có thể còn lại một ít sách về lịch sử địa lý. Nàng

đối với những việc kia, với bí sử không có hứng thú, cho nên sách lịch

sử từ lúc trước khi xuất giá đã xem hết rồi. Cho nên chỉ có thể loại

nhìn một chút thứ gì đó về địa lý du ký các loại, nhưng mà kiểu danh

thắng phong cảnh phong thổ chỉ có thể nhìn không được sờ lại khiến cho

người ta phiền muộn.

Này này đôi vợ chồng này…Gia phục các người rồi! Trong lòng Phượng Chi Dao run rẩy, mắt trợn ngược.

Sau khi trở về chuyện chính cả người Phượng Chi Dao thoạt nhìn có vẻ

chăm chú hơn nhiều cũng thuận mắt hơn nhiều, hắn có chút áy này nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “A Nghiêu, vô cùng xin lỗi. Mất năm này có vẻ ta đã có

nhiều chỗ sơ sót.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn hắn, “Sao vậy? Việc

trong Lê Vương phủ có tin tức?” Phượng Chi Dao gật đàu nói: “Công chúa

Lăng Vân tự cho mình là thông minh tính kế Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ nàng

không biết ngược lại chính mình đã bị người khác tính kế.”

“Nói vậy là sao?”

“Nghe nói Lê Vương phủ đã điều tra ra rồi, hương trong phòng công

chúa Tê Hà nghỉ ngơi là do công chúa Lăng Vân sai người bỏ vào đấy.

Nhưng mà…Theo theo như lời Vương phi nói người xông vào phòng công chúa

Tê Hà đầu tiên không phải là người của công chúa Tê Hà cũng không phải

là người của công chúa Lăng Vân. Mà là…của Hiền Chiêu Thái phi, từ trong cung mang theo một tiểu nha đầu.” Vẻ mặt Phượng Chi Dao có chút ngưng

trọng nói. Diệp Ly nhíu mày hỏi: “Nha đầu kia…” Phượng Chi Dao nói: “Xế

chiều hôm đó nha đầu kia đã bị bí mật ban thưởng chết rồi. Ta vẫn luôn

phái người nhìn chằm chằm vào Lê Vương phủ và phủ công chúa Chiêu Dương. Lúc công chúa Tê Hà được đón trở về bên người không có nha đầu, cho đến nửa đêm mới có người từ cửa sau mang theo một cỗ thi thể nha đầu đi ra

ngoài vứt ở bãi tha ma ngoài thành. Nhưng mà trước khi chết nha đầu kia

còn bị hủy dung, trên người cũng không có bất kỳ đồ vật gì để chứng minh thân phận.”

“Vậy sao ngươi biết đó là người của Hiền Chiêu Thái phi?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.

Phượng Chi Dao cười đắc ý nói: “Khi khám nghiệm tử thi ở trong kẽ tay của nha đầu kia và tóc trên đầu phát hiện một chút dầu bôi tóc mùi

hương hoa nhài, loại dầu bôi tóc này nghe nói là do cửa hàng thương hiệu đệ nhất kinh thành đặc chế dầu bôi tóc. Rất đắt, giá một hộp nho nhỏ đã mười mấy lượng bạc. Mà trong ba tháng gần đây loại hương dầu bôi tóc

này chỉ có năm hộp được bán đi khắp cả kinh hành. Trong đó có hai hộp là người của Hiền Chiêu Thái phi mua. Cho nên, ta đoán nha đầu kia có lẽ

là nha đầu chải đầu của Hiền Chiêu Thái phi. Còn có, sáng sớm hôm qua,

Hiền Chiêu Thái phi đã thay đổi một kiểu tóc mới. Căn cứ vào sự phán

đoán của người trang điểm mà mình vô cùng tâm đắc với trang điểm thì cái đó cùng với kiểu tóc quen thuộc trước đây của Hiền Chiêu Thái phi tuyệt đối không phải từ cùng một người.”

Diệp Ly bội phục gật đầu, nói: “ Cho nên, sự việc chính là công chúa

Lăng Vân không muốn gả cho Lê Vương cho nên sắp đặt thiết kế trợ giúp

công chúa Tê Hà tiến vào Lê Vương phủ, để cho mình có thể quang minh

chính đại hủy bỏ hôn ước? Mà đúng lúc Hiền Chiêu Thái phi cũng không hài lòng con dâu công chúa Lăng Vân này, tương kế tựu kế để cho công chúa

Tê Hà có thể ra tay thành công? Thế nhưng mà…Điều này không hợp lý rồi.”

“Lại có chỗ nào không hợp lý?” Phượng Chi Dao khó hiểu.

Diệp Ly nói: “Trừ khi Lôi Đằng Phong cũng tham dự việc này, nói cách

khác nếu như lúc ấy chẳng phải Lôi Đằng Phong cường ngạch mang công chúa Lăng Vân đi. Cho dù công chúa Lăng Vân có thể náo loạn thế nào thì cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn kết hôn chứ? Bởi như vậy, kế hoạch của nàng

nếu không thành công còn có thể cho mình thêm một đối thủ ở Lê Vương

phủ. Hay là, nàng chỉ muốn mượn tay chuyện của Lê Vương ở cùng công chúa Tê Hà để áp chế bọn họ? Vạn nhất Lê Vương và công chúa Tê Hà tình

nguyện liều mình cá chết lời rách nói cho Hoàng thượng biết việc này là

do nàng ta xếp đặt thiết kế. Cho dù nàng là cô chúa Tây Lăng chỉ sợ cũng không thoát thân được.”

“A Ly cảm thấy vì cái gì mà Lôi Đằng Phong lại đi vội vã như vậy?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Lôi Đằng Phong phát hiện công chúa Lăng Vân bị người tính kế?”

Phượng Chi Dao gật đầu nói. “Nếu mà công chúa Lăng Vân còn ở kinh

thành…, chuyện này Hoàng thượng điều tra ra, cho dù không muốn xử lý

nàng không được. Nhưng mà hiện tại người đã biến mất, nếu Hoàng thượng

không phải muốn phá hỏng quan hệ hai nước như vậy cũng chỉ có thể coi

như không có chuyện gì phát sinh qua. Cũng không thể vì chuyện này mà

phát binh đi đánh Tây Lăng được? Nhưng mà, nháo một chút như vậy, Lôi

Đằng Phong đi một chuyến đến Đại Sở xem như uổng công rồi.” Kế hoạch hòa thân tốt như vậy lại bị công chúa Lăng Vân ngốc nghếch kia phá hủy,

khẳng định Lôi Đằng Phong tức giận đến hộc máu.

Diệp Ly thở dài, quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Có phải

ta nên cảm thấy may mắn không khi mình không đáng để hắn phí nhiều tâm

tư tính toán như vậy?”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Xác thực là may mắn. Nhiều năm như vậy…Cảnh Lê thật khiến ta lau mắt mà nhìn.”

Phượng Chi Dao bĩu môi nói: “Ta thấy chưa hẳn. Người thật sự lợi hại

là vị kia bên cạnh hắn. Nếu hắn thật sự có tâm kế như vậy sao sẽ bỏ…mà

lấy Diệp Oánh?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Lê Vương phi thì sao? Nàng là đích nữ hộ bộ thượng thư, là em ruột của Diệp Chiêu nghi.”

Phượng Chi Dao nói giọng vẻ khinh thường: “Chị dâu cũng là đích nữ hộ bộ cũng là cháu gái của Thanh Vân tiên sinh.”

“Phượng Tam! ngươi có biết vì cái gì mà Hoàng Thượng lại để cho ta lấy A Ly?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Phượng Chi Dao nhíu mày, Mặc Tu Nghiêu nói: “Người Từ gia sẽ không

phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, cũng sẽ không trở thành trợ lực của bất

kể ai muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Cái này Hoàng thượng biết rõ, ta biết rõ, dĩ nhiên Mặc Cảnh Lê cũng biết rõ. Hắn căn bản không có khả

năng từ Từ gia có được bất kỳ sự trợ giúp gì, trái lại, nếu như hắn có ý đồ hưng binh làm loạn hoặc có mưu đồ phản nghịch mà nguy hiểm đến dân

chúng…, thậm chí Từ gia có thể trở thành trở ngại của hắn.” Năm đó tổ

tiên Từ gia tự hành thích vua còn cố gắng hết sức phụ tá mấy đại quân

vương Đại Sở cũng không là truyền thuyết. Nhưng mà có lẽ Mặc Cảnh Lê cho rằng Từ gia là tử trung với Hoàng thương đấy, dù sao những cái bí văn

chính thức kia chỉ lưu truyền cho mỗi thời đại Hoàng đế, Định Vương cùng với gia chủ Từ gia.

“Cho dù như thế, không nói đến chuyện Từ gia. Cùng là đích nữ Diệp

Thượng thư ít nhất Tam tiểu thư là tiên hoàng tứ hôn so ra cũng danh

chính ngôn thuận một chút chứ.” Phượng Chi Dao nói.

Diệp Ly mím môi cười yếu ớt nói: “Về điều này đại khái ta có thể đoán được.”

Hai người đồng thời nhìn về phía Diệp Ly, bộ dạng Diệp Ly phục tùng

nói: “Cha ta…hẳn là người của Thái hậu đi. Ông nên biết tâm tư của Lê

Vương và ý tứ của Thái hậu. Nhưng mà nếu như cưới ta, đại khái ông cho

rằng Lê Vương coi trọng không phải là Diệp gia mà là Từ gia ở sau lưng

ta. Nhưng mà nhà đẻ tứ muội lại bạc nhược yếu kém. Tứ muội trở thành Lê

Vương phi hoặc là…tương lai sẽ khác. Tương lai Diệp gia sẽ một bước lên

trời. Đương kim trong cung có Hoàng hậu, sủng phi có Liễu Quý phi, dưới

gối càng có nhiều hoàng tử. Nếu như phụ thân thật sự là người của Thái

hậu, ông không phải không biết điều thật ra Nhị tỷ cũng không được sủng. Cho nên từ chỗ Hoàng Thượng…Nhị tỷ muốn có con…cơ hội cũng không lớn.

Hơn nữa đứa bé kia chưa chắc đã có thể được sinh hạ.”

Những ngày này hồi tưởng lại, quả thực Diệp Ly có chút bội phục phụ

thân của mình rồi. Mỗi người đều cho rằng ông gả Diệp Oánh cho Lê Vương

là vì đỡ cho Diệp Chiêu nghi ở trong cung, nhưng lại không biết thật ra

Diệp Chiêu nghi mới là quân cờ dự bị kia. Hay một cái minh tu sạn đạo ám độ thành thương, chỉ tiếc Diệp Oánh này cũng không có tuyển tốt. Nếu có hai Diệp Thần Châu nói không chừng ý nghĩ của Diệp Thượng thư đúng là

có khả năng thành công. Thật ra không phải là những cổ nhân này đần, mà

là những người luôn coi thường những người này mới là kẻ ngốc mới đúng…

Diệp lão phu nhân trước sau khôn khéo như một cùng với Diệp Thượng thư

cẩn thận chặt chẽ ở trong quan trường một bước lên mây, làm sao nàng lại cho rằng hai vị kia chỉ vì Diệp Chiêu nghi mang thai đã đắc ý vong

hình*(ý là vui vẻ quá mức mà mất đi thái độ bình thường) rồi.

“Thật là suy đoán khiến cho người ta kinh ngạc.” Phượng Chi Dao nhìn

Diệp Ly nói: “Sao Vương phi lại cảm thấy Diệp Thượng thư là người của

Thái Hậu?” Chuyện này chỉ sợ là vị ngồi trên ghế rồng cũng không nghĩ ra được, nhưng mà, Định Vương phi cũng không có đoán sai là được.

Diệp Ly thản nhiên nói: “Dường như thỉnh thoảng phụ thân sẽ hữu ý vô ý biểu hiện hơi bất mãn với Lê Vương, nhưng mà trên thực tế ông chưa từng có làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến Lê Vương. Nếu như đã gả nữ nhi coi trọng nhất cho Lê Vương vì cái gì còn luôn bất mãn? Thoạt nhìn giống

như là làm cho ai xem. Lần trước chỉ hôn là công chúa Lăng Vân nghe nói

Thái Hậu và Lê Vương đều có ý bất mãn, thái độ phụ thân cũng rất cường

ngạnh. Cái này đương nhiên cũng có thể vì tương lai của Tứ muội mà lo

lắng. Nhưng mà lúc này đây, bằng sự thông minh của phụ thân không thể

không nhìn ra công chúa Tê Hà nhất định phải tiến vào Lê Vương phủ. Hơn

nữa cho dù đổi thân phận, tương lai địa vị công chúa Tê Hà ở Lê Vương

phủ cũng không thấp. Nhưng mà lần này phụ thân cái gì không nói. Mà ngay cả khi Tứ muội đi về nhà cùng ngày đã bị phụ thân xua về. Tứ muội nói

cho biết, phụ thân đã chuẩn bị một tháng sau sẽ đưa Ngũ muội vào Lê

Vương phủ làm thứ phi, nói là vì trợ giúp Tứ muội cố sủng, miễn cho

tương lại công chúa Tê Hà đoạt trước.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười nhạt nói: “A Ly nói quả thật không

sai. Diệp Thượng thư…Có thể sớm như vậy đã leo lên vị trí Thượng thư xác thực là vài phần quan hệ cùng với Thái Hậu. Nhưng mà, ta càng có thể là hai mặt phùng nguyên.”

Diệp Ly chớp mắt, nói: “Ngươi nói là ý định phụ thân là trước ở bên cạnh nhìn bên nào phần thắng lớn hơn sẽ ở bên đó?”

“Đương kim bệnh đa nghi vô cùng nặng tuyệt đối không phải người bình

thường có thể hiểu. Nếu Diệp đại nhân không có sự trung tâm tương đối

thì hắn sẽ không tin ông đấy.”

Dù cho bản thân đã sớm suy nghĩ cẩn thận không ít vấn đề, Diệp Ly vẫn cảm thấy có chút khϊếp sợ. Vị kia bản thân thoạt nhìn khéo đưa đẩy trên thực tế cũng thật sự khéo đưa đẩy, chuyện ở nhà lại mơ hồ lộ ra phụ

thân rõ ràng còn là một nhân vật gián điệp hai mang?

“Nhưng mà, Thái hậu và Hoàng thượng có chuyện gì xảy ra?” Diệp Ly nói.

Phượng Chi Dao cười nhạo nói: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra? Hoàng

Thái hậu của chúng ta người xưng một đời nữ kiệt, nữ trung nghiêu thuấn. Lúc trước đã giúp đỡ Hoàng thượng từ thiếu niên đăng cơ quyền chưởng

thiên hạ kia mà, nhưng mà Hoàng thượng chúng ta cũng không phải ăn chay

đâu, chưa đến ba năm đã thu lại tất cả quyền lực về trong tay mình mời

Hoàng Thái hậu lui về hậu cung dưỡng già. Quyền lực chính là thứ…Đã

không hưởng qua thì thôi đi, một khi đã nếm thì không dễ dàng mà ngừng

được. Hoàng thượng và Thái hậu bằng mặt mà không bằng lòng đã lâu rồi,

đây là việc mà nhiều quyền quý ở kinh thành đều ngầm hiểu với nhau. Tuy

nhiên ngôi vị Hoàng đế sẽ không thay đổi, nhưng có thể thay đổi người

ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.”

Cho nên, chân chính có dã tâm không phải là Mặc Cảnh Lê mà là Thái Hậu sao?”

“Dĩ nhiên Mặc Cảnh Lê có dã tâm chứ, chỉ có điều hắn không có cơ hội

mà thôi. Hiện tại có cơ hội như vậy làm sao hắn lại không phối hợp? Lê

Vương phủ là phủ đệ của hắn, không có sự đồng ý của hắn coi như là Hiền

Chiêu Thái Phi muốn làm gì cũng không có thuận tiện như vậy.”

Diệp Ly không nói gì, khó trách Thái Hậu không ngại anh em trong nhà

tranh cãi rồi, thì ra bà căn bản ước gì hai đứa con trai của mình đấu

đến chết ngươi ta sống sao?”

“Quyền lực…thật sự quan trọng đến như vậy sao?”

Phượng Chi Dao khẽ giật mình, vẻ mặt có chút ảm đạm mà nói: “Đối với

vài người mà nói đại khái rất quan trọng đấy.” Chỉ là trong chớp mắt ảm

đạm, Phượng Chi Dao rất nhanh lại đùa cười tươi vui vẻ, nháy mắt với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia thế nào? Trong cung vị kia đã bắt đầu xuất bài

rồi, chúng ta có nên cũng cùng ra bài hay không? Hoặc là…đến thông sát?”

“Thông sát?” Mặc Tu Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, “Sau đó ngươi kết thúc? Trong cung ngoài cung chém gϊếŧ máu chảy thành song do ngươi phụ

trách, nếu các nơi phản loạn ngươi đi bình? Bắc Nhung xâm phạm ngươi đi

ngăn cản? Tây Lăng cũng muốn tham gia một cước ngươi đi thủ biên quan?”

Ặc..Phương Chi Dao xấu hổ xoa cái mũi, quả nhiên, gϊếŧ chết mấy người không khó. Nhưng mà hậu quả gϊếŧ chết mấy người kia rất phiền toái.