Chương 83: Tung tích của Từ Thanh Trần

Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Diệp Ly mang theo một tập thơ trở lại gian phòng của mình, an tâm

ngồi xuống đọc. Công chúa An Khê có thể trở thành Vương thái nữ Nam

Chiếu nhất định không phải là loại công chúa ngu ngốc không có đầu óc,

ít nhất người giám thị nàng phái tới đều rất có chừng mực, sẽ không để

cho khách nhân cảm thấy bị mạo phạm.

Diệp Ly cũng lười nói thêm gì với mấy chuyện này. Nếu như công chúa

An Khê thật sự hoàn toàn tin nàng, nàng mới hoài nghi đầu óc của Vương

thái nữ Nam Chiếu này.

“Tiểu thư, công chúa An Khê xuất phủ.” Ám Nhị đi vào, thấp giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Công chúa kia không đơn giản, không

nên dựa vào nàng quá nhiều, miễn cho bị hiểu lầm.” Ám Nhị cau mày, nhìn

ngoài cửa một chút nói: “Nàng ta căn bản không tin tưởng chúng ta, như

vậy chúng ta ở đây chẳng phải hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn khiến

mình không dễ thoát thân sao?” Diệp Ly lắc đầu, “Công chúa An Khê nhất

định biết đại ca đi đâu. Cho dù hiện tại nàng ấy cũng không cách nào tìm được Đại ca, nhưng hiển nhiên nàng không lo lắng cho an nguy của Đại

ca. Sau khi Đại ca tiến vào Nam Chiếu thì làm những gì? Có thể tra được

không?” Ám Nhị gật đầu, ” Trước ngày mai thuộc hạ sẽ giao cho tiểu thư

.” Diệp Ly gật đầu nhướn mày nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, nhưng

suy nghĩ đã bay đi rất xa. Đại ca hiển nhiên không phải bị bắt đi, mà là chủ động đi chỗ khác. Nhưng sau khi đi lại không trở về đúng thời gian

đã ước định với công chúa An Khê . Đại ca mình ở Nam chiếu cũng không có ích lợi liên quan hay địch nhân gì, như vậy cũng chỉ có thể là đi vì

công chúa An Khê. Ngay cả như vậy. . . Dựa theo tính tình luôn tính toán kỹ lưỡng không bỏ sót của đại ca kế thừa của cậu cả không hẳn là không

để lại dấu vết nào mới đúng . Đầu mối. . . Rốt cuộc ở đâu đây?

Lấy một tờ giấy Tuyên Thành ngồi vào bàn, Diệp Ly lấy ra bút than

thường dùng viết viết vẽ vẽ trên giấy thật nhanh. Trong đầu không ngừng

hiện lên các loại tin tức phiền phức về Nam Cương mà ám vệ đưa tới tối

hôm qua đã thức đêm xem xong, nhanh chóng vẽ biểu đồ phân bố kết cấu thế lực Nam Cương ra giấy, phân tích quan hệ giữa các loại thế lực trong Đô thành Nam Chiếu, vân vân. Chỉ chốc lát sau, trên một tờ giấy Tuyên

Thành không nhỏ xuất hiện bức tranh chi chít các loại ký hiệu đơn giản

và văn tự kỳ quái. Ám Nhị có chút ít kỳ quái nhìn thứ đồ mình hoàn toàn

xem không hiểu trên giấy, cũng không mở miệng hỏi thăm. Diệp Ly hạ bút,

nhìn giấy cũng sửng sốt. Không phải là nàng cố ý đề phòng người nào,

những thứ viết trên trang giấy này thật ra cũng không phải bí mật gì,

chẳng qua là mình quy nạp lại tài liệu đã xem tối hôm qua một lần thôi.

Nhìn văn tự của ít nhất bốn quốc gia hỗn loạn lưu loát trên trang giấy,

trong lòng Diệp Ly không khỏi cười bất đắc dĩ một tiếng. Thì ra nàng vẫn luôn hoài niệm cuộc sống kiếp trước sao, nàng có thể làm một Vương Phi

hoàn mỹ yên lặng, chẳng qua nàng không thích. Cho nên sau khi rời đi

kinh thành, nàng mới có thể cố ý tránh khỏi sự bảo vệ của Mặc Tu Nghiêu, mà lựa chọn phương thức đi vào kề cận nguy hiểm.

Bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, Diệp Ly nhìn chằm chằm

trang giấy trên bàn hồi lâu, mới cau mày hỏi: “Tại sao không có tin tức

về Thánh nữ Nam Cương?” Bản vẽ trước mắt rõ ràng biểu lộ bọn họ hết sức thiếu hụt tin tức về Thánh nữ Nam Cương, nhân vật vô cùng quan trọng ở

Nam Cương này. Cho dù có cũng chỉ là le que mấy lời,đều là một chút nội

dung cơ bản nhất không kém bao nhiêu so với những điều nàng biết khi ở

kinh thành, chỉ có số tuổi, tên, thậm chí cả đặc thù diện mạo cũng không rõ ràng. Nếu như Thánh nữ Nam Cương đang cùng Vương thái nữ minh tranh

ám đấu, chuẩn bị soán quyền…, không thể nào chỉ có ít tư liệu như vậy.

Ám Nhị: ” Thánh nữ Nam Cương được ca tụng là thần giữ nhà của các bộ

tộc Nam Cương, cung phụng ở trong điện Thánh nữ ngoài thành Nam Chiếu

năm dặm. Trừ phi có chuyện trọng đại và ngày lễ, Thánh nữ sẽ không rời

khỏi điện Thánh nữ, mà bình thời có thể đến gần Thánh nữ chỉ có ba mươi

sáu thị nữ thánh điện được chọn đi hầu hạ Thánh nữ. Mặc dù Thánh nữ Thư

Mạn Lâm mười lăm tuổi kế vị, tám năm mới tự mình rời khỏi Thánh điện

mười lần, nhưng mỗi một lần đều mang theo mặt nạ. Nghe nói cả Nam Chiếu

trừ tiền nhậm Thánh nữ đã tiến vào Thánh Địa Nam Cương ra, căn bản không có ai biết nàng trông như thế nào.” Diệp Ly lắc đầu, “Đây căn bản là

chuyện không thể nào. Thánh nữ tại nhiệm không có quyền nuôi dạy Thánh

nữ kế nhiệm, như vậy ai đã dạy dỗ, dẫn dắt Thánh nữ ? Ai nuôi dưỡng nàng khi còn bé? Cha mẹ nàng là ai? Hơn nữa. . . Nếu quả thật không có ai

gặp qua chân diện mục của Thánh nữ, như vậy. . . Người nào dám khẳng

định người dưới mặt nạ kia chính là Thánh nữ Nam Cương thật?”

“Này. . . . . .” Ám Nhị có chút chần chờ cau mày. Diệp Ly cầm lấy bút nặng nề viết mấy hàng chữ trên giấy, “Cẩn thận điều tra vương thất Nam

Chiếu cùng tin tức về Thánh nữ Nam Cương, không nên bỏ sót bất kỳ chi

tiết đầu mối nào.”

Ám Nhị đáp lời: “Dạ, thuộc hạ lập tức cho người đi làm. Tiểu thư hoài nghi. . . Thánh nữ Nam Cương. . . . . .”

Diệp Ly vuốt vuốt bút than trong tay cười yếu ớt nói: “Nếu như Thánh

nữ Nam Cương thật ít ra Thánh điện, làm sao có thể cấu kết cùng Lê

Vương? Mấy năm trước khi Lê Vương đi sứ Nam Cương, Thánh nữ Nam Cương

cũng chưa từng xuất hiện. Như vậy. . . . . .” Hai mắt Ám Nhị tỏa sáng,

nói: “Bọn họ đã bí mật gặp mặt. Chuyện kết minh với Nam Cương quan trọng như vậy, Lê Vương không thể nào phái người tới nói chuyện, hơn nữa,

Thánh nữ Nam Cương cũng không phải là người có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy.” Diệp Ly gật đầu, tựa vào ghế suy tư, “Thánh nữ. . . Cái thân phận này thật là kỳ quái. Đột nhiên đẩy một thiếu nữ không biết thân phận,

không biết lai lịch, cũng không biết năng lực lên địa vị số một số hai

được cả Nam Cương tôn sùng. Người Nam Cương dễ tin người đến vậy sao?”

Ám Nhị lắc đầu, nhún vai nói: “Nếu như ở Đại Sở chúng ta tùy tiện đi ra

ngoài tìm một người phong làm thái tử, cho dù là hoàng thượng miệng vàng lời ngọc chỉ sợ cũng không thể khiến người khác tin phục.”

” Chế độ Thánh nữ Nam Cương hình như là trường cửu cùng với lịch sử Nam Chiếu quốc?”

“Cũng không coi là lâu dài, trước khi Nam Chiếu lập quốc, các bộ tộc

làm theo ý mình, cũng không có cái gì gọi là Thánh nữ. Chính xác là ngay sau khi Nam Chiếu lập quốc, quốc sư lúc đó, cũng là Tế Tự của vương

thất Nam Chiếu chọn ra vị Thánh nữ thứ nhất.” Ám Nhị cúi đầu nhớ lại

nói. Diệp Ly nhướn mày, “Nghe ra thì tác dụng của quốc sư và Thánh nữ

không khác nhiều lắm, cho nên sau khi Thánh nữ xuất hiện, Nam Chiếu

không còn danh hiệu quốc sư này nữa.” Ám Nhị gật đầu, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Hành động của Quốc sư không nghiêm ngặt như Thánh nữ, chỉ trích cần thực hiện cũng là không quá khác nhau. Nhưng trong suy nghĩ

của người Nam Cương, Thánh nữ hiển nhiên càng đáng thờ phụng hơn quốc

sư.”

“So với một lão đầu tử thích lắc lư khắp nơi, người bình thường đều

thích thiếu nữ mỹ lệ lại thần bí khó lường hơn.” Diệp Ly tán thành nói.

Sáng sớm, ăn xong đồ ăn sáng thị nữ đưa tới Diệp Li mang theo Ám Nhị

chuẩn bị ra cửa, nhưng vô cùng hiển nhiên gặp phải công chúa An Khê cũng đang muốn đi ra ngoài , “Sở tiểu thư đang muốn đi ra ngoài sao?” Diệp

Ly mang theo nụ cười chờ đợi lại có chút thấp thỏm nghênh đón, “Công

chúa tỷ tỷ, có tin tức của Thanh Trần ca ca không?” Công chúa An Khê

tiếc nuối lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi, Sở tiểu thư. Tạm thời còn không có tin tức của Thanh Trần công tử.” Diệp Ly thất vọng cúi thấp đầu, thấp

giọng nói: “Không sao, Thanh Trần ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì. Ta và Lâm Hàn cũng cùng ra ngoài tìm Thanh Trần ca ca, nhất định sẽ rất nhanh tìm được huynh ấy.”

“Sở tiểu thư mới tới Nam Chiếu chưa quen cuộc sống nơi đây , muốn đi chỗ nào tìm?”

Diệp Ly luống cuống bẻ ngón tay, thấp giọng nói: “Ta. . . Ta tìm ở

chung quanh xem, nói không chừng, nói không chừng có thể tìm được.” Công chúa An Khê không khỏi cười một tiếng nói: “Sở tiểu thư! Nếu cảm thấy

nhàm chán có thể đi dạo trong Đô thành, nếu là có chỗ nào muốn đi có

thể cho người trong phủ dẫn đường, nhưng nơi nguy hiểm ở Nam Cương rất

nhiều, Sở tiểu thư ngàn vạn không nên một mình mạo hiểm. Tránh để công

tử Thanh Trần lo lắng.” Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi, đa tạ công

chúa tỷ tỷ. Ngươi sẽ nhanh chóng tìm được Thanh Trần ca ca, phải không?

Nếu không, nếu không ta viết thư về cho Từ bá phụ, Thanh Trần ca ca nói

Từ bá phụ là người thông minh nhất thiên hạ, ngài ấy nhất định có biện

pháp tìm được Thanh Trần ca ca .”

“Hồng Vũ tiên sinh sao?” Công chúa An Khê ngẩn ra, nhẹ giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Công chúa tỷ tỷ cũng biết Từ bá phụ? Là Thanh Trần ca ca nói cho ngươi?”

Công chúa An Khê nhàn nhạt gật đầu, mỉm cười nói: “Sở tiểu thư cứ yên tâm, ta bảo đảm nhất định sẽ nhanh tìm được công tử Thanh Trần. Nam

Cương đường xá khó khăn, không nên để Hồng Vũ tiên sinh lo lắng. Nếu

không công tử Thanh Trần biết cũng bất an trong lòng, không phải sao?”

Diệp Ly chớp chớp mắt, tròng mắt có chút u mê nhìn công chúa An Khê, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Công chúa tỷ tỷ nói đúng.”

Đưa mắt nhìn công chúa An Khê ra cửa, Diệp Ly cũng đi theo sau, nở nụ cười nhợt nhạt ra khỏi cửa lớn phủ công chúa, “Cho người đi theo công

chúa An Khê.”

“Vâng”

Khách sạn, Hàn Minh Tích một bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ, hài lòng đi

xuống đại đường, phong tư lười biếng mà ưu nhã, khác hẳn với người Nam

Cương, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong khách sạn. Hàn Minh Tích tự nhiên không để ý người khác nhìn, lười biếng tiêu sái xuống lầu vẫy tiểu nhị đang chạy bàn lại hỏi: “Có nhìn thấy hai vị công tử đi

cùng ta không?” Tiểu nhị thấy trước mắt chóng mặt, vội vàng nói: “Thưa

công tử, hai vị công tử kia sáng sớm hôm nay đã ra cửa. Đúng rồi, còn có một phong thư cho công tử.” Tiểu nhị vui vẻ Nhi chạy đến quầy lấy thư

từ chưởng quỹ đưa đến trên tay Hàn Minh Tích. Hàn Minh Tích nhíu mày,

nhận lấy thư nhìn lướt qua, không khỏi nhăn mày lại, “Quân Duy thật quá

không có suy nghĩ rồi, tại sao có thể bỏ lại ta vụиɠ ŧяộʍ đi đây? Hừ,

cõi đời này không có người Bổn công tử không tìm được.” Tiện tay vò thư

thành một nắm, giơ tay lên, chần chờ một chút lại bỏ vào trong túi, tức

giận tiêu sái đi ra ngoài chỉ để lại một đám lữ khách còn chưa phục hồi

lại tinh thần trong khách sạn.

Lúc này, đối diện khách sạn trong sương phòng của một tửu lâu do

người Đại Sở mở Diệp Ly một thân nam trang nhàn nhã ngồi bên cửa sổ

uống trà, người đi theo bên cạnh đã từ Ám Nhị đổi thành Ám Tam. Từ cửa

sổ nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy cả người Hàn Minh Tích oán khí

từ bên trong đi ra bĩu môi lầu bầu. Diệp Ly buồn cười nhìn Hàn Minh

Tích đi vào trong đám người, dần dần đi xa, hỏi: “Hàn Minh Tích đã làm

gì ngày hôm qua?” Ám Tam trầm giọng nói: ” Sau khi Hàn công tử ra ngoài

từ nửa đêm ngày hôm trước cho đến nửa đêm ngày hôm qua mới trở về. Hẳn

là đi cứ điểm của Thiên Nhất các ở Nam Chiếu. Chúng ta cùng Thiên Nhất

các luôn luôn hai bên không đυ.ng chạm đến nhau, công tử. . . có cần đi

thăm dò sao?” Diệp Ly lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ cần hắn không gây

trở ngại cho chúng ta là được. Chú ý tin tức Ám Tứ bên kia, đừng làm cho Hàn Minh Nguyệt tìm tới cửa mà chúng ta còn không biết.”

Ám Tam gật đầu, ” Tính ra công tử cũng không làm gì Thiên Nhất các

cả, là chính Hàn công tử tự mình đuổi theo đến Nam Cương . Có lẽ Các chủ Thiên Nhất Các sẽ không tìm chúng ta phiền toái mới phải.”

“Vậy cũng không nhất định. Tin tức của Thiên Nhất các có đúng giờ đưa tới đây không?” Diệp Ly hỏi.

“Có, thuộc hạ đem tin tức bắt được từ phía Thiên Nhất các so sánh với tin tức của chúng ta, xê xích cũng không lớn.” Ám Tam đáp. Diệp Ly hài

lòng gật đầu, “Vậy thì tốt. . . Nếu như còn có người có thể đồng thời

giấu diếm được {ám vệ} và Thiên Nhất các…, vậy chúng ta cho dù rút lui

cũng không coi là oan uổng. Trở về hỏi Thiên Nhất các tin tức Thánh nữ

Nam Cương, ta đã nói với Hàn Minh Tích ta muốn U La Minh Hoa, hiện tại

muốn tin tức của Thánh nữ Nam Cương, Hàn Minh Tích sẽ không nghi ngờ.”

“Phải rồi, công tử, bên Bệnh thư sinh cũng có tin tức. Lương lão gia

chỉ sợ là không nhịn được nữa rồi, ngươi có phải hay không. . . .”

Diệp Ly phiền não cau mày, nàng không nghĩ tới vừa đến Nam Chiếu sẽ

nhận được tin tức Đại ca mất tích, dẫn đến hiện tại không chỉ không thể

có được đề nghị hoặc trợ giúp gì từ Từ Thanh Trần nơi đó, mà còn phải

dùng thời gian ngắn nhất tìm ra tung tích của Từ Thanh Trần. Cũng khiến

nàng không có cách nào phân thân, nhưng chỗ Bệnh thư sinh tuyệt đối

không thể không quản, “Lương lão gia rốt cuộc không phải là người tập

võ, huống chi với thủ đoạn của Bệnh thư sinh chỉ sợ là người tập võ cũng không chống đỡ được bao lâu.” Lúc trước Bệnh thư sinh còn sợ gϊếŧ chết

Lương lão gia cũng không có chút đầu mối nào, hiện tại tín vật trong tay hắn. Cho dù Lương lão gia chết không mở miệng hắn tốn nhiều tâm tư một

chút vẫn có thể tìm được đầu mối . Hơn nữa không có tín vật, bản thân

Lương lão gia cũng không có cách nào nhắn nhủ.

“Bọn họ ở nơi nào?”

“Ngoài thành.”

Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Tìm được Đại ca trước quan trọng hơn. Để {ám vệ} xem chừng bọn họ, thời điểm vạn bất đắc dĩ trước giúp đỡ

những người của bộ tộc Lạc Y kia cứu Lương lão gia ra cũng có thể. Tuyệt đối không thể để hắn nói phương pháp có được Bích Lạc Hoa cho Bệnh thư

sinh. Ít nhất trước khi chúng ta có thời gian đến. Nếu không được cũng

chỉ có thể cứng rắn đoạt, không đoạt được thì phá hủy Bích Lạc Hoa!

Quyết không thể để cho Bệnh thư sinh lấy được.”

Ám Tam do dự nói: “Bích Lạc Hoa nói không chừng có thể kiềm chế bệnh của Vương gia, nếu như hủy. . . . . .”

“Cho nên mới phải cố hết sức đi lấy. Nhưng nếu như thật sự không lấy

được cũng không thể để Bệnh thư sinh lấy được. Ngươi cảm thấy hắn cầm

Bích Lạc Hoa thì người đầu tiên muốn đối phó là ai?” Diệp Ly cười hỏi.

“Vương gia?”

Diệp Ly nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt cười nói: “Bệnh thư sinh là Tam

đương gia Diêm vương các, chuyện hắn muốn làm hoàn toàn có thể phái

thuộc hạ Diêm vương các đi làm, nhưng lần này hắn một mình một người đi

trước Nam Cương hơn nữa hoàn toàn không sử dụng đến thế lực của Diêm

vương các, là vì cái gì? Nhất định là hai vị đương gia khác của Diêm

vương các không đồng ý. Năm đó Bệnh thư sinh trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, cho dù hiện tại cũng chỉ kéo được nửa cái mạng, hắn có thể

không hận sao? Nhưng Diêm vương các lại định ra ước định với Định Quốc

vương phủ vĩnh viễn không xâm phạm nhau. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào

mình. . .” Nhớ tới thời điểm Bệnh thư sinh nhắc đến bích lạc hoàng tuyền với ánh mắt oán độc kia, Diệp Ly không nhịn được sợ hết hồn hết vía một hồi. Thậm chí còn vì vậy mà trong đầu toát ra ý niệm có nên tiên hạ thủ vi cường gϊếŧ Bệnh thư sinh hay không, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là

chợt lóe lên. Bất luận là thân phận của Bệnh thư sinh hay nguyên nhân

thân phận khác, hiện tại cũng không thể gϊếŧ hắn, ít nhất hắn không thể

chết trên tay Định Quốc vương phi.

“Thuộc hạ hiểu. Tuyệt đối sẽ không để Bệnh thư sinh lấy được Bích Lạc Hoa .”

Nơi bí mật nào đó trong cung điện Nam Chiếu, sàn nhà và cột nhà làm

bằng đá cẩm thạch điêu khắc đồ án tinh xảo, bảo thạch khảm nạm các màu

cùng với mỹ kim tinh chất chế thành trang sức, khí cụ, còn có vô số Dạ

Minh Châu thay thế nến phát ra ánh sáng. Phù Dung sa quý giá nhất Nam

Cương tầng tầng lượn lờ. Phía sau sa màn, nam tử áo trắng tuấn nhã xuất

trần đang tĩnh tọa đọc sách. Ánh sáng từ Dạ Minh Châu nhu hòa, gương mặt nghiêng hoàn mỹ của nam tử phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cả

người càng lộ ra vẻ yên tĩnh mà an bình.

Cửa đá nặng nề từ bên ngoài bị đẩy ra, một cô gái thân hình thon dài

yểu điệu chậm rãi đi vào. Không giống trang phục truyền thống Nam Cương, cô gái mặc một thân ngoại bào rộng thùng thình màu vàng sáng mô phỏng

hoa văn Phượng hoàng, vạt áo quanh co khúc khuỷu buông thõng. Một đầu

tóc đen tùy ý vấn lên, búi tóc điểm xuyết trang sức bảo thạch năm màu

hoa lệ, một mặt nạ màu vàng tinh xảo che khuất cả khuôn mặt. Mặt nạ tinh sảo mang theo một loại quỷ dị mị hoặc, làm cho đôi mắt lộ ra dưới mặt

nạ kia càng khiến người ta mê hoặc. Cô gái ưu nhã bước chậm mà đến, nhìn nam tử áo trắng thấp giọng cười nói: ” công tử Thanh Trần, ngươi thật

không muốn nhìn ta một cái sao? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền tháo mặt

nạ xuống cho ngươi xem.”

Từ Thanh Trần thả cuốn sách cầm trong tay xuống, than nhẹ một tiếng

ngẩng đầu hỏi: “Ngươi. . . đẹp hơn mấy vị trong Sở kinh quốc sắc năm đó

sao?”

Đây hình như lần đầu tiên Từ Thanh Trần có phản ứng, cô gái có chút

kinh ngạc, “Ngươi thích nữ tử Đại Sở? Sở kinh quốc sắc ta cũng nghe qua, ngươi thích người nào hơn? Là Tô Túy Điệp, người được xưng đệ nhất mỹ

nhân Đại Sở sao? Hình như nàng đã chết?” Từ Thanh Trần cười nhạt nói:

“Tô Túy Điệp. . . Đúng là một mỹ nhân cũng không tệ lắm. Nếu như ngươi

trưởng thành còn không bằng nàng ta thì không cần nhìn.”

“Ngươi!” Trong mắt cô gái hiện lên một chút tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, ha hả cười nói: ” Công tử Thanh Trần không khỏi quá

mức bắt bẻ rồi. Theo ta biết vị tiểu hôn thê kia của ngươi trông cũng

không tệ, nhưng . . . hình như còn chưa tới mức tuyệt sắc.” Từ Thanh

Trần rũ mắt, nhàn nhạt giấu đi vẻ kỳ quái trong mắt. Cô gái lại chỉ coi

là Từ Thanh Trần chấp nhận, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nói về vị Sở tiểu thư kia quả thật đối với công tử một mảnh thâm tình rồi, ngàn dặm xa xôi

lại chỉ mang theo một thị vệ bỏ chạy đến Nam Cương. Kể ra điểm này Sở

tiểu thư thật đúng là không quá giống nữ tử Trung Nguyên.”

“Nàng ấy ở đâu?” Từ Thanh Trần hỏi.

“Ha hả, hôm qua nàng ta gióng trống khua chiêng xông đến quý phủ

Vương thái nữ công chúa An Khê của chúng ta. Nếu công chúa An Khê và

công tử là bạn tốt, nói vậy sẽ chiêu đãi vị hôn thê công tử thật tốt.”

Cô gái che miệng cười nói, ” Công tử Thanh Trần, thật không suy nghĩ một chút về đề nghị của ta sao? Sau khi chuyện thành công. . . Ta và ngươi

cùng hưởng thiên hạ.” Vẻ mặt Từ Thanh Trần bình thản, nhẹ giọng nói:

“Nếu như tại hạ không đoán sai, ba năm trước đây cô nương cũng từng ưng

thuận hứa hẹn cùng hưởng thiên hạ với Lê Vương Đại Sở.” Cô gái khinh

thường phất tay áo cười nói: “Mặc Cảnh Lê sao? Sao hắn ta có thể so với công tử đây? Không. . . Ta tin tưởng thiên hạ này trừ Định Vương không

người nào có thể so được với công tử. Chỉ có điều. . . Định Vương đã bị

phế đi, công tử mới là hoàn mỹ nhất thế gian này, cũng là nam tử xứng

đôi nhất với ta.”

Từ Thanh Trần lắc đầu, “Thật sự xin lỗi. Gia quy Từ gia lấy vợ lấy

người có đức, con cháu Từ gia không được ham sắc đẹp, tài phú cùng quyền thế. Kiếp này tại hạ cưới một người là đủ. Cô nương, ngươi cứ giam ta

như vậy thì cũng không có tác dụng gì, Đô thành Nam chiếu cũng không

lớn, nơi này bị tìm được chẳng qua là chuyện sớm muộn.” Cô gái nửa tựa

trên cột đá cẩm thạch cười khanh khách không ngừng, “Ngươi không sợ ta

gϊếŧ ngươi sao? Hơn nửa năm nay ngươi thay An Khê ra bao nhiêu chú ý

xấu, làm hỏng bao nhiêu chuyện của ta? Không phải ngươi thích nữ tử

Trung Nguyên sao, chẳng lẽ ta không giống nữ tử Trung Nguyên hơn An

Khê?” Từ Thanh Trần lắc đầu, cúi đầu tiếp tục xem sách, vừa nói: ” Nếu

ngươi muốn gϊếŧ ta thì đã sớm gϊếŧ, hơn nữa. . . Gϊếŧ ta đối với ngươi

có ích lợi gì?”

“Không sai.” Cô gái bất đắc dĩ thở dài, “Gϊếŧ ngươi thật là nhiều

phiền toái hơn. Từ gia Trung Nguyên, nói không chừng còn có Định Quốc

vương phủ cũng sẽ tìm ta phiền toái. Còn có Vương thái nữ của chúng ta,

khẳng định cũng sẽ tìm ta liều mạng . Nhưng mà. . . Hì hì, mặc dù ta

không thể gϊếŧ ngươi nhưng lại có thể nhốt ngươi ở nơi này. Như vậy

ngươi sẽ không làm hỏng chuyện của ta được. Không có việc xấu của ngươi, không bao lâu nữa nữ nhân An Khê cao ngạo đáng ghét kia sẽ chết rất khó coi. Dĩ nhiên. . . Còn có vị hôn thê đáng yêu của ngươi nữa.”

“Không cho phép ngươi động đến nàng ấy!” Dường như Từ Thanh Trần bị chọc giận, lạnh giọng cảnh cáo.

“Ơ? Ngươi thật sự quan tâm nàng ta?” Cô gái có chút kỳ quái nhìn Từ

Thanh Trần nói: “Cái loại tiểu nha đầu vừa nhìn đã thấy còn chưa trưởng

thành làm sao ngươi sẽ thích?” Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Chỉ cần

nàng ấy là vị hôn thê của ta, đương nhiên ta sẽ quan tâm.” Cô gái ngó

chừng hắn nói: “Ý của ngươi là bất kể nàng là hạng người gì, chỉ cần

nàng là vị hôn thê của ngươi thì ngươi sẽ quan tâm nàng?” Từ Thanh Trần

cười nói: “Đây không phải là chuyện rất tự nhiên sao? Nếu như nàng là

thê tử tương lai của ta, ta không quan tâm nàng thì quan tâm ai?”

“Ngươi. . . Được, bổn cô nương càng muốn động đến nàng ta cho ngươi

xem!” Cô gái cười lạnh nói, oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Nghe thấy thanh âm cửa đá nặng nề đóng lại một lần nữa, Từ Thanh Trần từ từ buông xuống quyển sách trên tay. Đôi mắt thanh tú nhẹ nhàng rũ

xuống, “Vị hôn thê. . . Sở tiểu thư. . . Ly nhi à. . .”

Đêm khuya, phủ công chúa An Khê một mảnh yên lặng. Chỉ có ngọn đèn

dầu trong thư phòng còn mơ hồ lóe lên. Trên gương mặt thanh tú anh khí

của công chúa An Khê mang vẻ uể oải, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại nhìn

người trước mắt, “Thanh Trần vẫn không có tin tức gì sao?” Nam tử lắc

đầu, trầm giọng nói: “Không có.” Công chúa An Khê có chút nôn nóng nói: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa tin chúng ta thật sự cho

rằng Thanh Trần mất tích?”

Nam tử gật đầu, “Rất có thể, mặc dù chúng ta phái ra người tìm kiếm

công tử Thanh Trần khắp nơi, nhưng nàng ta vẫn rất có thể cho là chúng

ta liên hiệp công tử Thanh Trần diễn trò cho nàng ta xem.”

“Hi vọng Thanh Trần sẽ không có chuyện gì mới tốt.” Công chúa An Khê

mỏi mệt khép mắt, xoa cái trán có chút đau nhức nói: “Chúng ta dùng

nhiều thời gian như vậy, cuối cùng khiến tình hình chuyển biến tốt đẹp

một chút. Nếu như hiện nay thất bại trong gang tấc, chỉ sợ. . . . . .

chỗ Phụ vương. . .” Nam tử cau mày nói: “Vương thượng vẫn không tin công chúa?” Công chúa An Khê cười khổ nói: “Phụ vương vừa mới qua bốn mươi,

đang lúc tráng niên. Cho dù ông ấy tin chúng ta cũng sẽ không ủng hộ

chúng ta, ông ấy cần phải có một thế lực khác kiềm chế Vương thái nữ

ta đây.” Nếu không phải phụ vương âm thầm thiên vị, nửa năm qua làm sao

bọn họ có thể một lần lại một lần thất bại. Mỗi lần đều ở thời điểm phải bắt được cái đuôi của người nọ lại bị nàng ta đào thoát được, “Hiện tại cả binh phù cũng vào tay nàng ta, nếu như không cầm binh phù về được,

chúng ta làm gì cũng không có tác dụng.”

Công chúa An Khê thật không rõ, phụ vương luôn luôn anh minh tại sao

nhất định phải thiên vị người đàn bà kia. Nhưng nàng lại không thể trơ

mắt nhìn nàng ta có ý đồ bất chính đối với Nam Chiếu. Đây là trách nhiệm thân công chúa Nam Chiếu cũng là Vương thái nữ nàng.

” Có thể điều tra ra công tử Thanh Trần hiện tại đang ở chỗ nào sao?” Công chúa An Khê hỏi: “Thật sự không được thì xin Thanh Trần trước rút

lui ra khỏi đây đi. Đây là chuyện của mình Nam Chiếu, không thể làm liên lụy tới hắn.”

Nam tử lắc đầu, nói: “Sợ rằng không được. Chúng ta bây giờ mặc dù

thỉnh thoảng có thể thu được tin tức công tử Thanh Trần truyền tới,

nhưng cũng là do công tử Thanh Trần để người khác liên lạc. Chúng ta căn bản không cách nào xác định được Thanh Trần công tử ở đâu.”

“Ghê tởm!” Công chúa An Khê khẽ nguyền rủa.

“Có thích khách!” Ngoài viện vang lên một tiếng gọi, công chúa An Khê mạnh mẽ đứng dậy, nam tử bên cạnh cũng lập tức rút ra bội đao tùy thân

lui ra cửa, rất nhanh đã lui trở lại cau mày nói: “Là hướng đến khách

viện.” Công chúa An Khê nói: “Khách viện chỉ có Sở tiểu thư, thích khách tìm nàng ta làm gì? Đi mau, đi xem một chút.” Nói xong liền bước trước

một bước ra khỏi cửa chạy về hướng khách viện. Nam tử vội vàng đóng cửa

lại, rồi chạy vội theo ra ngoài. thư phòng an tĩnh trở lại, một góc cửa

sổ bỗng nhúc nhích sau đó bị đẩy ra, một bóng ảnh màu đen nhanh chóng

tung mình đi vào. Bên dưới khăn che mặt màu đen lộ ra một đôi mắt thanh

lệ, người áo đen thật nhanh tiêu sái đến bên cạnh bàn đọc sách lật xem

hồ sơ trên bàn, sau khi nhìn qua một lần hình như không có thu hoạch gì

lại đi đến giá sách phía sau lục lọi. Sách trong thư phòng của công chúa An Khê cũng không nhiều, phần lớn là các loại công văn hồ sơ, hơn nữa

phần lớn là văn tự Nam Cương. Mất một thời gian, một phần hồ sơ ẩn trong góc giá sách không bắt mắt nhất rơi vào trong mắt người áo đen. Thứ

khiến nàng chú ý không phải là hồ sơ, mà là văn ấn bị phong kín có một

ấn ký hình hoa hướng dương. Ánh mắt lóe lên, đầu ngón tay người áo đen

xuất hiện một lưỡi dao mỏng nhẹ, nhanh nhẹn mở ra hồ sơ bị phong kín.

Đọc nhanh như gió, quét qua phía trên, đôi mắt thanh lệ toát ra ý cười

thản nhiên, sau khi phong ấn kĩ hồ sơ một lần nữa lại khôi phục thư

phòng nguyên trang mới lộn ra ngoài từ cửa sổ.

Trong khách viện, thời điểm công chúa An Khê mang theo thị vệ chạy

tới lập tức bị Ám Nhị ngăn ở cửa. Ám Nhị trầm mặt nhìn đám người trước

mắt nói: “Công chúa, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?” Công chúa An

Khê nói: “Mới vừa rồi có thích khách xông vào khách viện, Sở tiểu thư có sao không?”

“Thích khách?” Ám Nhị cau mày nói: “Tại hạ vẫn luôn gác đêm ở bên ngoài, không thấy có thích khách đi vào.”

Công chúa An Khê sửng sốt, thị vệ trong phủ mình tuyệt đối sẽ không

nói láo. Huống chi vừa rồi mình ở xa xa cũng đúng là thấy mấy bóng đen

vào khách viện, thị vệ này của Sở tiểu thư vì sao phải lên tiếng phủ

nhận?”Lâʍ ɦộ vệ, Sở tiểu thư là vị hôn thê của công tử Thanh Trần, nếu

có gì tổn thương thì Bổn công chúa cũng không dễ nói chuyện với công tử

Thanh Trần. Thật không có ai xông vào khách viện?” Ám Nhị sắc mặt khó

chịu, trầm giọng nói: “Vừa rồi khi bên ngoài bắt đầu ầm ĩ quả thật có

mấy bóng đen tới gần, nhưng bị ám khí của tại hạ làm cho sợ quá chạy mất rồi, trong đó chắc còn có người bị thương. Nhưng tuyệt đối không có ai vào khách viện. Danh dự Tiểu thư làm trọng, kính xin công chúa thận

ngôn (nói năng cẩn thận).”

Nhìn sắc mặt âm trầm nghiêm túc của Ám Nhị, lúc này công chúa An Khê

mới hiểu tại sao thị vệ này lại kiên trì không cho thích khách tiến vào. Nữ tử Trung Nguyên đối với phương diện danh tiếng quả thật nghiêm

khắc hơn nhiều so với Nam Cương.

“Xin lỗi, Lâʍ ɦộ vệ. Là Bổn công chúa lỡ lời.” Phất tay một cái cho

thị vệ phía sau lui ra ngoài tiếp tục tìm kiếm thích khách, mới quay đầu về phía Ám Nhị: “Động tĩnh vừa rồi có thể dọa đến Sở tiểu thư hay

không, lúc này làm sao không nhìn thấy Sở tiểu thư đi ra ngoài?” Ám Nhị

thản nhiên nói: “Tiểu thư ở trong nội viện, có lẽ là không có nghe thấy

động tĩnh bên ngoài.” Công chúa An Khê nhíu nhíu mày nói: “Nếu Lâʍ ɦộ vệ không tiện, hay là Bổn công chúa tự mình đi xem một chút Sở tiểu thư

xem sao. Vạn nhất bị dọa thì không tốt. . . . . .”

“Không. . . . . .”

“Công chúa tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?” Ám Nhị đang muốn cự tuyệt,

thì giọng nói của Diệp Ly từ phía sau truyền đến. Diệp Ly khoác trên

người một chiếc áo choàng rộng rãi, mái tóc buông trên vai, đáy mắt còn

mang theo buồn ngủ cùng với hoang mang nhàn nhạt. Người bên cạnh đi theo thắp đèn đích thực là thị nữ công chúa An Khê phái tới hầu hạ. Công

chúa An Khê cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi có mấy tên trộm nho nhỏ xông tới, làm ầm ĩ Sở tiểu thư sao?” Diệp Ly quay đầu, nụ cười điềm

tĩnh xinh đẹp, “Không sợ, võ công của Lâm Hàn rất lợi hại . Đoạn đường

này cũng do hắn bảo vệ ta. Lâm Hàn, có đúng hay không?” Ám Nhị cúi đầu

cung kính nói: “Đúng vậy, xin tiểu thư yên tâm. Mới vừa rồi thích khách

còn chưa đi vào đã bị thuộc hạ đuổi đi.”

Công chúa An Khê nhìn một chút thấy Diệp Ly không có gì khác thường,

lúc này mới gật đầu nói: “Đã như vậy, Sở tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.

Chút nữa ta cho người kiểm tra nơi khác một chút, tránh cho có cá lọt

lưới.”

“Dạ, công chúa tỷ tỷ vất vả rồi.” Diệp Ly biết điều cười nói. Đưa mắt nhìn công chúa An Khê rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Ly dần dần nhạt

xuống, quay đầu nói với thị nữ bên người: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Thị nữ gật đầu xác nhận, đi theo Diệp Ly hướng tới nội viện, vừa mới vào gian phòng đã cảm thấy phía sau tê rần, cả người mềm oặt ngã trên mặt

đất. Ám Nhị an tĩnh xuất hiện ở cửa, Diệp Ly nhướng mày nhìn hắn, hỏi:

“Thích khách là chuyện gì xảy ra?” Ám Nhị trầm giọng nói: “Quả thật có

thích khách, hẳn là hướng về phía tiểu thư mà tới.” Ám Nhị đi vào trong

phòng, cúi người kéo ra một hắc y nhân từ dưới giường, “Tổng cộng ba

người tới, bọn họ quá mức khinh địch lại bị thị vệ phủ công chúa phát

hiện, sau khi trúng ám khí của ta lập tức rời đi. Tên bị thương nặng

nhất bị ta bắt được.”

Diệp Ly ngồi xổm người xuống nhìn người có tướng mạo của người Nam

Cương điển hình trên mặt đất một chút. Mặc dù quấn quần áo dạ hành nhưng cũng không che dấu đặc thù của mình, “Hẳn không phải là người của công

chúa An Khê, Sở Lưu Vân ở Nam Cương hẳn là không có cừu nhân đối đầu.

Người nào dám đặc biệt chạy tới phủ công chúa khıêυ khí©h?” Ám Nhị cau

mày nói: “Có phải thân phận của chúng ta bị người khác biết rồi hay

không?”

Diệp Ly lắc đầu, “Không đúng. Nếu như thân phận của chúng ta thật bị

biết rồi, chỉ sợ cũng không phải là mấy thích khách bất nhập lưu đơn

giản như vậy. Chuyện tối nay càng giống là thị uy hoặc là. . . khiêu

khích công chúa An Khê.”

“Thị uy. . . Khıêυ khí©h công chúa An Khê? Đó là bởi vì công tử Thanh Trần?” Ám Nhị suy đoán nói. Diệp Ly gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:

“Ta cũng vậy cho là như vậy. Ở Nam Cương người có quan hệ với cái thân

phận Sở Lưu Vân này chỉ có một mình Đại ca. Nhưng khıêυ khí©h không tổn

thương da thịt như vậy có gì hữu dụng đâu? So ra bắt được ta uy hϊếp Đại ca còn hữu dụng hơn. Nếu như Đại ca ở trên tay của đối phương thì.”

“Bằng năng lực của mấy thích khách này , cho dù không có thuộc hạ ở

đây bọn họ cũng không có biện pháp mang đi một người từ phủ công chúa.”

Còn chưa mò tới khách viện đã kinh động thị vệ của phủ công chúa, thích

khách như vậy gϊếŧ người cũng không được, lại càng không phải nói đến

bắt sống người, “Tiểu thư có thể đoán được là ai làm sao?”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vốn đang không biết, hiện tại đã có mấy

phần nắm chắc. Ngày mai thử xem năng lực tra tấn của ngươi một chút,

thuận tiện nghiệm chứng ý nghĩ của ta một chút xem sao.”