Chương 23

Đến buổi tối,

anh

quốc công và hai vị biểu tỷ, biểu huynh

đã

trở về.

A Nguyên ghé vào ngực Phượng khanh ngủ rất lâu nên lúc này đặc biệt có tinh thần, biết

một

trong số đó là người trong lòng của nhị ca, đôi mắt

nhỏ

sáng như đèn pha nhìn qua rồi nhìn lại hai



gái

trước mặt. Thấy hai nữ hài nhi,

một

người mặc áo hồng

một

người mặc màu xanh nhạt, khuôn mặt có vài nét tương tự, chỉ là



gái

áo hồng có vẻ ôn nhu ân cần, còn người áo xanh lại thêm vài phần đoan trang làm người nhìn nhớ trong lòng nhưng lại

không

dám khinh cuồng.

Có giống nhau ở chỗ hai vị biểu tỷ

thật

đúng là mĩ nhân bại hoại tuổi còn

nhỏ

mà mĩ mạo đến thế, người áo hồng len lén nhìn Phượng Đường

đang

tươi cười rồi hơi hơi nghiêng đầu

trên

gương mặt trắng nõn

hiện

lên nhàn nhạt sắc hồng đôi mắt như nước trong veo tỏa sáng.

A Nguyên nhìn thấy liền hiểu nàng là đại biểu tỷ Tề Nhã,

một

nữ hài nhi khác trầm tĩnh hơn chắc chắn là nhị biểu tỷ Tề Thiện.

2 biểu tỷ dường như rất thân với Túc vương phi chỉ cúi chào xong liền tới bên người Túc vương phi

nhỏgiọng

nói

chuyện, A Nguyên quay đầu nhìn sang hướng khác

thì

thấy

một

nam hài nhi mặt tròn xoe

trênngười mặc cẩm y, đăng đăng chạy tới trước mặt A Nguyên rồi mỉm cười sờ bụng

nhỏ

của A Nguyên hỏi Phượng Khanh "Biểu ca, đây chính là biểu muội sao?" Thấy A Nguyên cũng quay đầu nhìn mình bằng ánh mắt đen ánh,

hắn

tươi cười

nói

"Ta là biểu ca của muội, sau này

đi

theo ta vui chơi được

không?!." Thấy A Nguyên nhìn mình ghét bỏ rồi xoay vào người Phượng Khanh,

hắn

liền cảm thấy thất lạc cúi đầu

nói

“mấy tỷ muội đều

không

có ai thích cùng ta chơi đùa."

"A Nguyên bây giờ còn

nhỏ, sau này mới có thể cùng ngươi chơi đùa." Đây là con thứ hai của

anh

quốc công Tề Thịnh, bởi vì là ấu tử nên hoạt bát hơn nhưng người khác

một

chút, Phượng khanh xưa này đối với

hắn

luôn ôn nhu mỉm cười an ủi.

A Nguyên thấy Tề Thịnh thất vọng, nghĩ nghĩ rồi đưa tay mập đặt lên đầu

hắn, khi Tề Thịnh

đang

vui vẻ đắc ý với A Nguyên đột nhiên nàng nhìn thấy ngoài cửa

một

thiếu niên mảnh khảnh mỉm cười

đi

vào, mắt bổng mở to móng vuốt đặt

trên

đầu Tề Thịnh

không

động đậy.

Ai có thể

nói

cho nàng biết, vì sao A Dung hư hỏng lại xuất

hiện

tại

anh

quốc công phủ

không?! Điều này

không

khoa học!

A Nguyên trong lòng hận

không

thể khóc lại thấy A Dung cười khanh khách nhìn qua mình, nàng vội vàng lăn vào ngực Phượng khanh giấu bụng mập giả chết. A Dung thấy A Nguyên thành thành

thật

thậtgiấu bụng nhỏ vào trong chăn, trong lòng cảm thấy rất thú vị, sau khi thỉnh an

anh

quốc công phu nhân và Túc vương phi liền

đi

tới ngồi xuống bên cạnh Phượng Khanh, thấy Tề Thịnh

đang

dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn mình liền cười như gió xuân làm người nhìn cũng cảm thấy thoải mái

nói, "Sao vẫn còn ở nơi này? Chữ viết

đã

luyện xong chưa? Thi thư

đã

thuộc hết? xem lại nội dung bài học hôm nay rồi chứ?"

Từng câu đều mang theo ý cười lại giống như mũi tên nhọn làm trái tim

nhỏ

của Tề Thịnh bị tàn phá nghiêm trọng,

hắn

kêu ngao ngao rồi xông ra cổng.

A Nguyên sững sờ nhìn mỹ nhân lúc này vẫn mang vẻ mặt tươi cười vô hại, trong lòng thấy

thật

lạnh

thật

lạnh.

"A Thịnh từ

nhỏ

đã

nghe lời A Dung "

anh

quốc công phu nhân hiển nhiên

không

phải lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, huống gì Tề Thịnh mỗi lần bị thương xong lại vẫn là bám riết lấy A Dung, cũng

không

biết là nghiệt duyên gì. Nàng cười

nói

với Túc vương phi " Hỗn Thế Ma Vương này cũng chỉ có A Dung mới kềm chế được, a di đà phật " nàng niệm Phật chú rồi

nói

tiếp "Cũng nhờ vậy mà ta thanh nhàn hơn rất nhiều."

Có thể chế trụ Hỗn Thế Ma Vương chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao? Thời điểm thấy khuôn mặt luôn có nụ cười ôn nhu quay lại nhìn mình, A Nguyên tích cực chen lấn trong l*иg ngực của đại ca nàng.

"Muội muội hôm nay tâm trạng

không

tốt sao?" A Dung thấy bộ dáng A Nguyên ngẩn ra

một

chút rồi nhíu mày hỏi, vừa

nói

vừa cẩn thận ôm A Nguyên ra từ ngực Phượng Khanh, đặt trong lòng mình rồi cúi đầu nhìn nàng cười

nói, "Bị đả kích điều gì sao?" Ánh mắt lại rơi thẳng vào người Tề Kiên

đang

chột dạ nhìn cột nhà, mỉm cười

nói

"Chẳng lẽ là bị đoạt bảo bối hay là đồ ăn?" Trong thời gian ngắn như vậy

đãđoán được gần hết, lại để đầu mình gần đầu A Nguyên

nhỏ

giọng

nói

"Về sau A Nguyên trưởng thành, ngươi thích gì ca ca liền lấy nó cho ngươi được

không?"

Nhìn gương mặt mỹ mạo hiếm thấy trước mặt mình dù biết đó là nhân vật bại hoại A Nguyên vẫn

khôngtự chủ đỏ mặt, nghe được

hắn

quan tâm mình như vậy nàng bĩu bĩu môi rồi vùi đầu vào trong ngực thiếu niên có mùi thơm thoang thoảng, quyết định xem

hắn

như là...

một

bàn tay

đang

nhờ cái chăn

nhỏ

che chắn thò vào tới bụng

nhỏ

của A Nguyên

nhẹ

nhàng trạc hai lần.

A Nguyên trong lòng

đang

cảm khái lại giật mình thấy bụng nhỏ của mình bị trạc, ngẩng đầu lên lại thấy A Dung lộ ra

một

nụ cười thỏa mãn, hảo cảm gì gì đó đều quên mau chỉ hận

không

thể chỉ vào mặt tên bại hoại này mắng 1 trận, nàng há miệng còn chưa mọc cái răng nào cắn A Dung

một

ngụm, thấy

hắnvẫn

đang

cười vui vẻ nàng đành y y nha nha kêu lên, khiến cho Túc vương phi chú ý tuy rằng

không

thể cáo trạng, nhưng lại lặng lẽ xốc chăn

nhỏ

lên nhìn Túc vương phi rồi ủy khuất kêu vài tiếng.

"Bụng

không

thoải mái sao?" Túc vương phi vội vàng đứng dậy.

"Ta xoa xoa cho muội muội là được." A Dung bị bộ dạng của bé chọc cho trong lòng

một

mảnh mềm mại, thấy bụng

nhỏ

của A Nguyên còn phập phồng tức giận, vội vàng cười

nói.

Túc vương phi tin tưởng A Dung lại có ý muốn để hai đứa

nhỏ

thân cận, đặc biệt nghĩ tới A Dung kể từ bây giờ

đã

đặt khuê nữ ở trong lòng, liền cười

nói

"Vậy giao cho A Dung."

Thiếu niên cười, vẻ mặt thành

thật

cúi đầu chầm chậm xoa bụng

nhỏ

cho A Nguyên, miệng cười

nói, "Ta tạ lỗi với muội muội,

không

cần tức giận có được

không?" Nụ cười ôn nhu này làm A Nguyên đầu váng mắt hoa, huống gì lực đạo của A Dung

không

nhẹ

không

nặng, A Nguyên

không

thể cự tuyệt lại cảm thấy mình nên hưởng thụ thư thái

một

chút bèn lật người muốn

hắn

xoa lưng, ý

nói

ngươi từ từ hầu hạ bản công chúa ngủ trước rồi nhắm mắt ngáy ooo.

Đối với việc bị sai sử như nha đầu này A Dung cũng

không

thèm để ý, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu.

"A Dung

thật

là đứa bé ngoan."

anh

quốc công phu nhân thấy Túc vương phi vậy mà lại nguyện ý để A Dung chiếu cố A Nguyên, trong lòng

đã

nghĩ đến ngọn nguồn, lúc này cười

nói, "Ngươi là muốn thu tất cả những điều tốt đẹp nhất đem đến trong ohủ Túc vương sao?" Thấy gương mặt Túc vương phi đắc ý trong lòng nàng lại cảm thấy thú vị, ôn thanh

nói, "Cha mẹ A Dung trong năm nay phải trở về kinh, nếu là ngươi thực

sự

có ý nên tới cửa

nói

một

chút, miễn cho sau này gặp phảingả ba đường " thấy trong mắt Túc vương phi lóe sáng, nàng biết em

gái

chồng và Thành Dương bá phu nhân giao tình tốt lại lắc đầu thở dài, "không

có nghĩ tới, các ngươi còn có duyên phận như vậy."

Tề Nhã Tề Thiện nhã nhặn lịch

sự

ngồi

một

bên, chỉ là Tề Nhã tuổi còn chưa lớn, thấy Phượng Đường tươi cười với mình mặt liền đỏ thấp giọng

nói, "Nhị biểu ca ở trong cung lâu ngày,

không

dễ dàng trở về

một

lần, có thể lưu mấy ngày?"

Tề Thiện ở

một

bên hơi thò người ra, chặn tầm mắt của trưởng bối.

Thừa cơ hội này, Phượng Đường

thật

nhanh cầm đầu ngón tay Tề Nhã, trong ánh mắt ngượng ngùng của nàng

nói

nhỏ

"Ngày mai ta còn gặp nàng

không?"

hắn

vốn là đẹp mã, thấy người trong lòng đáp ứng

trên

mặt

không

che dấu được nụ cười loá mắt.

Tuy rằng A Nguyên

đang

nhắm mắt hưởng thụ mĩ nhân hầu hạ, nhưng tai vẫn nghe bát phương, ngửi được mùi bát quái vội vàng trừng mắt dùng sức nhìn về phía Phượng Đường, thấy thiếu niên này từng chút từng chút đứng sát vào Tề Nhã nhị biểu tỷ Tề Thiện cực kì bất đắc dĩ lắc đầu, tinh thần liền hưng phấn lên ánh mắt sáng ngời

đang

muốn nhìn Phượng Đường lá gan đến cùng có thể to đến đâu, vào lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến

một

tiếng ho khan trầm thấp,

một

tiếng này phảng phất như sét đánh ngang trời làm đầu óc Phượng Đường choáng váng,

thật

nhanh rút tay về làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh.

Tề Nhã ngượng ngùng che mặt

đi

.

A Nguyên tò mò thò đầu ngó dáo dác, muốn nhìn

một

chút rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy làm nhị ca lòng dạ hẹp hòi thích mang thù của nàng phải sợ hãi, lúc này

một

nam tử tươi cười

đi

vào,

hắnvừa vào phòng bọn tiểu bối đều đứng lên,

anh

quốc công phu nhân mỉm cười

nói

"Nhìn xem

đi

ngươi vừa trở về, bọn

nhỏ

liền

không

được tự nhiên." Tuy

nói

như vậy nhưng trong mắt lại khó nén vui mừng, hiển nhiên cảm tình với nam tử này cực tốt.

A Nguyên nghe Túc vương phi gọi nam tử này

một

tiếng tam ca, trong lòng liền biết đây là

anh

quốc công, cậu của nàng.

"Ta vẫn là cảm thấy,

không

được tự nhiên chút mới tốt."

anh

quốc công thanh

âm

dễ nghe hơn dự đoán của mọi người, ánh mắt

hắn

lúc này ý vị thâm trường rơi vào người Phượng Đường.

A Nguyên thấy nhị ca nàng sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng ỉu xìu nhận tội.