Chương 3

Tống vương phi lộ vẻ chột dạ chần chừ mãi

không

dám trả lời.

Nàng đúng là có ý nghĩ xấu trong đầu nhưng làm sao dám

nói

ra, nhìn Túc vương phi đứng trước mặt mình

đang

cười lạnh, nghĩ tới nữ nhân này gia thế và mọi thứ đềukhông

bằng mình vậy mà chiếm được độc sủng của chồng lại được lòng của mọi người trong hoàng cung, lòng ghen tỵ liền dâng lên tới não "Chị dâu,chị làm gì vậy? chị muốn đuổi em

đi

sao?" Nàng cũng biết bộ dạng của mình

hiện

tại khó coi nên

không

sợ mất mặt gục

trên

bàn khóc lớn, "Trong cung

đã

không

giúp ta, ngay cả chị dâu cũng muốn đuổi ta

đi,trái phải đằng nào cũng chết thà ta chết luôn ở chỗ này cho xong!"

Vừa

nói, vừa nhìn quay như

thật

sự

tìm cột để đập đầu vào.

A Nguyên

không

ngờ trong hoàng gia còn có

một

vị phu nhân

không

biết xấu hổ là gì như thế, nhất thời sợ ngây người, nhìn Tống vương phi khóc lóc om sòm lại nhìn thấy mẫu thân của mình

đang

tức run người, đột nhiên nghe Phượng khanh thấp giọng ho khan vài tiếng

trên

đầu mình, sắc mặt trắng bệch ngã xuống ngất xỉu. Minh Châu đứng ở phía sau thông minh kêu to "Đại thiếu gia!" rồi tiến lên

một

bước đở Phượng Khanh và A Nguyên

đang

nằm trong lòng, sau đó ứa nước mắt nhìn Túc vương phi

nói"Nương nương,

không

tốt! Đại thiếu gia bị Tống vương phi dọa tới ngất xỉu!"

nói

xong, lại ôm Phượng khanh khóc liên hồi, rồi gọi người khác nhanh chóng thỉnh ngự y.

A Nguyên mở to mắt nhìn



nương

đang

khóc ngất

trên

đầu mình, lại nhìn đại cađang

"Hôn mê" mà vẫn

không

quên ôm chặt mình, vẻ mặt ốm yếu mà vẫn đẹp trai ngất trời, lặng lẽ thở dài

một

hơi.

Bây giờ

thì

nàng

đã

hiểu, trong phủ này mọi người đều theo trường phái diễn xuất kĩ thuật cao..

"Con của ta!" Túc vương phi nhìn thấy Phượng khanh ngã xuống, mắt liền đỏ lên hung hăng trừng thủ phạm khiến cho “trưởng tử của Túc Vương bị quá sợ hãi mà ngất xĩu" Túc vương phi nhanh chóng ôm Phượng khanh vào trong lòng mình. Lạnh lùng

nói

với Tống vương phi, "Em dâu hôm nay làm ầm ĩ tại phủ của ta như vậy là đủ rồi đó! Túc vương phủ

không

phải là Phượng Nghi cung, cũng

không

phải Tông Nhân phủ! Em dâu nếu muốn phân xử



ràng nên

đi

tìm quý nhân làm chủ, bằng

không, " nàng nghiêm mặt lạnh lùng

nói, "Nếu

không

dù chết ở trong phủ của ta, cũng

không

ai làm chủ cho muội đâu!"

Tống vương phi vốn là muốn ầm ĩ để ép Túc vương phi ra mặt.

Nàng muốn chết muốn sống như vậy, Túc vương phi nếu là can thiệp

sẽ

khiến cho Hoàng Hậu bất mãn. Nếu là Túc vương phi

không

can thiệp nàng có thể

đi

khắp nơi rêu rao Túc vương phi vô tình,

không

để ý sống chết của người thân, ai chịu đựng những lời đồn đãi như thế mà có thể sống vui vẻ, nàng chính là muốn Túc vương phi dù cho có được

sự

cưng chiều của chồng

thì

cũng

không

sống tốt được.

Ai mà ngờ được người xưa nay bị đồn đại là thân thể

không

tốt luôn đóng cửa nghĩ ngơi, con trai trưởng của Túc vương,

thật

sự

yếu như vậy mới đó

đã

hôn mê. Trong lòng nàng cảm sinh ra vài phần cảm giác thất bại, nếu là tiếp tục bám riết

không

thathì

người mang danh tiếng

không

để ý tới sống chết của Phượng Khanh lại là nàng.

"Hôm nay là em

không

phải, chị dâu xin đừng trách em." Tống vương phi biết mình lúc này

đang

ở thế yếu, ráng nặn ra nụ cười, thấy nha hoàn vội vội vàng vàng ra vào,tranh thủ

nói, "Trong phủ của chị dâu

đang

hỗn loạn như vậy, em với chị dâu lần sau hãy

nói

chuyện

đi!"

nói

rồi định

đi

ngay ra ngoài.

Thấy nàng vô sỉ như vậy, Túc vương phi tức đến trắng mặt, chỉ lạnh lùng

nói, "Ngươi náo loạn nhà ta lâu như vậy,

nói

một

câu như vậy là xong sao?!"

"Chị dâu muốn thế nào?" Thấy Túc vương phi và nha hoàn chuyển Phượng Khanh đến bên giường, Tống vương phi nhịn

không

được

nói, "Chẳng qua ta chỉ dọa đứa

nhỏ

mộtchút, chẳng lẽ muốn ta đền mạng mới được sao?"

"Đền mạng là còn

nhẹ

!" Túc vương phi

thật

muốn cho người này đền mạng, nhưng mà còn chưa

nói

ra lời

đã

nghe

âm

thanh bên ngoài truyền vào,

âm

thanh quen thuộc như vâỵ làm Túc vương phi vừa nghe

đã

đỏ mắt rưng rưng gọi "Vương gia!"

A Nguyên

đang

giả chết trong ngực Phượng Khanh nghe thấy cha

đã

về vội vàng ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa chính,thấy hai người đàn ông

đang

đi

vào.

một

người có vẻ mặt giận dữ, bộ dạng thành

thật

nghiêm nghị,ánh mắt nhìn về phía Tống vương phi tràn đầy phẫn nộ.

một

người nữa khuôn mặt trắng nõn, tuy chỉ mặc

trên

ngườimột

bộ quần áo nhạt màu cũng làm người ta nhìn

không

rời mắt, cặp mắt trong như thủy tinh lại có vẻ cương nghị nếu nhìn vào trong liền làm cho người ta sinh ra cảm giác ỷ lại, chính là phụ thân của A Nguyên, Túc vương.

A Nguyên nhìn mĩ nhân đó mang theo

một

ít bi thương, đầu lại ai oán quay vào l*иg ngực của mĩ nhân đại ca.

Đầu năm nay, cái làm người ta cảm thấy bi thương nhất, chính là mĩ nhân đều là người nhà, chỉ có thể xem

không

thể ăn a.

Tống vương phi nhìn Túc vương tuấn mỹ như vậy lại ngẩn ra, nhưng mà thấy Túc vương nhăn mặt biết được mình

đã

thất thố. Lại nhìn qua ngừơi

đi

bên cạnh Túc vương, vẻ mặt thay đổi, cười lạnh

nói

"Như thế nào?! vương gia là đợi

không

kịp đưa ta

đi

tìm chết sao?"

“Đồ độc ác!"

đi

bên cạnh Túc Vương chính là Tống vương,

hắn

biết được vợ mình ở trong cung cáo trạng

không

được, lại chạy tới phủ Túc Vương dọa ngất con trai trưởng của Túc vương,thật

sự

muốn gϊếŧ Tống vương phi

đi

cho rảnh nợ.

hắn

tuy là quận vương nhưng làm sao bằng em ruột của hoàng thượng là Túc vương, nhiều năm nay vẫn luôn làm nhàn vương,

không

dễ dàng gì mới được hoàng thượng giao cho công việc thực

sự

.Nếu hoàn thành tốt có thể thay đổi được cái nhìn của hoàng thượng đối với bản thân, ai ngờ sau lưng

hắn

còn có mụ vợ ngu xuẩn như vậy bất chấp việc

đangở phủ người khác hét lên "Về phủ!"

"Về phủ để ngươi gϊếŧ ta sao?" Tống vương phi cười lạnh, "Vì tiểu

yêu

tinh kia, ngươikhông

quan tâm đến chuyện ta vì người quản lí vương phủ, sinh con dưỡng cái. Ngươi làm vậy

không

cảm thấy áy náy sao?"

"Ngươi!" Tống vương

không

nghĩ Tống vương phi dám trả đũa

nói

ra những lời như vậy,

hắn

làm người thành

thật

không

giỏi miệng lưỡi, tức giận đến trợn trắng mắt, thở hồng hộc.

Túc vương đứng

một

bên chỉ cười nhạt nhìn vợ chồng Tống vương ồn ào trong phủ của mình, rồi chậm rãi

đi

đến bên Túc vương phi,trước ánh mắt như đèn pha lấp lánh của A Nguyên kín đáo nhéo

nhẹ

mặt của Túc vương phi, sau đó cúi người xem Phượng Khanh

đang

nhắm mắt nằm bất động, bật ra tiếng cười

nhẹ

làm A Nguyên choáng váng. Khi mĩ nhân phụ thân bế A Nguyên lên, đầu

nhỏ

gối

trên

vai phụ thân có thoang thoảng mùi hương hoa mai trong lòng cảm thấy hạnh phúc đến muốn tan ra.

Biết vợ,con trai, con

gái

mình đều

không

có việc gì. Túc vương mới ôm khuê nữ ngồi ởmột

bên, nhàn nhã uống nước trà, để lại Túc vương phi và Thái y vừa tới

đang

bắt mạch cho Phượng Khanh. Sau đó cười nhạt lên tiếng, "Chẳng lẽ, những diều ta nghe được ở bên ngoài đều là nghe nhầm?"

"Vương huynh?" Tống vương và Túc vương quan hệ

thật

sự

rất xa, có thể mặt dày gọimột

tiếng vương huynh, có thể thấy được Tống vương cũng

không

phải là người

thậtthà thực

sự

.

"Ta nghe

nói,Tống vương đệ nhìn trúng nữ nhân kia,

không

nói

tới việc ép chết cả nhà người ta, còn đem mĩ nhân từ trong phủ của em rể cướp ra, có phải vậy

không?" Túc vương thấy vị Vương đệ này

đang

có tư thế hộc máu, rất hòa khí bổ sung thêm, "Khắp kinh thành đều

đang

đồn đãi, Vương đệ

nói

thử xem ta nghe được đầy đủ sao?"

A Nguyên nhìn lén Tống vương đứng đối diện rất có tiềm năng sấp chết ngất, lại nhìn phụ thân nhà mình

đang

hứng thú tà ác nhìn qua, cảm thấy

thật

bất đắc dĩ.

Mỹ nhân này hư a!

Nhưng làm A Nguyên lo lắng chính là, mỹ nhân xấu xa như vậy sinh ra mình, về sau, bản thân

sẽ

không

bại hoại tới mức thích xem người khác hộc máu chứ?

Lại

nói

tiếp, Tống vương so với Túc vương còn già hơn vài tuổi, cứ vương huynh vương huynh kêu

thật

không

có vấn đề sao?

"Khanh khách..."

A Nguyên vốn là muốn kêu

một

tiếng đồng tình nhưng lại

không

tự chủ mà cười ra tiếng. Lúc Túc vương cúi đầu nhìn mình, tay

nhỏ

liền co lại nắm áo Túc vương.

Túc vương cảm thấy con

gái

và mình tâm linh tương thông, cười được khi mình

khôngthể cười, rất là vừa lòng.

"Vương huynh hãy nghe ta

nói." Tống vương cố gắng

nói,

hắn

biết hôm nay

không

nóirõ

chuyện này, ngày mai danh tiếng của mình

trên

khắp kinh thành còn thối hơn phân chó

.( ta chém).

hắn

mặc dù là tôn thất, nhưng tôn thất cũng

không

thể

không

cần thanh danh. Xanh mặt cắn răng chỉ vào Tống vương phi há miệng run rẩy

nói, "Việc này, vốn là cùng ta

không

quan hệ!" Thấy Túc vương nhướn mày vẻ mặt hoài nghi,hắn

bi phẫn

nói, "Là em trai của độc phụ này xem trúng



nương nhà người ta, nhất định muốn nạp người ta làm thϊếp,



nương kia

không

đồng ý, tên đó liền đập nhà của người ta cướp



nương kia vào phủ của mình." Khi

hắn

nghe được chuyện này, cảm thấy như

đang

bị sét đánh.

nói

đến cùng, nhà mẹ đẻ của Tống vương phi dám làm ra chuyện như vậy, còn

khôngphải dựa vào

hắn

để dương oai? Nếu

sự

việc lộ ra, chậu mực đen này chắc chắn là đổ lên đầu

hắn, huống chi

hắn

trong triều vừa có chút sáng sủa, làm sao có thể làm saimột

bước như vậy nên nhanh chóng chạy tới nhà mẹ đẻ của Tống vương phi cứu

cônương nhà ta ra, lại cho người ta

không

ít bạc

thì

việc mới yên lặng bớt

đi. Ai biết Tống vương phi lại khóc lóc om sòm, cố chấp

nói

mình dính dấp với



nương kia, làm cho dư luận xôn xao, trong cung ngoài cung đều biết, có người vợ giỏi phá hoại như vậy, Tống vương chỉ biết đưa tay gạt nước mắt.

"Ta hỏi ngươi, cả nhà



nương kia có ai chết

không

? “ Túc vương vốn

không

đồng ý chuyện hoàng thượng coi trọng Tống vương, muốn chấn chỉnh

hắn

một

phen để

hắn

ít làm những chuyện

không

nên làm. Còn chưa chờ

hắn

động thủ chính Tống vương

đãtự xảy ra chuyện, lúc này

hắn

cảm thấy rất vui vẻ hỏi.

"không

có." Tống vương thấp giọng

nói, "Tuy bị cực khổ nhiều nhưng

không

làm mất mạng người." Cho nên

hắn

thật

sự

oan uổng mà!

Trong lòng khổ sở, Tống vương cảm thấy cuộc sống

thật

quá khó khăn, nhịn

khôngđược khóc lớn, nhào tới trước mặt Túc vương

đang

kinh ngạc, ôm vai Túc Vương khóc lớn "Vương huynh! Ta khổ quá!"

không

thở được nha!

Bị kẹp ở giữa A Nguyên.Trợn mắt,trong lòng

âm

thầm nhổ ra

một

búng máu.