Chương 42

Ngỗ nghịch?!

A Nguyên quả thực tức quá hóa cười,

trên

mặt lộ ra biểu tình châm chọc, thấp giọngnói, "Lý quốc công

không

muốn sống tốt qua ngày sao?

thật

sự

cho rằng dựa vào thái phu nhân là

hắn

có thể kiêu ngạo mãi sao?" Làm hỏng thanh danh của tứ phò mã, tuy rằng ngoài miệng Hoàng thượng

sẽ

không

nói

gì nhưng về sau Lý quốc công còn có thể tốt sao? Lý quốc công đây là lấy cả gia tộc và thái phu nhân ra để đánh đổi sao, nghĩ đến đây A Nguyên lại thấp giọng hỏi, " phu nhân Lý quốc công, rất đẹp sao?" tuyđã

gặp

một

lần nhưng nàng

không

quá chú ý, cũng

không

cảm thấy quá đẹp,

khôngnghĩ rằng lại có thể làm Lý quốc công mê mệt tới nỗi

không

để ý tới trưởng tử, quả thực là phụ nhân rắn rết!

Ở trong cung, Ngũ công chúa và A Nguyên có quan hệ tốt nhất cũng hiểu tính tình

yêuhận



ràng của nàng nhất. Nếu gặp người thân cận, làm nũng nhõng nhẽo thế nào cũng được, nhưng là gặp phải người nàng chán ghét giống như tiện nhân phu nhân Lý quốc công, chỉ sợ trong lòng A Nguyên

đã

sinh ra hận ý. Ngũ công chúa cũng

khôngphải đơn thuần lớn lên trong cung, ngày thường bày ra bộ dáng khả ái ngây thơ chẳng qua là để làm trưởng bối thích, lúc này thấy A Nguyên

đã

có chút tức giận, liền

khôngche giấu chút nào nheo mắt phượng cười lạnh "Đây chính là chỗ tốt của thứ nữ, quen giả vờ nhu nhược, làm Lý quốc công cảm thấy cả phủ đều bạc đãi phu nhân của

hắn."

Đích nữ thế gia nghiêm chỉnh thường ngày đều có phong phạm nghiêm cẩn làm sao có thể là đối thủ của người như vậy, huống gì mẹ đẻ tứ phò mã mất sớm, Lý quốc công chỉ nhìn người mới cười, làm sao còn nhớ



người cũ đây.

"Thái phu nhân là người tốt như vậy..." A Nguyên chép miệng.

Trưởng tỷ của Thái Hậu, lão thái quân quốc công phủ, con cháu đầy nhà, quả thực là nhân sinh đại thắng a,

không

nghĩ tới lại gặp phải nhi tử não tàn, nay bị chọc tức tớikhông

ra bộ dáng gì.

"Nghe

nói, Lý quốc công phu nhân còn muốn đem cháu

gái

ruột của mình cho tứ tỷ phu làm nhị phòng,

nói

là kéo dài hương khói cho Lý quốc công phủ, tứ tỷ phu

khôngnguyện ý còn mắng nha đầu kia là hảo hảo chính thất

không

làm lại làm nhị phòng cho người ta, quá sức

không

biết xấu hổ, làm Lý quốc công phu nhân giận dữ rồi cho tứ tỷ phu

một

bạt tai." Ngũ công chúa phẫn hận dậm chân "Tứ tỷ tỷ là người rộng rãi, nếu đổi lại là ta,

một

roi quất chết tiểu tiện nhân kia rồi mới tính xong!"

nói

xong, lôi kéo A Nguyên hỏi, " liệu ngươi có biện pháp gì

không?"

A Nguyên mặc dù còn

nhỏ

nhưng có rất nhiều chủ ý, xưa nay trong cung luôn luôn là A Nguyên nghĩ kế, Ngũ công chúa thực

hiện, nàng ôm hận

nói, "Tứ tỷ tỷ là công chúa, tôn quý vô cùng, vì sao gặp phải bà bà như vậy?!"

A Nguyên lúc này chỉ có thể cười khổ.

Ngũ công chúa

nói

muốn gϊếŧ người, nàng còn

thật

sự

tin nhưng là Tứ công chúa lại khác.

Mẹ đẻ Ngũ công chúa là Đức phi người đứng đầu tứ phi, ngoại tổ gia là Định quốc công phủ hiển hách trong kinh, lại được Hoàng thượng và Thái Hậu

yêu

thích, dĩ nhiên

không

hề cố kỵ gì. Nhưng là thân phận Tứ công chúa lại

không

có tôn quý như vậy, tuy rằng thường ngày cũng được sủng ái, nhưng nếu dám làm mất thể diện hoàng gia còn chưa biết Hoàng thượng

sẽ

nghĩ thế nào đâu, tuy rằng

không

thân cận với Tứ công chúa bằng Ngũ công chúa nhưng nàng cũng

không

muốn đường tỷ sống khổ sở, nghĩ tới những việc Lý quốc công làm, nàng cắn chặt răng, trong lòng sinh ramột

chủ ý.

" Hiếu đạo luôn là nặng nhất." A Nguyên thấy cung nữ đều

đã

cách xa liền ghé vào người Ngũ công chúa

nhỏ

giọng

nói, "Chỉ là sợ rằng phải để tứ tỷ phu nếm chút khổ sở,

không

biết tứ tỷ tỷ có bỏ được hay

không." Xong thấp giọng

nói

vài câu, Ngũ công chúa nghe xong trong mắt sáng choang liên tục gật đầu, A Nguyên rụt cổ

nói, "Chớ để cho tứ tỷ tỷ biết là ta nghĩ ra chủ ý này!" Nàng

nhỏ

như vậy mà nghĩ ra được chủ ý như thế chỉ sợ

sẽ

làm người ta cảm thấy tâm địa quá ác độc.

"Ngươi yên tâm." tình cảm của Ngũ công chúa và A Nguyên

không

thể so với tầm thường, biết nàng kiêng kị điều gì, vỗ vỗ l*иg ngực của mình cười hì hì

nói

"Việc này là do ta nghĩ ra, có liên can gì tới ngươi đâu?" Dừng

một

chút rồi nắm tay A Nguyên thành khẩn

nói

"Huống gì ngươi là muội muội của ta, dù ngươi

không

nói

vậy ta cũngsẽ

che chở thanh danh của ngươi." Lại cười

nói, "Lần này, ta có thể thở ra

một

ngụm ác khí, đến lúc đó ngươi có muốn cùng ta đến Lý quốc công phủ xem náo nhiệtkhông?"

"không

tốt lắm đâu." A Nguyên trong lòng động đậy nhưng vẫn làm bộ.

"Ta biết chắc là ngươi muốn

đi." Thấy trong ánh mắt cục thịt mập

đang

tỏa ánh sáng, Ngũ công chúa cười, rồi lại cười lạnh

nói, "Cho rằng chúng ta

sẽ

lo ném chuột sợ vỡ đồ nên

không

dám làm gì nàng sao? Vậy để cho nàng biết, trêu chọc hoàng gia

sẽ

có kết cục gì!" Tứ công chúa

đã

gả vào phủ Lý quốc công, nếu hoàng gia nhúng tay quá nhiều vào gia

sự

sẽ

bị chỉ trích, nhưng là Lý quốc công phủ cũng

không

nên khi dễ người quá đáng như vậy.

"đã

lâu

không

tới thỉnh an thái phu nhân, chúng ta hẳn là nên

đi

gặp

một

chút." A Nguyên liền cười hì hì chẹp miệng

nhỏ

nói.

Tìm ra lý do quang minh chánh đại như vậy, tâm tình A Nguyên

thật

tốt, thấy các tỷ tỷ ở đằng trước nhìn qua vội vàng nhào vào lòng các nàng, lộ ra khuôn mặt đáng

yêunhu thuận như động vật

nhỏ

ưa làm nũng, dụ cho các tỷ tỷ đều cười rồi mới nắm tay Tưởng Thư Vân

đi

tới đình nghĩ mát.

Tam công chúa

nói

thực đúng, vừa vào đình, A Nguyên

đã

cảm giác được

một

luồng khí tức thanh mát đánh tới. Trong đình lúc này

đã

có mấy nữ hài nhi ngồi ở

một

bênnói

giỡn, thấy Tam công chúa và mọi người tiến vào đều đứng dậy mỉm cười

đi

tới vấn an rồi mới ngồi xuống. Nhìn các nha đầu của Tam công chúa đặt điểm tâm tinh xảo và nước trà lên bàn rồi yên lặng thối lui, lúc này mới có

một

nữ hài nhi mặc váy màu xanh nhạt cười hì hì với Ngũ công chúa rồi nghiêng đầu

nói

với A Nguyên "Ta biết mà, nơi nào có A Nguyên, tuyệt đối

sẽ

có biểu muội."



bé này mĩ lệ ôn hòa, còn dám đỉnh đạc gọi tục danh của A Nguyên và Ngũ công chúa, dĩ nhiên là người thân cận, A Nguyên che miệng cười giòn tan

nói, "Khang nhi tỷ tỷ chỉ là vì muốn gặp ngũ hoàng tỷ mới nhớ tới ta sao?"



bé này là đích thứ nữ của Định quốc công, là Đường tỷ của Ngũ công chúa, xưa nay ôn nhã hào phóng, thường ngày được Tưởng Thư Vân chiếu cố cực tốt, nay

đang

nghị thân. Chỉ là, tuy rằng cũng thân cận nhưng A Nguyên lại

không

như ở trước mặt Tam công chúa kiêu căng tùy ý, ngược lại bộ dáng có chút quy củ, tuy còn

nhỏ

nhưng lại có

một

loại uy nghi.

"Làm sao có thể muốn gặp ta,



ràng là nghĩ cách để ta dự bị thêm đồ cưới đó thôi." Ngũ công chúa ra vẻ sầu bi thở dài, "Thôi

thì

kim ngân châu báu trong tiểu khố phòng của ta đều cho biểu tỷ thêm trang

đi

."

"nói

nghe

thật

là keo kiệt."



bé này đỏ bừng mặt

nói

hờn làm Ngũ công chúa phải vây quanh nàng bồi tội

không

ngừng rồi mới bất đắc dĩ cười.

một

đình đều

đang

cười nhìn bộ dáng Ngũ công chúa làm

nhỏ

phục thấp, thời điểm A Nguyên cúi đầu uống trà, ánh mắt nhìn về phía trong góc, phía sau sa mạn chỗ 2 nữ hài nhi, thấy

một

người vẻ mặt vui vẻ vỗ tay nhìn Ngũ công chúa sầu mi khổ kiểm, gương mặt vô ưu vô lự,

một

cái khác lại cố gắng ngồi thẳng lưng, làm ra bộ dáng đoan trang trầm tĩnh,

trên

mặt tuy rằng cười nhưng lại

không

đạt tới đáy mắt, A Nguyên ở trong lòng bĩu môi, hướng về



bé phía đằng trước cười

nói, "A Dung ca ca cũng tới rồi, ta biết là có thể nhìn thấy A Dao tỷ tỷ mà."

A Nguyên vừa

nói, ánh mắt của các nữ hài nhi kia liền rơi tới đây, nhưng mà



bé kia cũng

không

dám tùy ý như tiểu thư Định quốc công phủ, chỉ đứng dậy lại ngồi bên người A Nguyên cười

nói, "Đại ca

đã

nói

qua, công chúa

sẽ

tới, đại bá mẫu cũng bảo là ta phải hảo hảo chơi đùa với công chúa." Thấy A Nguyên mím môi cười, rất là thanh tú, nàng cảm thán

nói, "Điện hạ nay, càng thêm có bộ dáng cười

không

lộ răng "

nóixong lại lộ ra biểu tình hâm mộ

nhỏ

giọng

nói, "Sao ta lại

không

được như thế đây?" Mẫu thân nàng là nữ nhi của võ quan, thích nhất chính là há mồm cười to, nàng cũng thấy rất dễ nhìn, phụ than cũng

thật

thích, nhưng là nàng thấy các tiểu thư thế gia trong kinh tựa hồ cũng cười

không

lộ răng, rất có quy củ.

Da mặt A Nguyên co giật,

thật

muốn

nói

là nếu

không

phải mình

không

đủ răng nàng cũng thích cười lộ đủ tám cái răng a, chỉ là

nói

thế quá mất mặt, đành phải hàm hồ hỏi, "Dì

nói

như thế nào?" Dì ở đây chính là Thành Dương bá phu nhân.

"Đại bá nương

nói

ta cứ là chính mình." A Dao đỏ mặt

nói, "một

khi

đang

trang là phải trang

một

đời, cuộc sống này có biết bao nhiêu đau khổ a." Nghĩ tới điều đại bá nươngnói, nếu

một

nam tử thích ngươi

thì

mặc kệ ngươi có bộ dáng gì

hắn

cũng

sẽ

yêuthích, A Dao đỏ mặt lại ngượng ngùng

nói

với A Nguyên điều đó, chỉ

nhỏ

giọng

nói, "Ta cảm thấy đại bá nương

nói

đúng cực kì." Cha nàng cũng là đối với mẫu thân nàng như vậy. Nàng nhìn ở trong mắt, trong lòng luôn cảm thấy cực kì hâm mộ.

Đến cùng cũng

không

thân, A Nguyên chỉ cười híp mắt nghe

không

hề lắm miệng, chỉ là chẳng biết tại sao lại nghĩ tới A Dung hư hỏng cái gì cũng dám

nói

dám làm, nàng giật mình, bỗng dưng có cảm giác thấp thỏng, ánh mắt lại rơi vào nữ hài nhi ngồi đối diện với A Dao, thấy nàng bởi vì A Dao ngốc hồ hồ

nói

lời tri tâm,

trên

mặt lộ ra châm chọc thần sắc mang theo vài phần khinh thường, trong lòng A Nguyên cười lạnh

mộttiếng, nhìn ánh mắt khinh thường A Dao của



bé lữa giận trong lòng A Nguyên bốc lên.

Đây là nhìn A Dao nịnh bợ mình nên chướng mắt sao?

Hai



bé này, chính là 2 đường muội của A Dung. A Dao là đích nữ nhị phòng, thiên tính sáng sủa, chung đυ.ng với A Nguyên cũng

không

tệ lắm. Ngược lại là đích nữ tam phòng, luôn mang theo

một

bộ "Tiên khí", tự xưng là bộ dáng thanh cao, làm người ta phát ngấy.

Lại nghĩ đến nữ hài nhi này và nương của nàng cũng đồng dạng thanh cao như thế làm cho Thành Dương bá phu nhân chịu

không

biết bao nhiêu khổ, trong mắt A Nguyên hơi trầm rồi mới cười hì hì dung vẻ mặt ngây thơ

nói, "Hôm kia hoàng bá phụ có

nói, Sơn Tây Bố Chính Sứ làm quan bất lợi, bị gọi hồi kinh,

hiện

tại trong kinh đềuđang

đồn ầm lên chuyện này,

không

biết rốt cuộc là có duyên cớ gì."

A Nguyên cười tới vô cùng ngây thơ lại làm A Dao ngạnh

một

chút, cố gắng cười

mộttiếng rồi theo bản năng nhìn đường muội sắc mặt đại biến.

A Nguyên ở

một

bên vừa cười vừa uống trà, thưởng thức biểu tình của nữ hài nhi kia, thấy đôi mắt nàng lúc này

đã

mang sương mù liền cảm thấy vui vẻ, tâm tình

thật

tốt ra bên ngoài trêu ghẹo Tam công chúa "Tam hoàng tỷ,

không

phải

nói

có ca múa rất đẹp mắt sao?”



bé Trạm gia kia, ngay từ đầu còn đối với đường tỷ là A Dao thập phần khinh thường.

Đường đường là thiên kim bá phủ, thân phận cũng rất cao quý, lại khom lưng trước mặt quý nữ tôn thất, cùng đường huynh nhìn như trích tiên kia giống nhau, lúc nào cũng lấy lòng Vinh Thọ công chúa, làm mất hết mặt mũi trong nhà! Vốn là cảm thấy xấu hổ, nàng

đã

cố nén

không

thích ứng trong lòng để đến, chính là vì

không

muốn bị người lấy ra cái sai làm người trong nhà khó xử, làm sao nghĩ đến công chúa con của Túc vương gia lại còn nhắc tới

sự

tình của cậu nàng, chẳng phải là

đang

cố ý làm cho nàng khó coi?

không

sai, Sơn Tây Bố Chính Sứ trong miệng A Nguyên, chính là cậu ruột của



bé này, cũng bởi vì trong nhà có

một

núi như vậy, nàng và mẫu thân của nàng mới có thể chướng mắt xuất thân của

một

nhà đại bá nương.

không

nói

đại bá nương mê hoặc Đại bá phụ từ

một

tiểu nha hoàn leo lên đến vị trí bên người bá phụ, chính là vị huynh trưởng nhà mẹ đẻ, cũng

thật

làm người ta khinh thường. Bởi vì bộ dạng tốt xem

mộtchút, khí khái của người đọc sách cũng hoàn toàn

không

cần, nịnh bợ để cưới quý nữ tôn thất, tuy nay quả

thật

phong cảnh đắc ý, nhưng mà nàng xuất thân là nữ tử Thanh Lưu, sao có thể chấp nhận được chứ?

Mẫu thân nịnh bợ quận chúa huyện chủ, làm nhi tử liền nịnh bợ công chúa vẫn

đang

là mộttiểu nha đầu!

Đích thực dọa người, thanh danh đều bị các nàng làm hỏng!

Nhưng

nói

đến cùng,

sự

tình của cậu cũng làm mất mặt vô cùng,



bé này làm sao còn hơi sức khinh bỉ người ngoài, chỉ cảm thấy ánh mắt khác thường người khác nhìn mình, nhìn tới nỗi đứng ngồi

không

yên,

trên

mặt đỏ bừng, thấp giọng

nói, "Cậu ta, cậu ta cũng chỉ là bị người vu hãm."

nói

xong,

trên

mặt đỏ bừng, ánhmắt xấu hổ tới muốn rơi lệ.

Nếu cậu

thật

sự

bị định tội, tuy cùng nàng

không

quan hệ nhưng là ngoại sanh nữ nhi của tội quan...

"Chúng ta là nữ hài nhi, ăn uống, ngâm thi tác họa là được, chuyện triều đình làm sao chúng ta có thể quản?" Tam công chúa lấy cây quạt vỗ vào

trên

tay

đang

chuẩn bị bốc thêm

một

miếng điểm tâm rồi

nói

, A Nguyên ngượng ngùng thu vuốt về che miệng hòa khí cười

nói, "Bản cung chỉ là thuận miệng thôi,

không

nghĩ tới lại làm vị



nương này thương cảm,

thật

mất hưng trí nha, mà thôi xem ở tình cảm của A Dao tỷ tỷ, dù là bản cung

nói

sai cũng kính xin



nương chớ để ở trong lòng."

không

phải là ỷ vào cậu ngươi nên

không

thèm đặt dì vào mắt sao, ta đây ở trước công chúng bóc tầng da này của ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo cái gì!

Tâm trạng của A Nguyên vốn

không

tốt

hiện

tại cảm thấy thực hết giận, thấy nữ hài nhi kia phẫn hận quay đầu

trên

mặt có vài giọt lệ, dừng

một

chút lại cảm thấy

khôngnên so đo với

một



gái

nhiều như vậy nên

nhẹ

giọng

nói, "Thanh giả tự thanh, hoàng bá phụ

sẽ

không

oan uổng người tốt." Vậy cũng là là an ủi, chung quy nếu cậu của



bé này

thật

sự

trong sạch, hoàng bá phụ tuy rằng ở hậu cung là

một

tra nam nhưng ở trong triều coi như là có chút sang rọi. Đương nhiên nếu

không

phải trong sạch,

không

biết ngày sau vị tam phu nhân của Thành Dương bá phủ kia còn dám bày ra bộ dáng coi thường người khác nữa

không.

A Nguyên

một

lòng cho rằng mình

đang

an ủi người ta lại

không

nghĩ tới nữ hài nhi kia vẫn tức nỗ phổi, trong lòng hận nàng thêm vài phần.

Nay ai chẳng biết, cậu của nàng bị hạ ngục, ngoại tổ gia đem tất cả các chiêu thức ra để gỡ án nhưng lại chỉ chờ tới

một

giáo điều của Đại Lý tự đến điều tra tin tức. Ngoại tổ gia

không

có biện pháp, chỉ có thể cầu đến trước mặt Thành Dương bá, ai biết Thành Dương bá lại ghi hận mẫu thân trước đây bất kính đối với Thành Dương bá phu nhân, thái độ

không

chịu để ý chỉ bàng quang nhìn. Thành Dương bá đến cùng vẫn cách

một

tầng, mẫu thân lau mặt ăn

nói

khép nép

đi

cầu phụ thân, này lại là thân thích

đi? Ai lại nghĩ tới phụ thân của nàng nhẫn tâm chỉ biết nghe theo huynh trưởng và tẩu tử, chỉ

đi

tới nha môn hỏi

một

hồi rồi trở về liền

nói

với mẫu thân là vụ án này bị Hoàng thượng để mắt tới, nay ai muốn cứu cũng

sẽ

gặp chuyện

không

tốt theo.

Bộ dáng bất lực, nhưng là nàng biết, phụ thân đây cũng là hận mẫu thân mấy năm nay ở trong phủ sinh

sự

với tổ mẫu và bá nương nên

không

muốn quản mà thôi.

Cỡ nào nhẫn tâm!



bé này ở trong lòng hận cực chỉ là

không

nghĩ tới mất thể diện ở trong mắt người ngoài đành lạnh lùng về vị trí của mình ngồi xuống, A Dao thấy vậy ngượng ngùng

đitới an ủi.

Chọc vết sẹo cái gì, cũng

không

phải ai cũng hung ác như A Nguyên vậy.

A Nguyên thấy



nương này đem hảo ý của mình quăng xuống mặt đất rồi dẫm lên nhưng nghĩ dù sao A Dung cũng

không

muốn nàng sinh ra tranh chấp bèn bỏ mặc rồi quay qua Tam công chúa

đang

ngồi bên cạnh canh chừng giữa A Nguyên và điểm tâm mềm nhũn kêu lên, "Tam hoàng tỷ, ca múa nha." Tam công chúa bất đắc dĩ lắc đầu cười, vỗ vỗ tay, liền thấy

một

nhóm mĩ nhân mĩ mạo xiêm y phiêu dật

đi

ra

nhẹ

nhàng uyển chuyển múa giữa hồ như tiên nữ

đang

bay

thật

sự, A Nguyên

không

khỏi hứng thú, chợt nghe Tam công chúa ở

một

bên cười

nói, "ở đây có cây cầu đá

ẩn

dưới nước, có phải rất mới lạ

không?"

Quả

thật

rất đẹp, A Nguyên ở trong đình trợn tròn mắt, hưng trí bừng bừng xem ca múa.

Tam công chúa vốn là muốn gọi các muội muội tới giải sầu, lúc này cũng

không

nói

lời mất hứng, Tưởng Thư Vân ở bên cạnh bắt đầu viết thơ lại thấy Tề Thiện trải ra giấy vẽ cực lớn, nghĩ nghĩ rồi mới hạ bút, chỉ trong chốc lát

đã

ra

một

bộ họa quyển rất sống động, Tưởng Thư Vân là người tình thơ ý hoạ đều

thật

tinh thông tại bức họa của Tề Thiện trầm ngâm

một

lát rồi viết

một

bài thơ ngũ ngôn bát luật, các tỷ muội truyền tay xem, khen ngợi

không

thôi, mọi người xem ca múa rồi

nói

nói

giỡn giỡn, thập phần tự tại.

Ngũ công chúa lúc này

đã

trở về ngồi bên người A Nguyên, thấy cách đó

không

xa cũng có mấy thiếu niên

đang

nhìn về hướng trong hồ, là Phượng khanh và mọi người, ngay cả tình trường thất ý hảo tứ ca của nàng cũng da mặt dày thò đầu ra ngó dáo dác, hơi hơi do dự nhưng Ngũ công chúa vẫn

không

có đẩy sa mạn ở chỗ Tề Thiện ra, chỉ

nhỏ

giọng

nói

với A Nguyên "Dù là

thật

tâm

yêu

thích cũng

không

nên đường đột thanh danh



nương nhà người ta, đúng

không?" Thấy trong mắt A Nguyên hơi hơi sáng ngời, rất là khẳng định lời của nàng, Ngũ công chúa cười dán vào bên tai A Nguyên

nói, "Tứ hoàng huynh thích Tề gia tỷ tỷ, nhưng là ta coi, Tề gia chỉ sợ

sẽkhông

đơn giản đồng ý."

Lời này, hỏi thăm Túc vương năm đó bị Tề gia khi dễ tới suýt thắt cổ

sẽ

biết.

Cho tới bây giờ, mĩ nhân cha nhà mình vẫn luôn nhớ mãi

không

quên "hậu đãi" lúc trước, A Nguyên tự nhiên biết chỉ đành đồng tình tứ đường huynh

một

chút, nhịn cườinói, "Hoàng tỷ

không

cảm giác được, hoàng bá phụ cũng rất là dễ chịu sao?" Thấy Ngũ công chúa khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng từ Hoàng thượng thông thường trêu chọc mà nhìn ra, ánh mắt nhu hòa nhìn lại thấy vài thiếu niên đều

đang

nói

cười, vẫn chưa để ý mĩ nhân như họa ở bên hồ, trong lòng cảm thấy vui vẻ,

nhẹ

giọng

nói, "May mà, hoàng bá phụ là người cha tốt."

Nếu

thật

muốn nhúng tay vào hôn

sự

của Phượng Minh

đã

sớm hạ chỉ tứ hôn mặc kệ ý kiến của Phượng Minh, nhưng là Hoàng thượng vẫn chưa làm như vậy, chỉ để Phượng Minh tùy tâm ý, tự nhiên là nhìn ra đều gì đó nhưng vẫn chưa ngăn cản, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng, hạnh phúc của con trai cũng rất trọng yếu, cũng đối với việc các hoàng tử liên tiếp muốn đám hỏi với

anh

quốc công phủ

không

hề nghi kị.

Huống hồ...

Ánh mắt A Nguyên

không

tự chủ được rơi vào người Tề Nhã Tề Thiện

đang

cười đùa, cảm thấy cậu mình,

một

người biết vuốt mông ngựa như vậy, làm sao hoàng bá phụ của nàng hoài nghi được đây?

Khi vài vị



nương của Định quốc công gia đều

đang

hưng trí bừng bừng nhìn, A Nguyên lại thấy Tam công chúa mỉm cười trầm mặc

một

hồi rồi gọi A Dao đến trước mặt, mỉm cười hỏi, " Ca múa hôm nay, ngươi có thích

không?" Thấy ánh mắt Tam công chúa và Tứ công chúa nhìn A Dao đều mang nhu hòa cùng thiện ý, nàng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

"Thần chưa từng thấy qua ca múa đẹp như vậy." A Dao là

một



nương sảng khoái liền cười hì hì

nói.

"Ngươi

không

biết

đi, ai bảo ngươi chạy trốn." Ngũ công chúa trốn ở ngoài cửa nghe lén rất lâu, rất là đắc ý

nói

"Nhìn bộ dạng của tam hoàng tỷ kia, ngươi còn

khôngminh bạch sao? Đây là… " nàng len lén dán tại bên tai A Nguyên

nói, "Đây là muốn cưới Trạm gia



nương làm em dâu đấy."

Khuôn mặt béo phì của A Nguyên nhảy dựng lên,

nhỏ

giọng

nói, "Trách

không

được." Trách

không

được lần này ngoài việc mời



nương của An quốc công phủ và Định quốc công phủ chỉ mời Thành Dương Bá gia



nương, nguyên lai là Tam công chúađang

xem mắt đệ muội a.

Trong lòng cảm thấy ánh mắt Tam công chúa

không

sai, chung quy nhà chồng của Tam công chúa

không

tính là huân quý, bất quá là gia đình mới nổi, huân quý như Định quốc công phủ vậy thực

sự

sẽ

chướng mắt loại gia đình này, còn

không

bằng

đitìm ở gia đình chạm tay có thể bỏng chỉ là căn cơ

không

sâu Thành Dương Bá. A Nguyên thấy Tam công chúa nhìn A Dao bộ dáng gần như là từ ái,

nhẹ

giọng

nói, "Thành Dương bá

không

có khuê nữ, 2 cháu

gái

không

khác gì thân nữ, tam hoàng tỷ lúc này nhặt được đại tiện nghi."

nói

xong đưa ánh mắt nhìn nữ hài nhi của tam phòng Thành Dương bá phủ

đang

ngồi trong góc kia sắc mặt

âm

tình bất định nhìn hết thảy, lắc lắc đầu thấp giọng

nói, "Cũng

không

biết vị này có biết là mình

đã

bỏ lỡ

mộtnhân duyên tốt hay

không."

Có thể mời cả 2 người cùng đến,

nói

vậy ngay từ đầu, Tam công chúa cũng vẫn chưa quyết định chọn ai.