Chương 43-2

A Nguyên ở

một

bên nghe tứ phò mã thổ lộ tình cảm với Tứ công chúa, vừa lòng gật gật đầu tỏ vẻ tỷ phu này cũng

không

tệ lắm, ưỡn cái bụng nhỏ chuyển ánh mắt

nóihuyện với Ngũ công chúa, hai người cùng nở nụ cười cảm thấy việc này

không

cần kế sách của mình cũng có thể giải quyết. Cuối cùng

thì

việc hậu viện quanh quanh quẩn quẩn cũng

không

bằng Lý quốc công thái phu nhân vào trong cung làm

một

kích. Trêu ghẹo nhìn Tứ phò mã đỡ Tứ công chúa lên xe, A Nguyên cũng muốn hồi cung để ngày mai nghe đại tuồng thái phu nhân cáo trạng lại thấy ở cổng có mấy thiếu niên cùng

đi

ra cáo từ cùng với phu thê Tam công chúa.

Thấy Phượng Minh thất thần nhìn xe ngựa của

anh

quốc công phủ

đi

xa rồi ủ rũ cúi đầu, A Nguyên lại chạy vội tới chỗ Phượng Khanh kéo tay mĩ nhân đại ca kêu lên "A Nguyên luyến tiếc đại ca, đại ca ôm A Nguyên

một

cái."

nói

xong, vẻ mặt hạnh phúc mở tay ra chờ Phượng Khanh ôm nàng. Ngày thường chỉ cần nàng làm như vậy, hảo bá phụ của nàng

sẽ

vô cùng nguyện ý ôm nàng

đi

dạo, quả thực quá hạnh phúc.

Phượng Khanh lặng lẽ nhìn bé mập chu mỏ lên mong chờ, trong lòng

đã

mềm nhũng nhưng vẫn phải cân nhắc thân thể của mình

một

chút, chỉ ngồi xổm xuống ôm A Nguyên vào trong ngực cười híp mắt hỏi, "Như vậy muội muội thích

không?" Nếu là bé mập

không

giảm cân, Khang vương điện hạ cảm thấy ôm lấy muội muội chơi bay bay như lúc còn

nhỏ

quả thực

không

phải là chuyện người có thể làm được. Lại thấy A Dung ánh mắt lành lạnh

đi

đến bên cạnh, trong lòng bị bạn thân chọc tức tới hóa cườinói

"Muội muội từ

nhỏ

đã

thân cận với ta như vậy, ngày sau…….. " thiếu niên

nhẹnhàng thở dài, nhìn gương mặt

anh

tuấn của A Dung ngập sương mù ôn thanh

nói, "Sau này phải làm sao đây?"

Thấy A Nguyên vui vẻ như chú heo

nhỏ

dụi vào trong ngực A Khanh, ánh mắt A Dung trầm xuống rồi cắn răng

nói

"Đúng a, nên làm cái gì bây giờ?" Nếu

không

phải luyến tiếc tiểu quỷ háo sắc chuyên đứng núi này trông núi nọ thấy mĩ nhân liền nhào tới này,hắn

nhất định phải hảo hảo dạy cho bé mập hiểu cái gì gọi là ba ngàn nhược thủy chỉ thủ

một

gáo, mĩ nhân khác đều chỉ là phù vân.

A Nguyên ghé vào vai Phượng Khanh nhìn sắc mặt A Dung ngày càng vi diệu, tâm trạng vui vẻ xấu xa

nói

" Chuyện của bản cung, cần ngươi phí tâm nhiều!" Bộ dáng mỹ thiếu niên phiền não

thật

rất đẹp, quả thực làm A Nguyên vô cùng vui vẻ.

"Xin công chúa điện hạ nhớ



câu này." A Dung dĩ nhiên nguyện ý phí tâm vì nàng, thấy A Nguyên còn chưa nhận ra có gì

không

đúng, trong ánh mắt mị mị của Phượng Khanh cười vang rồi tung người lên ngựa mang theo 2 đường muội trở về bá phủ. A Nguyên nhìn

hắn

đi

rồi quay đầu liền chạm vào ánh mắt của Phượng Khanh, cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng lắc lắc ống tay áo của Phượng Khanh hỏi, "Đại thọ của ngoại tổ mẫu, nhị ca

không

thể về đến, vậy phải làm sao bây giờ đâu?" Ở trong lòng nàng phân rất



ràng trong cung và trong nhà, như Phượng Minh nàng chỉ hô hoàng huynh, chỉ có bốn huynh trưởng ruột mới xưng hô thân mật.

"A Đường

sẽ

vào kinh, ngươi

không

cần lo lắng." Phượng Khanh thấy muội muội

nóisang chuyện khác cũng

không

chọc thủng, chỉ sờ sờ tóc nàng thấp giọng

nói, "Vẫn là câu

nói

kia, ở trong cung cũng

không

cần ủy khuất mình, nhớ

không?"

hắn

ôm sát thân thể mềm mại của A Nguyên cười

nói, "Muội muội là dùng để thương

yêu

khôngphải dùng để tranh sủng cho các nam nhân trong phủ. Ngươi…… "

hắn

thấy A Nguyên ỉu xìu cúi đầu lại ôn thanh

nói, "Chẳng sợ ngươi

không

được Thái Hậu và Hoàng thượng

yêu

thích, trước nay ngươi vẫn là muội muội tốt nhất của ta, biết

không?"

Phượng Khanh sợ A Nguyên ở trong cung phải luôn làm ra bộ dáng mà Hoàng thượng và Thái Hậu thích rồi phai mờ

đi

tâm tính của bản thân.

"Ta thích hoàng tổ mẫu và hoàng bá phụ, thích để bọn họ nhìn ta liền vui vẻ." Thấy ánh mắt ân cần của Phượng Khanh, trong lòng A Nguyên ấm áp vô cùng, được

một

tấc lại muốn tiến

một

thước cọ cọ mặt của mĩ nhân đại ca

nhỏ

giọng

nói, "Đây chính là bản thân ta,

một

chút cũng

không

ủy khuất."

"Như vậy cũng tốt." Phượng Khanh giống như khi A Nguyên còn bé dùng trán đυ.ng đυ.ng đầu A Nguyên rồi vỗ nàng cười

nói, "Ngũ hoàng muội

đang

cười ngươi đâý, mau đứng lên, nếu là hồi cung chậm chẳng phải là làm Thái Hậu lo lắng sao?" Thấy A Nguyên lưu luyến

không

rời đem đầu của mình hướng vào trong ngực

hắn, bản thân cũng cảm thấy luyến tiếc, trong lòng thở dài lại trấn an

nói, "Qua mấy ngày là tới đại thọ của ngoại tổ mẫu, hoàng bá phụ

sẽ

cho ngươi ra khỏi cung." Chính mình cũngkhông

nguyện ý buông tay muội muội ra trước, vẫn là A Nguyên bị cái bánh lớn ở tương lai dụ dỗ, nhanh chóng gật đầu chui ra khỏi ngược Phượng Khanh rồi cùng Ngũ công chúa lên xe rời

đi

.

"Ngươi và Khang vương huynh cảm tình

thật

tốt." Ngũ công chúa thấy A Nguyên nằm sấp

trên

chỗ ngồi quay đầu nhìn phía sau mà Phượng Khanh chỉ đứng tại chỗ nhìn theo xe hai người rời

đi, cảm thán

nói.

"Lời này để tứ hoàng huynh nghe được,

hắn

sẽ

khóc." hình ảnh Phượng Khanh biến mất A Nguyên mới bỏ được xoay người ngồi xuống, trợn trắng mắt

nói.

"Cho nên mới

không

thể để

hắn

biết nha." Nghĩ tới vẻ mặt Phượng Minh, Ngũ công chúa cười lôi kéo tay mập của A Nguyên

không

có hảo ý nó, "nói

với ngươi

mộtchuyện….. " thấy này bé mập tò mò nhìn qua, nàng cười hì hì

nói

"Ta nghe mẫu hậu cùng mẫu phi

nói

chuyện,

nói

ngươi nay cân nặng

không

nhẹ, tuy phụ hoàng luôn là đau lòng ngươi nhưng cũng

không

thể tiếp tục như vậy!" Nghĩ tới Hoàng Hậu và Đức phi lo lắng thịt mỡ

trên

người A Nguyên quá nhiều, rồi vẻ mặt hoảng sợ của tiểu béo trước mặt, nàng liền nhịn

không

được phá lên cười ha ha.

"Hoàng bá nương và Đức phi nương nương,

không

thể đối xử với A Nguyên như vậy!" A Nguyên nghĩ tới thịt thơm và điểm tâm ngọt

sẽ

không

thấy nữa liền cảm thấy nhân sinh u ám, bên cạnh lại còn có

một

Đường tỷ ý xấu vui vẻ cười to, nhất thời uể oảikhông

thôi, nghĩ tới uy nghiêm của Hoàng Hậu chỉ có thể rưng rưng nghĩ cách để hoàng bá phụ dùng mỹ nam kế cứu mình, như thế may ra còn có đường sống.

Lúc này trong lòng A Nguyên bi phẫn, chỉ muốn ngày mai Lý quốc công thái phu nhân tiến cung để nàng hảo hảo vây xem

một

chút, lại

không

biết lúc này khi nghe tin tứ phò mã chưa có trở về phủ mà lại trực tiếp

đi

tới phủ Tứ công chúa, Lý quốc công phủ xảy ra

một

trận chấn động.

Lý quốc công thái phu nhân ngồi ở chính đường, từ từ nhắm hai mắt lại rồi chuyển động phật châu trong tay, kiên quyết

không

nhìn nhi tử

đã

trung niên

đang

tức giận trước, miệng lẩm bẩm che

đi

vẻ mặt mỏi mệt.

Cho dù là năm đó, tiên đế

không

thích An quốc công phủ, Thái Hậu và Hoàng Thượng còn chưa thượng vị, nàng gả vào Lý quốc công phủ cũng chưa bao giờ nếm qua nửa điểm ủy khuất. Nàng

không

nghĩ sống tới lúc tuổi tác thành

một

bó to nhân sinh lạikhông

hề trôi chảy, mà lại do chính con trai ruột mang lại cho nàng. Nghe Lý quốc công lớn tiếng mắng chửi tứ phò mã ở trước mặt mình, dám thấy mẫu thân bị trục xuất mà

không

ra mặt, quả thực phát rồ mất trí. Lý quốc công thái phu nhân cuối cùngkhông

nhịn được, mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt bắn ra lệ quang làm Lý quốc công ddag tráng niên bị hù tới lui về sau vài bước..

"Muốn bỏ nữ nhân kia là ta, muốn con trai của ngươi tới công chúa phủ trấn an công chúa cũng là ta." Thái phu nhân mặt lạnh

nói, "Hết thảy đều là do ta phân phó, ngươi mắng ngươi nhi tử làm cái gì? Thế nào; ta thấy ngươi phẫn nộ như vậy, đây là muốn mắng tới

trên

mặt của ta?!"

trên

gương mặt đầy nếp nhăn của nàng lộ ra

một

nụ cười làm Lý quốc công giật mình,

âm

thanh lạnh lùng

nói, "Vì nữ nhân, ngươi muốn bức tử mẹ ruột của mình?!" Tuy nhìn bình thản như trước nhưng lại làm Lý quốc công sinh ra sợ hãi.

Lý quốc công dĩ nhiên hiểu



mẫu thân của mình.

Năm đó phụ thân của

hắn

tuy tôn trọng vợ cả nhưng cơ thϊếp vô số, tuy cũng có thứ xuất tử nữ sinh ra nhưng đều

không

có tiền đồ, đều bị người nhìn như từ ái

khôngnhiễm chút khói lữa nhân gian này dưỡng thành phế vật

không

cách nào dao động địa vị của dòng chính thất. Còn làm phụ thân

hắn

cảm động

không

thôi, cảm thấy thê tử lòng dạ rộng lớn, mỗi lần Lý quốc công nhớ tới đều thấy lạnh lưng.

Nghĩ tới năm đó những thi thể được lặng lẽ mang ra khỏi hậu viện, Lý quốc công rùng mình

một

cái, ngữ khí mềm nhũn ánh mắt lấm lét

nói

"Mẫu thân, hôm nay nàng là mẫu thân của con trai con

gái

ta, nếu bỏ nàng các tiểu trong phủ phải làm sao?" Nghe thái phu nhân cười lạnh

một

tiếng

hắn

cầu khẩn

nói"Đứa

nhỏ

đó cũng là đích tôn của ngài, huống gì ngài xem tiểu nhị

đi,

hắn

thông minh lanh lợi lại hiếu thuận, ngài

khôngthể mặc kệ

hắn

a!" Lại mắng tứ phò mã "Tên kia ương ngạnh, chỉ biết đến công chúa công chúa, nay còn chưa có tử tự, đây là muốn để phủ chúng ta hậu a! Cỡ nào ác độc!"

"Tiểu nhị… " trong mắt Thái phu nhân lóe qua

một

tia tàn khốc, lãnh đạm

nói

"Đứa bé kia rất tốt." Thấy này con trai

đã

trung niên lại vẫn hồ đồ mà kinh hỉ ngẩng đầu nhìn mình, nàng cảm thấy trong lòng bi thương, tim thình thịch nảy, trong lòng Thái phu nhân nhịn tức giận xuống lãnh đạm

nói

"Nhưng dù là tốt hơn nữa

hắn

vẫn là sinh chậm, ngươi…hiểu

không?!" Lý quốc công phủ, trước giờ đều

không

nhất định phải là người thông minh lanh lợi nắm quyền, tương phản lại giống như tứ phò mã tuy bình thường nhưng biết nặng

nhẹ,

không

có mù quáng đam mê thành người thừa kế, người như thế mới là kẻ Thái phu nhân xem trọng.

Nghĩ tới tứ phò mã và Tứ công chúa cầm sắt hòa minh

không

muốn nạp thϊếp, làm đủ mọi việc khiến trái tim Tứ công chúa hoàn toàn hướng về

hắn, trong mắt Thái phu nhân lộ ra nụ cười ấm áp, lần nữa nhìn về Lý quốc công lạnh lùng hỏi "Ngươi có biết, ta vì sao nhất định phải cho đại ca nhi cưới

một

công chúa

không?" Công chúa là bềtrên

, chính mình cũng có công chúa phủ, nếu là làm người

không

tốt. ở tại nhà chồng ra vẻ chủ tử để la hét cũng

không

phải là

không

có khả năng, nhưng Thái phu nhân vẫn ỷ vào tình cảm tỷ muội với Thái Hậu tìm

một

công chúa vừa ý gả cho trưởng tôn của mình, đây chính là vì vinh hoa ngày sau của Lý quốc công phủ.

Nhìn Lý quốc công gương mặt khó hiểu, Thái phu nhân thở dài trong lòng.

Có lẽ là báo ứng, nàng dưỡng phế

đi

nhiều thứ nữ thứ tử như vậy đểđích tử

không

có uy hϊếp, nhưng là

không

có uy hϊếp của thứ tử con trai lại trưởng thành như thế này, làm kẻ

không

có tiền đồ như vậy.

Tới thế hệ này, nam nhân Lý quốc công phủ

không

một

ai trông cậy được, nếu

khôngphải cònThái phu nhân và Thái hậu chống đỡ

thì

sợ rằng

đã

suy bại từ lâu.

Cho nên, nàng mới cưới công chúa về làm cháu dâu.

Đem cháu

gái

gả cho hoàng tử là chuyện ngu xuẩn. Huống gì hậu viện hoàng tử trắc phi thứ phi vô số, ai có thể bảo đảm cái gì? Công chúa lại

không

giống. Ngày thườngkhông

liên lụy tiền triều, Hoàng thượng càng thêm yên tâm càng thêm thương

yêu, thỉnh cầubình thường cũng

sẽ

không

bác bỏ, chỉ cần

không

giốngnhư nhị công chúa tự mình tìm chết

thì

so ra

không

cógì mạnh hơn. Nếu là lại có tử tự, mặc kệ là nam hay là nữ, đây chính là tạo hóa to lớn, ngày saulưu lại huyết thống hoàng gia, Lý quốc công phủ cũng có thể dựa vào Tứ công chúa để

không

đến mức triệt để suy tàn. Nàng vì con cháu trải thảm đường

đi

nhưng bọn họ lại

không

chịu quý trọng.

"Ngu xuẩn, ngu xuẩn!" Thái phu nhân

thì

thào lại thấy mắt Lý quốc công phát sáng, trong lòng hung hăng co rút.

Khi nàng còn có chút mờ mịt lại thấy đứa con trai này nhào tới trước mặt mình dùng vẻ mặt ngạc nhiên kêu lên, "Mẫu thân nhắc nhở ta! Ta biết, nên mưu tính thế nào cho tiểu nhị!"

nói

xong lại còn cười hì hì

nói

"Mẫu thân thương ta, hãy vì nhi tử mà vào trong cung

một

chuyến được

không?"