Chương 7

A Nguyên từ khi sinh ra làm nữ nhi của Túc Vướng,ngay từ đầu

đã

được tất cả mọi người

yêu

thích, ngay cả Thái Hậu hôm nay cũng

đang

ôm mình vỗ về

nhẹ

nhàng, đột nhiên lại thấy

một

người có địch ý với mình, ngạc nhiên mười phần.

Nữ nhân mặc cung trang này có khuôn mặt như trăng sáng,vừa đẹp vừa sang trọng. Hơn nữa có thể ngồi ở vị trí gần Thái Hậu như vậy, chỉ sợ thân phận

sẽ

không

quá thấp, ít nhất là tước vị là phi.Mệnh phụ ở thâm cung như thế, A Nguyên

thật

xác định mình là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng tại sao lại chán ghét với mình như vậy? Nhìn đôi mắt mang theo khinh thường và chán ghét, A Nguyên làm như

không

biết

không

hiểu, tận tâm tận lực làm Thái Hậu

yêu

thích, còn dùng khuôn mặt

nhỏ

nhắn của mình đυ.ng đυ.ng vào mặt Thái Hậu, miệng y y nha nha cười rộ lên, rất là khả ái.

Nàng

không

phải là bạc,

không

thể người gặp người thích, huống gì cho dù mệnh phụ này phẩm cấp cao lại như thế nào? Còn

không

phải luôn luôn ở dưới Thái Hậu,Hoàng Hậu?

Nhìn bộ dáng ghen tỵ của nàng, A Nguyên cảm thấy trong lòng vui mừng hơn rất nhiều.

Chó cắn người, người cũng

không

thể cắn lại đúng

không?

Nhìn nàng

không

vui, A Nguyên liền vui vẻ.

Mắt thấy Túc vương cười hì hì thi lễ với Thái Hậu rồi lập tức quay đầu

đi, Túc vương phi đối với bộ dáng bán manh của A Nguyên làm như

không

thấy, trong mắt mệnh phụ kia lóe lên hận sắc, nhịn nhịn rồi nặn ra

trên

một

nụ cười giả tạo

nói

"Tiểu quận chúa vừa mới ra đời

đã

hoạt bát đáng

yêu

như vậy, làm thần thϊếp nghĩ tới Bát công chúa, " cả cung đều nhìn Thái Hậu và A Nguyên chơi đùa, đột nhiên có lời

nói

của nàng, Hoàng Hậu

đang

ngồi với Túc vương phi khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, mỉm cười

nói, "Đứa bé kia thân mình

không

tốt, ngươi làm mẹ ruột, phải tốn nhiều tâm chút. Chung quy…. " Hoàng Hậu che giấu khóe mắt của mình chậm rãi

nói, "Nếu như ngày đó

không

phải tại Từ phi muội muội bực bội với cung nhân,

thì

làm sao phiền hà tới huyết mạch hoàng gia bị sinh non đâu?"

trên

mặt Từ phi cứng ngắt, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy khuôn mặt Thái Hậu lộ vẻ khó chịu, trong lòng biết Thái Hậu nặng nhất là con nối dòng, lúc này hơn phân nửa là giận nàng thời điểm mang bát công chúa

không

nghĩ ngơi tốt, trong lòng có chút khủng hoảng, hận Hoàng Hậu đến mức muốn gϊếŧ nàng

đi

được nhưng chỉ dám cười làm lành

nói, "Bát công chúa bây giờ

đã

tốt hơn nhiều, thập phần nhu thuận, lại cùng tuổi với tiểu quận chúa,

không

bằng để hai người cùng chơi đùa cũng để mẫu hậu có 2 cái đứa bé thân cận."

Nàng há mồm ngậm miệng là tiểu quận chúa, Túc vương phi

trên

mặt lạnh xuống, nàng biết Từ phi

không

có ý tốt lành, lấy A Nguyên làm đệm gạch cho Bát công chúa,đang

muốn

nói

gì đó, lại bị Hoàng Hậu ngồi bên cạnh ấn tay lại,

không

dấu vết lắc lắc với nàng, nhìn về phía Thái Hậu

đang

ôm A Nguyên

không

buông tay như ôm bảo bối mím môi, biết vị hoàng tẩu này che chở cho nàng nhất, liền nhịn lửa giận trong lòng, chờ Thái Hậu quyết đoán.

A Nguyên cảm giác được

không

khí

không

đúng,

đã

sớm ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Thái Hậu, dùng ánh mắt đen lúng liếng nhìn xung quanh.

Thấy nàng nhu thuận như vậy, trong mắt Thái Hậu lộ ra vài nét ôn hòa, nghiêng đầu hỏi mệnh phụ duy nhất

đang

lơ đãng, "Năm đó, ta cũng như thế này?"

"không

hiểu chuyện bằng đứa

nhỏ

này" Đây là trưởng tỷ của Thái Hậu, xuất thân từ thế gia, năm đó gả vào phủ Lý Quốc Công, qua nhiều lần phong hào, bây giờ được xưng là thái phu nhân Lý Quốc Công. Thấy A Nguyên cũng tò mò quay đầu nhìn qua, ánh mắt mềm mại mỉm cười với Thái Hậu

nói

"Có lẽ là năm đó, Thái Hậu nương nương tùy ý hơn,cũng nghịch ngợm hơn

một

chút."

"Chỉ có bị người ta sủng ái, mới có thể tùy ý." Thái Hậu nghe vậy,

không

biết nghĩ tới điều gì, thấp giọng than

một

tiếng,

trên

mặt chợt lóe lên vẻ



đơn.

không

biết Thái Hậu năm đó

đã

trải qua chuyện gì, cung phi

không

dám lên tiếng, chỉ cúi đầu làm cảnh trang trí.

Tuy lần đầu nhìn thấy A Nguyên nhưng Thái hậu lại rất thích nàng. A Nguyên tuy rằngkhông



vì sao hoàng tổ mẫu mặt mũi hiền lành như vậy,lại cố tình chán ghét đại ca tốt nhất thế giới của nàng, nhưng

không

muốn Thái Hậu khổ sở thương cảm nên dùng tay

nhỏ

của mình cọ cọ trâm cài tóc của Thái hậu. Nàng đến cũng vẫn biết mình là trẻ sơ sinh,

không

dám làm những chuyện kinh hãi thế tục, nên trừ việc đó ra cũng

khôngdám làm gì.

Thái Hậu như bị cảm động vì động tác lấy lòng

nhỏ

của A Nguyên,

trên

mặt lộ ra tươi cười, vỗ vỗ tay

nhỏ

của A Nguyên,rồi cười

nói, "Khắp hoàng cung, cũng chỉ có đứa bé này hiểu lòng ta." Thấy thái phu nhân cười

không



nói

tiếp, nàng sửa tư thế quay lại nhìn nụ cười

đang

cứng lại

trên

mặt Từ phi, trong mắt lóe qua

một

tia tàn khốc, lãnh đạm

nói, "Bát nha đầu ở bên cạnh ngươi,

một

mình ngươi bận rộn, cũng rất vất vả." Thấy Từ phi trong mắt có vẻ đắc ý, nàng tiếp tục

nói, "Qua mấy ngày nữa, nha đầu thay ngươi hầu hạ hoàng thượng là ai? Truyền lời của ta, nàng hầu hạ

khôngsai,phong vị Thường Tại, ở trong trắc cung của ngươi."

"Mẫu hậu!" Từ thị kinh sợ, nhất thời

nói

không

ra lời!

Ngày đó Bát công chúa sinh non, tiện tỳ kia vào thời điểm nàng

không

chú ý

đã

bò lên giường Hoàng thượng

một

lần, nhưng mà từ đó về sau, Hoàng thượng cũng

không

có biểu

hiện

gì hứng thú với tiện tỳ đó, huống gì mĩ mạo của nàng là cái loại gì mà lại si tâm vọng tưởng, nghĩ giữ được tâm của Hoàng thượng, nhưng tại sao lại vì

một

ý chỉ của Thái Hậu mà làm cho tiện tỳ đó lại ngóc đầu dậy được? Có ý chỉ của Thái Hậu, người nọ càng có thêm thể diện, dù

không

được sủng, mình cũng

không

thể tùy ý đánh chửi, còn để tiện tỳ ở trước mặt mình chướng mắt, Từ phi chỉ hận

không

thể nhào lên bịt miệng Thái Hậu lại, nhưng đến cùng vẫn còn lý trí, chỉ cúi đầu cắn răngnói, "Đa tạ mẫu hậu ân điển."

Nhưng mà trong ánh mắt, lại lộ ra vẻ khó chịu.

Nàng

không

biết Thái Hậu

đang

tinh tế nhìn nàng, thấy nàng ngay cả mình cũngkhông

để vào mắt,trong mắt Thái Hậu lộ ra vẻ

âm

trầm,

nhẹ

nhàng che mắt A Nguyên ánh mắt nhàn nhạt

nói, "Ngươi làm mẫu thân, ngày thường nên quan tâm Bát nha đầu nhiều hơn

một

chút, về phần Hoàng thượng…." nàng lãnh đạm

nói, "Nên để người bên cạnh phân ưu, cũng là tốt cho ngươi."

Từ phi càng nghe Thái Hậu

nói, cơn tức càng lên cao, lúc này giữ chặt tay mình lại nếukhông

nàng chỉ muốn lật bàn.

"Đứa

nhỏ

này." Thái Hậu buông tay ra chạm vào ánh mắt trong veo của A Nguyên,trên

mặt lộ ra vẻ tươi cười,nói

với Túc vương phi, "Ngươi là người tốt, đứa

nhỏ

này cũng

không

kém. Phải nuôi dưỡng đứa

nhỏ

này cho tốt, để nàng cả đời sống tùy ýmột

chút, để ta mỗi ngày thấy nàng vui vẻ

sẽ

xem như năm đó ta..."

trên

mặt nàng lộ ra vẻ bi ai, dừng

một

chút, nhìn vẻ mặt hận thù của Từ phi, vẻ châm chọc ghen tỵ của những phi tử ngồi xung quanh, cúi đầu sờ khuôn mặt

nhỏ

nhắn của A Nguyên

nói, "để nàng thay ta, hạnh phúc

một

đời."

Nếu nàng

đã

sống như vậy,thì

để đứa

nhỏ

này thoải mái àm sống, coi như là cơ hội sống mà năm đó nàng

không

có.

Nghĩ tới năm đó mình là thiên kim thế gia, gả cho nam tử tôn quý nhất

trên

đời, lại bị chán ghét áp bức, để

một

nữ nhân thân phận thấp kém ép mình đến sắp mất ngôi Hoàng Hậu, ngay cả con trai của mình cũng thiếu chút nữa

đã

bị phế bỏ, Thái Hậu chỉ cảm thấy chuyện xưa làm nàng đau lòng dữ dội càng thêm chán ghét những kẻ như Từ phi được sủng ái lại kiêu ngạo bừa bãi, ngay cả Hoàng Hậu cũng

không

đặt vào mắt. Cảm thấy nữ nhân này y như kẻ năm đó từng bước ép nàng bước vào tuyệt vọng.

Năm đó tiện tỳ kia ly gián tình cảm của nàng và tiên đế, kết quả là,để cho nàng...

Nghĩ đến đây, Thái Hậu trong lòng rùng mình, lần nữa lộ ra biểu tình phức tạp, nhìn đứa bé ngây thơ khoái hoạt trong ngực,hốc mắt liền đỏ, hồi lâu lạnh nhạt

nói, "Đây là thân tôn nhi của ai gia, Túc vương phủ đại



nương, chỉ làm quận chúa, chẳng phải là coi thường nàng?" Thấy mọi người đều ngớ ra, hiển nhiên là

không

nghĩ tới nàng

sẽnói

như vậy, Thái Hậu cảm thấy bây giờ mình rốt cuộc có thể tùy tiện làm bậy cũng làmột

loại viên mãn,

không

thèm để ý Túc vương phi kinh hãi đứng dậy

nói, "Nữ nhi duy nhất của Tiểu Tam, quận chúa là còn thấp, hay là …." nàng nhấc mắt,

không

cần suy nghĩ

nói, "Phong công chúa thôi!"