Chương 0

Tiết Tử

Phía Đông Lưu Sa, giữa dòng Hắc Thủy, có một ngọn núi tên Bất Tử Sơn.

Bất Tử Sơn cũng chính là địa giới được người ta xưng là Viên Khâu Sơn.

Nhắc tới Viên Khâu Sơn cũng không phải một nơi nổi danh gì, ngoại nhân lại có chút kiêng kỵ đối với nơi này.

Nguyên nhân bởi vì nơi đây là nơi cư ngụ của tộc Thiên Hồ, người trong tộc tinh thông mị thuật, lại thiên tư bất phàm, thần bí gian xảo, vì vậy đại thể tiên yêu quỷ quái cũng không nguyện trêu chọc đến nơi này.

Cẩn thận nhìn tòa Bất Tử Sơn đen kịt, cây cỏ đều thành tinh ở địa giới, sáng suốt tiếp tục đi tới.

Phía Đông Lưu Sa, phía Tây Hắc Thủy, có một quốc gia quan lại ngu ngốc, năm vạn năm trước lại xuất hiện một Triêu Vân Quốc, hôm nay, ta muốn đi chính là Triêu Vân Quốc.

Ở bên ngoài gần hai vạn năm, số lần trở về trái lại một tay có thể đếm hết.

Lần này xin A Niệm trở về, cũng là vì có một kiện đại sự.

Mấy trăm năm trước phụ thân và a nương sinh cho ta một đệ đệ, vốn dĩ khi đó đã phải trở về nhìn một cái, chỉ là tiểu tổ tông A Niệm không ngờ lại gây ra một số việc, một kéo hai kéo, liền kéo dài đến hôm nay.

Hôm nay là ngày đệ đệ lần đầu hóa hình, phụ thân và a nương muốn ta trở về cùng lấy tên cho hắn.

Sư tộc, đối với việc lấy tên vô cùng xem trọng.

Mỗi khi nhớ đến đây, ta cuối cùng không tránh khỏi nhớ đến cái tên thê thảm lại không may của mình, lại càng không thể thiếu một hồi thổn thức.

Bởi vì ta chưa từng nói cho phụ thân và a nương biết cái tên xui xẻo của mình, cho tới bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gọi nhũ danh của ta.

Nghĩ đến, làm một con sư tử uy phong lẫm lẫm, bị chà đạp như thế xác thực làm cho người ta vô cùng đau đớn.

Bên này ta đang nghĩ đến chuyện thương tâm của bản thân, cũng không ngờ lại phi hành quá nhanh, dĩ nhiên không né tránh được vật thể bay đến từ phía trước, chỉ cảm thấy hồng quang lóe lên trước mắt, vật gì đó chuẩn xác đập vào trong ngực ta.

May mà lần này ta là hóa về nguyên hình, vật thể kia lại nhỏ, đυ.ng phải một cái ngược lại không hề vướng bận.

Nâng móng vuốt xách thứ trong lòng lên, lúc này mới phát hiện đó dĩ nhiên là một con tiểu hồ ly.

Ta tỉ mỉ nhìn nó, nó lại tựa hồ bị va chạm đến có chút phân không rõ phương hướng. Tứ chi treo giữa không trung, dương nanh múa vuốt giãy dụa. Còn không ngừng phát ra tiếng kêu .

Ta vừa nhìn, bất giác cảm thấy có chút thú vị.

Chỉ thấy tiểu hồ ly toàn thân đỏ rực, tựa như một khối phượng huyết thạch thượng đẳng.

Ta có hứng thú nhìn nó một hồi, cuối cùng nó dường như hồi phục tinh thần, đôi mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm vào ta, bộ dạng hung dữ bắt đầu gầm nhẹ.

Có lẽ đây là một con tiểu hồ ly chỉ mới ngộ ra một chút môn đạo, vẫn chưa tu luyện ra linh thức, còn rất ngây thơ, nó chỉ một mực giãy dụa, chỉ chốc lát sau liền vô lực thở dốc.

" Hắc hắc." Ta nhếch miệng cười, thân thể của sử tử khó tránh mang theo khí tức dữ tợn, vừa nhếch miệng, lộ ra một đôi răng nanh, có lẽ càng có vẻ đáng sợ hơn nữa.

Trong đôi mắt của tiểu hồ ly tràn đầy kinh sợ, thân thể đã run rẩy giống như cái sàng, cũng không dám giãy dụa nữa, tứ chi héo rũ buông xuống cùng với một cái đuôi nhu quang phát sáng, nhỏ giọng nức nở.

Dáng vẻ này của nó nhìn rất đáng thương.

" Yêu nghiệt to gan." Ta đang muốn hảo hảo đùa giỡn con tiểu hồ ly còn chưa có linh trí này, cũng không ngờ phía sau tiểu hồ ly còn có một người, lúc này đang cưỡi mây, phần phật đến trước mặt ta. Câu đầu tiên càng làm cho ta tức giận: "Mau giao tiểu hồ ly tinh trong tay ra đây, bằng không đừng trách bản quân hạ thủ vô tình."

Lực chú ý chuyển đến người trước mắt, dựa theo cách nói của nhân gian, là một chân nhân có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đang liếc nhìn tiểu hồ ly trong tay ta.

Dáng vẻ này của hắn lại khiến ta không khỏi ngây ngẩn.

Tiên nhân bình thường mặc dù ngang ngược nhưng cũng không dám lớn tiếng ở địa giới Lưu Sa này, nên bọn ta cũng ít khi khó xử bọn họ, chỉ là người trước mắt dường như có mối thù không đợi trời chung cùng tiểu hồ ly trong tay ta.

Dựa theo tính cách của ta hơn hai vạn nay, một câu yêu nghiệt to gan của hắn đã sớm khiến ta hung hăng đánh hắn một trận.

Chỉ là lúc trước gặp một cái đinh cứng, bị phạt một lần là hai vạn năm, cho nên tính tình cũng thu liễm không ít, ta nheo mắt nhìn lão nhân trước mắt, trầm trọng tiếng nói hỏi: "Ngươi gọi ai là yêu nghiệt?"

Lão nhân kia tựa hồ còn có chút nhãn lực, vừa rồi có lẽ là đuổi theo nóng lòng nên không thấy rõ liền thốt ra, lúc này nhìn ta trái lại ngây người một hồi, sau đó thở dài hỏi: "Tại hạ vừa rồi gọi, đương nhiên là con hồ ly tinh trong tay đại nhân, tiểu nhân chỉ là tiểu tiên vô danh tọa hạ của Ngọc Thanh Cảnh Cửu Thánh, không biết đại nhân có phải là Vọng Thiên Tiên Quân, tọa hạ của Liên Ngọc Thần Quân?"

Thông thường lúc phẩm cấp chênh lệch quá lớn, bên thân phận thấp hơn là không có tư cách báo ra xưng hào.

Ta chưa từng nghĩ vị chân nhân này trái lại có nhãn lực như vậy, liền gật đầu, thuận tiện cầm tiểu hồ ly trong tay ném đến trên lưng.

Có lẽ là bởi vì trong quá khứ từng thua thiệt một lần, hôm nay thấy chân nhân này khi dễ tiểu hồ ly, trong lòng không khỏi có chút bất bình, ta đem nó ném lên trên lưng, sau đó mới nói: "Nếu ngươi đã biết được thân phận của bản quân, còn không mau rời đi, địa giới Lưu Sa theo lý thuyết cũng không thuộc thiên giới quản hạt, một chân nhân nho nhỏ như ngươi lại ở đây làm càn, không sợ gặp phải tai họa sao?"

Theo A Niệm nhiều năm như thế, ngoại trừ lăn lộn thành một Vọng Thiên Tiên Quân, những lời văn nhã cũng học được không ít.

A Niệm không thích đánh nhau, mỗi lần đều chống một cái thùng rỗng đe dọa người khác, ta tuy là không sợ đánh nhau, chẳng qua là hiện tại đang vội trở về, phải trở lại đúng thời gian, bằng không không biết tiểu tổ tông kia lại sẽ gây ra chuyện gì, vì vậy không hề muốn làm phức tạp mọi chuyện.

Những lời ta nói có chút nghiêm trọng, chân nhân kia trên trán xuất mồ hôi, khom người nói: "Tiểu nhân đuổi theo hồ ly tinh này, bất tri bất giác vào địa giới Lưu Sa, mong đại nhân thông cảm, chỉ là yêu nghiệt này ăn vụng Thánh Đan linh quả của Ngọc Thanh Cảnh, tiểu nhân nếu như không bắt nó trở về, sợ là không gánh nổi trách phạt."

Ta nghe hắn vừa gọi nó là hồ ly tinh, còn vừa gọi là là yêu nghiệt, tâm trạng liền có một chút khó chịu.

Hôm nay tuy rằng ta mang danh một thượng tiên, nhưng trước kia cũng từng bị những tiên nhân này gọi là yêu nghiệt, không khỏi ẩn chứa tức giận nhìn chân nhân trước mắt, trầm giọng nói: "Ngươi cũng thấy rồi, tiểu hồ ly này là sủng vật của bản quân, nếu như ngươi muốn bắt nó, phải qua ải của ta trước."

Có lẽ là diện mạo của sư tử quá mức dữ tợn, chân nhân kia thân thể thân thể, không dám nói lời nào.

Ta không muốn dây dưa với hắn nữa, tiếp tục nói: "Hoặc là, nếu ngươi bất mãn, có thể gọi Cửu Thánh đi tìm Liên Ngọc Thần Quân kể tội ta."

Lúc này nói tên của A Niệm ra, là hữu dụng nhất.

Trên trời dưới đất ai không biết, Thần Quân hồ đồ như nàng bao che khuyết điểm, bản thân hồ đồ hết lần này đến lần khác, đâu còn thời gian đến quản ta.

" Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám." Chân nhân kia liên tục lắc đầu, vẻ mặt kinh cụ.

Ta tuy rằng là dựa vào danh tiếng của A Niệm khi dễ người khác, nhưng cũng thực sự cảm nhận được lạc thú lúc khi dễ người khác, trong lòng không khỏi thích ý một hồi.

Chân nhân kia cẩn thận mỗi bước đi, chỉ là dáng vẻ sầu khổ, xem ra có chút....

Vui vẻ khi thấy kẻ khác gặp họa.

Chân nhân kia vừa đi, ta liền thu hồi lực chú ý, đem tiểu hồ ly trên lưng nắm quay về giữa móng vuốt.

Tiểu hồ ly hiện tại ngược lại đã không hề giãy dụa, đôi mắt đen láy chớp cũng không chớp mà nhìn ta, lấp lánh, rất khiến người ta thương yêu.

Hồ ly ta cũng xem như gặp qua không ít, Vân Mộng Trạch là bạch hồ ly lớn lên thần thái phong lưu.

Chỉ là tiểu hồ ly trước mắt, dĩ nhiên không hiểu sao lại có thêm một cổ khí chất diễm lệ.

Thầm nghĩ có lẽ là bởi vì màu lông đỏ rực, nên mới có cảm giác như vậy đi.

Tuy rằng hiểu được nó chưa hẳn có thể nghe hiểu ngôn ngữ, nhưng ta vẫn nhịn không được nhìn nó nói: "Tiểu hồ ly nhà ngươi, trái lại rất biết gây sự, dĩ nhiên chạy đến Ngọc Thanh Cảnh ăn vụn, lẽ nào không ai dạy dỗ ngươi sao?"

Ta tự mình nói chuyện một lúc, nó trái lại nằm trong lòng bàn tay của ta, cái đuôi lắc trái lắc phải, giương mắt nhìn ta, dáng vẻ có chút cẩn trọng.

Ta lại nói: "Hôm nay gặp gỡ hai ta cũng xem như hữu duyên, ngươi toàn thân liễm diễm, cho dù không gây sự cũng có không biết bao nhiêu người muốn lấy bộ lông của ngươi, lần này thua thiệt, sau này cẩn thận một chút, ngươi đi đi."

Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, nhưng vẫn còn nằm sấp nhìn ta, cũng không nhúc nhích.

Đánh giá tiểu hồ ly này quả nhiên vẫn chưa tu luyện thành linh thức, huống hồ thời gian cũng thực sự không còn sớm nữa, không tiện tiếp tục dây dưa, ta chỉ đặt nó vào hư không, bước lên mây muốn rời đi.

Lại nghe thấy tiểu hồ ly ô ô kêu hai tiếng, quay đầu nhìn lại, đôi cánh trên lưng chậm rãi giương lên.

Ta mỉm cười, đạp gió rời đi.

Cũng không ý thức được, chuyện này, dĩ nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều sự tình về sau.