Chương 9

Chăm chú nhìn tiểu hồ ly vẻ mặt khinh thường trước mắt, trong lòng bản hống quả thật là phiền muộn.

Tuyệt chiêu chạy trối chết nhiều lần cứu vớt bản quân, đột nhiên đem bản quân đưa đến ngoài nghìn dặm, dĩ nhiên còn có Liễm Diễm.

Nghĩ đến bản quân thực sự là một nhân tài, việc bỏ chạy này mặc dù sớm có dự mưu, chỉ là lần này vừa nảy sinh ý định lập tức thành công, đủ để đủ để chứng minh bản hống can đảm cẩn trọng, giỏi về nắm bắt thờ cơ, là một nhân tài bốn có năm tốt.

Ngoại trừ...

Nhìn Liễm Diễm vẫn vững vàng bám lấy bộ lông trước ngực bản hống không tha.

Ngoại trừ con hồ ly này.

Kế hoạch dù kín đáo đến đâu cũng phải gặp chút cản trở, bản quân cũng cảm thấy sai lầm nho nhỏ này cũng không thể phủ nhận sự thành công của cả kế hoạch lần này.

" Công chúa." Đối với con hồ ly ăn nhân thân cùng thú hình hai tầng đậu hũ của ta, bản quân cũng rất là bất đắc dĩ: "Ngươi có thể buông tay rồi chứ?"

Liễm Diễm nâng khuôn mặt hồ ly, thần sắc vô cùng sinh động. Mi tâm khẽ nhíu, một đôi tiểu móng vuốt càng liều mạng nắm chặt bạch mao của bản hống, tàn bạo nói: "Hừ!"

Ta tự thương hại lấy bộ lông của mình, không biết đã rụng mất bao nhiêu sợi, chỉ nâng móng vuốt cẩn thận nắm da lông trên lưng nàng, muốn đem nàng kéo xuống một chút.

" Hôm nay bản quân đã rời khỏi Bất Tử Sơn của ngươi, ngươi quấn quít lấy bản quân lại có lợi ích gì? Không bằng sớm trở về đi."

Bản lĩnh của Liễm Diễm, ta một ánh mắt là có thể nhìn ra, ngoại trừ toàn thân mị hoặc, về mặt tu vi, không so với trưởng bối của nàng, cho dù là so với tiểu bối, nàng cũng thấp hơn không ít.

Có lẽ, là sống an nhàn sung sướиɠ quen rồi, cho nên không có chí tiến thủ, thực sự là khiến người khác lo lắng.

Nàng nhăn mũi, lại lần nữa tàn bạo từ xoang mũi phát sinh một tiếng: "Hừ!"

Một đôi móng vuốt vẫn bám chặt trước người bản quân.

Được rồi.

Ta nới lỏng tay, mặc cho nàng bám lấy, tiếp tục bay về phía Vân Mộng Trạch.

"Này, ngươi đi đâu." Cuối cùng, đến phiên tiểu hồ ly này không bình tĩnh: "Ngươi trái lại muốn dẫn bản cung đi nơi nào?"

Nàng lời này thật sự có chút kỳ quái.

Ta dừng bước, bản hống cảm thấy, thực sự cần phải giáo huấn tiểu công chúa một phen.

" Đầu tiên, ta không muốn dẫn ngươi đi, công chúa ngài đem tiểu móng vuốt buông ra, sẽ lập tức xuống được." Dừng một chút, Liễm Diễm nâng khuôn mặt hồ ly đã có chút âm trầm: "Thứ hai, bản quân lần này đến một nơi gọi là Vân Mộng Trạch a, là chỗ của Liên Ngọc Thần Quân a, bản quân khuyên tiểu hồ ly người không nên đến đó a , nàng rất đáng sợ a."

"A cái đầu ngươi." Đôi mắt to đen như mực của Liễm Diễm càng trở nên u ám: "Ngươi dám quay về Vân Mộng Trạch?"

Nàng hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý đến sự cảnh cáo của bản quân: "Ngươi muốn trở về đến vậy sao!"

Ách, không nói có nghĩa là thừa nhận đi, bản hống không trở về Vân Mộng Trạch , vậy phải đi nơi nào?

Hướng Vân Quốc nhất định là không thể đi, đương nhiên là phải về chỗ của A Niệm.

Bản quân quyết định không để ý đến tiểu hồ ly này, tiếp tục tự mình trở về nhà, cũng không nghĩ phản ứng này lại chọc giận Liễm Diễm.

"Con thỏ đáng chết nhà ngươi!" Ba cái móng vuốt của nàng vẫn đang gắt gao bám lấy ta, lại dùng một chân trước bắt đầu kéo chặt chùm lông trắng sáng trước ngực bản quân: "Không cho phép đến Vân Mộng Trạch!"

Ta nhớ rõ, vị thượng thần kia đã từng nói với ta không nên A Niệm nói với ta không thể, như chưa nghe ai nói không cho phép ta.

Nàng chẳng qua chỉ là một con hổ giấy.

Ta đắc ý bĩu môi: "Công chúa, ngài là công chúa của Bất Tử Sơn, nhưng bản quân cũng không phải con dân của Bất Tử Sơn, ngài nói không cho phép đối với ta cũng vô dụng thôi."

Đang lúc nói chuyện, tiểu móng vuốt của nàng đã lưu loát kéo đứt một chỏm lông trắng của ta.

Mặc dù, toàn thân da lông này của ta rất dày, nhưng thực sự không có đạo lý cho nàng tùy ý kéo đứt.

Ta hạ quyết tâm, đem con hồ ly này kéo xuống khỏi ngực.

Trên ba móng vuốt kia của nàng, dính đầy lông mao trắng bóng của quân quân, thực sự là làm cho người ta đau lòng.

"Con thỏ đáng chết." Liễm Diễm bị ta xách trong tay, tứ chi buông xuống cùng với cái đuôi chiếu sáng, mặc dù dáng vẻ tàn bạo, cũng khó tránh làm cho ta cảm thấy nàng là ngoài mạnh trong yếu: "Con thỏ vô lương tâm chết tiệt!"

" Tấm tắc." Lần này, bản quân thật sự có chút rõ ràng tiểu nhân đắc chí là tâm tình gì: "Công chúa, hay là quay về Bất Tử Sơn của ngài đi, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng thế giới bên ngoài cũng rất bất đắc dĩ, rất nhiều công hồ* như lang như hổ, ngài sẽ không sợ sao?"

*Công hồ: hồ ly đực

" Sợ cái gì!" Tiểu hồ ly ôm chân trước, nghiêng đầu, cứng cổ nói: "Bản công chúa đang cần tinh nguyên luyện công, không chỉ muốn tìm công hồ, còn muốn tìm công lão hổ, công báo tử, càng nhiều càng tốt!"

Móng vuốt đang xách nàng, không hiểu sao run lên một chút.

Ta chấn động mà nhớ đến, đã từng nghe những lời đồn liên quan đến tộc thiên hồ.

Truyền thuyết thứ nhất.

Thiên hồ có thuật thông thiên, năm mươi hóa hình người, trăm tuổi luyện mị thuật, là thần vu, biết được việc ngoài vạn dặm.

Thiên hồ tu tập chính là loại công pháp đề thăng nhanh nhất, chính là lấy dương bổ âm, vì vậy rất giỏi mị thuật, ngàn tuổi đã có thuật thiên thông.

Truyền thuyết thứ hai.

Nhưng cũng vì vậy, tộc thiên hồ rất khó độ kiếp thành tiên, bởi vì thiên đạo sáng tỏ, ơn trạch là bình đẳng, nên đâu thể để cho bọn họ có thể tu thành tiên thân dễ dàng như vậy?

Nghĩ đến đây, lại nhìn Liễm Diễm, không biết vì sao, mi tâm mơ hồ co quắp, một cổ nghiệp hỏa thiêu đốt trong lòng.

Ta vốn muốn kiềm chế, cũng không nghĩ trong miệng đã dùng ác ngôn chỉ trích: "Hừ, đúng rồi, bản quân sao lại quên, tộc thiên hồ tính tính dâʍ đãиɠ, ai đến cũng không cự tuyệt, đương nhiên là hy vọng càng nhiều càng tốt."

Lúc này, ta cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân bản thân tức giận.

Liễm Diễm vốn là em dâu của ta, lại không biết cho đệ đệ ta đội bao nhiêu cái nón xanh, ta làm a a, dĩ nhiên nên tức giận.

Nàng đột nhiên quay đầu, chăm chú nhìn ta, trong đôi mắt đều là không thể tin tưởng.

Vẫn là dáng vẻ hồ ly, bản quân lại cảm thấy bản thân có thể từ trong đôi mắt kia nhìn thấy đôi mị nhãn trên mặt Liễm Diễm, lộ ra một loại thần sắc nào đó.

Tất nhiên là quật cường nén lộ, vừa hận vừa oán.

Ta nhìn nàng, sửng sốt chốc lát.

Chấn động mà phát giác có chút luống cuống tay chân.

Nàng nhìn ta, ánh mắt dần dần ướt đẫm, bắt đầu giãy dụa.

Giãy dụa yếu ớt mà mất trật tự.

Ta lại không biết vì sao, cảm thấy có chút không nắm giữ được, không khỏi buông lỏng móng vuốt.

Liễm Diễm vừa thoát khỏi khống chế, liền lăng không cúi người, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, làm cho người ta cảm thấy đó là oán hận đến cực hạn.

"Được." Nàng khẽ cười một tiếng, nhưng tâm tình đó, không giống mừng rỡ, không giống trào phúng, cũng không lãnh liệt, mà dường như chỉ đơn giản là cười: "Tư Sinh, xem như bản cung, chưa bao giờ gặp ngươi."

Ta chỉ cảm thấy, thân thể đỏ rực của nàng, so với bầu trời đêm, càng thêm ảm đạm.

" Liễm Diễm..." Ta lên tiếng, gọi tên nàng xong, lại không biết bản thân muốn nói gì.

Nàng không trả lời ta, chỉ là xoay người đi.

Ta nhìn thấy, con hồ ly đỏ rực kia hóa thành một thân ảnh yểu điệu, đạp một trận gió, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Chưa từng quay đầu lại.

Ta hé môi, cuối cùng vẫn không gọi nàng lại.

Nếu gọi nàng lại, ta có thể nói cái gì đây?

Không bằng cứ như vậy, nàng làm công chúa Bất Tử Sơn của nàng, ta làm tiên quân tiêu dao ta ta, hoặc nàng gả cho đệ đệ, trở thành em dâu của ta, thỉnh thoảng gặp lại xưng hô tỷ muội.

Thiên địa rộng lớn.

Nhìn bầu trời đêm bất tận, chấn động mà bi xuân buồn thu, trong lòng cô tịch.

Ta bàng hoàng đứng ở tại chỗ một khắc, cuối cùng nhớ đến bản thân đã chạy ra khỏi Bất Tử Sơn, lúc này là muốn quay về Vân Mộng Trạch.

Lúc bản quân đang định nhấc chân cất bước, mới hậu tri hậu giác phát hiện.

Hướng đi vừa rồi của Liễm Diễm, không phải là Bất Tử Sơn!

Đó rõ ràng là phương hướng ngược lại với Bất Tử Sơn.

Nơi này đã sắp ra khỏi địa giới Lưu Sa, tiếp tục đi tiếp ra bên ngoài thật sự rất nguy hiểm.

Tiểu hồ ly này toàn thân tu vi ngay cả tự bảo vệ mình cũng không đủ, lại thêm cả người kiều mị như vậy lại khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi?

Nàng mặc dù vừa rồi nói bản thân đến một người muốn một người, nhưng cho dù là ngốc cũng hiểu đó là những lời giận dỗi, đâu thể xem là thật?

Vừa nghĩ đến nàng dọc đường, có thể gặp phải nguy hiểm, bản quân chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông thẳng lên đầu, rất đau.

Trước mắt nào dám dừng bước, ta lập tức đuổi theo phương hướng của Liễm Diễm.

Chỉ là vừa rồi dừng lại quá lâu, lại không biết trên đường nàng có thay đổi phương hướng hay không, trời đất bao la biết phải đi đâu tìm?

Thực sự là, ta làm sao biết, vị công chúa này dĩ nhiên là một người mù đường?

Lại nhớ đến tình huống vừa rồi, bản hống chỉ cảm thấy bản thân chính là đồ ngốc, rõ ràng biết là nàng nói lẫy, lại còn dùng lời những đó đả kích nàng.

Đó là truyền thừa của tộc thiên hồ, thực sự không nên mang ra làm vũ khí công kích nhân cách của nàng. Hơn nữa đệ đệ cũng không nhất định sẽ lưu ý, ta lại giận cái gì?

Nàng là theo bản quân rời khỏi Lưu Sa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể yên lòng?

Cho dù không nói đến điểm này, nếu công chúa chịu bất cứ tổn thương gì, vậy Bất Tử Sơn sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Chỉ là nhất thời, bản quân phải đi nơi nào tìm nàng?

Ta hoảng loạn trong lòng, lại càng cảm thấy nơi này hoang vắng.

Thiên địa mênh mông, muốn tìm người dĩ nhiên chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch này.

Ta tìm kiếm dọc đường, kéo thổ địa sơn quái ra hỏi, cuối cùng ba tháng sau, ở một nơi ngoài Nam Hải, tại Côn Ngô chi khâu nằm giữa Hắc Thủy và Thanh Thủy nghe được tin tức của tiểu hồ ly kia.

Côn Ngô chi khâu chính là một trong cửu khâu, bên ngoài là mênh mông thủy lộ, không biết tiểu hồ ly này thế nào lại ở đây. Chỉ nghe thổ địa địa phương nói, mấy ngày trước đây xác thực có một nữ tử vô cùng diễm lệ mới đến, vừa đến liền được chú mục, giở tay nhấc chân điên đảo chúng sinh, được khâu chủ mời đi làm khách.

Thổ địa kia niên kỷ không lớn, nhưng ăn nói khóe léo, ngôn ngữ hình dung nàng kia, hiển nhiên chính là Liễm Diễm.

Đáng mừng chính là, lúc này đây nàng còn chưa đi, vẫn đang ở Côn Ngô.

Trước đó cũng có nhiều lần tìm được tin tức của nàng, trong lúc đó cũng có mấy lần cực kỳ nguy hiểm, nghe nói, cuối cùng đều dựa vào một chút pháp bảo mới hữu kinh vô hiểm mà chạy thoát.

Có lẽ là Mông Chi cùng Tư Hàn vô cùng hiểu rõ nữ nhi này của mình, liền nhét rất nhiều bảo bối cho nàng, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện gì.

Ta một đường thấp thỏm trong lòng, một đường lo sợ, chỉ cảm thấy trái tim của mình đều có một chút không chịu nổi rồi, lần này nghe thổ địa nói xong, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Hỏi rõ phương vị phủ đệ của khâu chủ, ta cũng không chậm trễ.

Sớm ngày tìm công chúa đưa nàng đưa trở về, ta cũng xem như công đức viên mãn, vạn sự đại cát, có thể an tâm rời đi.