Chương 10

Côn Ngô Chi kHÂU, kì thực đó là một hòn đảo nhỏ.

Địa giới dĩ nhiên cũng rất nhỏ.

Chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ thì thành trì của khâu chủ đã ở ngay trước mắt.

Là người đứng đầu một khâu, tòa thành này có vẻ keo kiệt một chút.

Cho dù A Niệm là một Thần Quân nhàn tản, ở địa giớ của Bạch Trạch Thần Quân chỉ chiếm một ngọn núi, còn thành trì của khâu chủ này, khó khăn lắm cũng chỉ rộng bằng bốn năm cái tiểu viện, cộng lại thật ra chỉ hơn mười gian nhà.

Ở phía trên quan vọng chốc lát, bên trong ngoại trừ mấy hạ nhân lui tới, đâu có bóng dáng của Liễm Diễm?

Suy nghĩ rốt cuộc phải đi tìm khâu chủ hỏi rõ, hay là tự mình tìm từng gian nhà thì sẽ nhanh hơn.

Lại nhìn những gian nhà rải rác, bản quân thật là sáng suốt quyết định sẽ đi tìm gặp khâu chủ.

Ta nếu như ở địa giới nhân gian, đương nhiên là phải làm đủ hình thức, đưa bái thϊếp, đợi hắn triệu kiến.

Khâu chủ của Côn Ngô là một con khỉ lớn, nhiệt tình trái lại nhiệt tình, dáng vẻ lại thực sự có chút không dám khen tặng.

Hắn tự mình ra đón ta vào phủ, một bên nói chuyện phiếm một bên dẫn ta vào sảnh đường.

Nói chuyện không đâu hồ ngôn loạn ngữ một hồi, ngồi xuống uống nửa chung trà, ta mới nói rõ ý đồ đến đây.

" Khâu chủ, bản quân lần này đến chỗ ngươi là bởi vì nghe nói con hồ ly tiểu sủng vật của ta tỉnh tỉnh mê mê lạc vào địa giới của ngài, không biết hiện tại nàng ở nơi nào?"

Cùng Liễm Diễm cũng có ba tháng không gặp, hôm nay mặc dù tìm được nàng, chỉ là không chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là bất an, nên cũng lười quanh co lòng vòng.

Khâu chủ khuôn mặt cứng đờ, nụ cười cũng cứng nhắc trên khóe môi.

Ta lấy làm phản ứng trước phản ứng của hắn, đã thấy thần sắc của hắn chấn động mà sinh động, cười lắc đầu: "Không biết tiên quân là nghe ai nói, chỗ của tiểu nhân, chắc chắn không có tiểu hồ ly gì."

Ta khẽ nhíu mày: "Khâu chủ đừng gạt bản quân, tiểu hồ ly kia mặc dù đã hóa hình người, nhưng cũng là một con tiểu hồ ly, tên là Liễm Diễm, nghe thổ địa nói là đã vào quý phủ của ngươi."

Khâu chủ bưng tách trà hai tay run lên, nước trà đổ ra vài giọt, trong lòng ta nhịn không được rùng mình, chỉ nghe giọng nói của hắn đã không mang theo tiếu ý, nói: "Tiên quân nói đùa, trong phủ của bản khâu chủ cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện hồ ly nào tên là Liễm Diễm, thổ địa tất nhiên là nhìn lầm rồi, ngài hỏi lại hắn một chút, xem hắn nói thế nào."

Nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là đang hạ lệnh trục khách.

Trong lòng ta nghi ngờ quá nặng, không khỏi có chút lo lắng cho tình trạng của Liễm Diễm.

Ta cười khẽ chắp tay nói với hắn: "Nếu khâu chủ đã nói như vậy, tất nhiên là không có, vậy bản quân sẽ tìm thổ địa hỏi một chút, không quấy rầy nữa."

Hắn trả lời một tiếng, sai người tiễn ta ra khỏi phủ.

Tay ta nắm thành quyền, đã sớm siết ra máu.

Con khỉ này bộ dạng hèn mọn, thái độ kỳ quái, tất nhiên có khúc mắc ở bên trong.

Chỉ sợ, Liễm Diễm không chỉ đang ở đây, hơn nữa còn đang bị giam giữ.

Ta vừa ra cửa, liền hóa hành một trận gió, lẻn trở lại trong phủ đệ kia.

Ban ngày của Nam Hải ánh nắng không quá gay gắt, trời tốt rất muội, đợi đến lúc sắc trời dần trầm xuống, lại qua hai canh giờ.

Trong lúc đó, ta hóa về bản thể, thu nhỏ chỉ còn bằng bàn tay, vẫn trốn dưới tàng cây hòe lớn bên ngoài thư phòng của con khỉ kia. Con khỉ này từ lúc nàng đi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, sai bốn năm người truyền lời khiến dân chúng trong khâu, quản cái miệng của mình đừng ăn nói lung tung.

Nhìn tình cảnh này, ta cho dù trì độn đến đâu, hiểu được cũng hiểu được, Liễm Diễm quả nhiên còn đang trong phủ này, nếu ta đoán không lầm, con khỉ này đương nhiên là mơ ước nhan sắc của nàng.

Ta hung hăng mài răng vào gốc cây hòe, con khỉ chết tiệt này quả thực là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Mãi đến ban đêm, cuối cùng hắn mới có động tĩnh, thay đổi xiêm y, ra khỏi thư phòng.

Ta nhíu mày.

Cẩn cẩn dực dực theo đuôi hắn, thất rẽ bát quải cuối cùng đến một tiểu viện nằm lẩn khuất trong một góc.

Hắn cũng không đi thẳng vào gian nhà, mà lại vòng nửa vòng đi ra phía sau giả sơn.

Con khỉ này trái lại rất cẩn thận.

Sau khi hắn thấp giọng niệm vài câu chú, thạch bích nội sườn giả sơn ầm ầm mở ra.

Xuất thủ, quan trọng nhất chính là, nhanh, độc, chuẩn!

Nghĩ đến bản quân rèn luyện vạn năm, chính là để dùng vào những lúc như thế này.

Con khỉ kia mới vừa nhấc chân dự định bước vào, đã bị ta một tay bóp lấy yếu hầu, đè lên trên thạch bích.

Ta cười lạnh một tiếng, con khỉ chết tiệt này liền lộ vẻ kinh hoảng.

" Khâu chủ thật có nhã hứng, ban đêm lại vào bên trong giả sơn để làm gì?"

Hắn bị ta bóp cổ, còn muốn phản kháng, nhưng cuối cùng sau một khắc cũng buông tha động tác kết ấn trên tay, run giọng nói: "Tiên quân, tiên quân tha mạng."

Tay trái của ta đặt trên nội đan nằm ở phía bụng trái của hắn, nở nụ cười dữ tợn.

" Bản quân nếu như mạng cho ngươi, ngươi phải báo đáp như thế nào đây?" Ta liếʍ môi, quả nhiên là muốn hù dọa chết con khỉ này, mới có thể đại khoái nhân tâm: "Bản hống đã lâu chưa từng nếm qua tư vị của thịt, hôm nay thân thể này của ngươi mặc dù không đủ no bụng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận."

Yếu hầu dưới ta khẽ động, con khỉ kia run rẩy nói: "Tiên, tiên quân, người không biết không có tội, người không biết không có tội."

Người không biết không có tội cái đầu ngươi.

" Nga? Vậy bản quân hỏi ngươi, tiểu sủng vật của bản quân hiện tại thế nào rồi?"

Đều nói phong thủy luân phiên chuyển.

Nhớ đến trước đây, ta cùng với Liễm Diễm lúc tách ra, là tranh cãi không thoải mái như thế nào.

Nàng nói, xem như chưa từng gặp ta, hôm nay ta lại đi tìm nàng, có phải quá mất mặt rồi không?

" Tiên, tiên quân, sủng vật của ngài vẫn rất tốt, tiểu nhân, tiểu nhân vẫn chiêu đãi nàng rất tốt, chưa từng, chưa từng dám có chút mạo phạm, thực sự, tiên quân, ngài tha cho tiểu nhân đi." Con khỉ này có lẽ thực sự bị bản quân hù dọa, thần sắc lẫn thân thể đều có một chút co quắp: "Nàng thật sự vẫn rất tốt, tiểu nhân chỉ là giữ nàng lại mấy ngày, tiên quân ngài hãy bỏ qua cho ta đi."

Nếu nói con khỉ này chưa từng mạo phạm chút nào, ta đương nhiên là không tin, nếu không thì giữ tiểu hồ ly kia lại làm gì?

Kỳ thực, hắn quả thật cũng không có bản lĩnh đến mạo phạm.

Mông Chi mang trấn tộc chi bảo của tộc thiên hồ, Ngưng Hư Kính cho Liễm Diễm, nếu muốn thương tổn đến nàng, quả thật không phải một chuyện dễ dàng.

Chỉ là, muốn giam giữ nàng, lại rất dễ.

" Đã như vậy." Ta thả tay ra: "Ngươi liền ngủ một hồi đi thôi."

Xem như một sự trừng phạt nhỏ.

Mặc dù Liễm Diễm không bị tổn thương gì, nhưng con khỉ chết tiệt này lại có ý xấu.

Buông tha hắn?

Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Về phần ngủ lần này là ngủ bao lâu, phải xem tạo hóa của hắn rồi.

Con khỉ kia trừng to đôi mắt, một khắc trước khi ngất đi, vẫn nhìn chằm chằm ngón tay ta giơ lên điểm lên trán của hắn.

A Niệm nói, vô duyên vô cớ khi dễ người khác là không đúng, muốn khi dễ cũng phải khi dễ những kẻ bản thân cảm thấy khi dễ sẽ tìm được niềm vui.

Bản hống từ chối cho ý kiến đối với cách làm này của nàng, nhưng lúc này đã có một chút sảng khoái đến nội thương.

Vỗ vỗ tay, chỉnh lý dáng vẻ của bản thân một chút.

Vừa rồi cũng không biết có làm bẩn xiêm y hay không, lại một lần nữa gặp lại dù sao cũng không thể quá tùy tiện.

Ta cất bước, nhanh chân vào bên trong giả sơn.

Bên trong quả nhiên là có một mật thất.

Một hành lang u ám thẳng tắp dẫn xuống đất, đi được gần nửa chén trà thời gian, rẽ qua khúc quanh thứ ba, chỉ thấy trước mặt hiện ra ánh sánh, tiếp tục đi về phía trước, chính là một màn nước, ngăn cách hành lang cùng nguồn sáng.

Xuyên qua bức màn bằng nước nhìn vào trong.

Chỉ thấy đó là một hang động rất trống trải, bên trái có một hồ nước, đang tỏa nhiệt khí, có lẽ là ôn tuyền, bên phải lại đặt một chiếc giường lớn vuông vắn, hồng trướng phiêu miểu, bên trong có nhân ảnh như ẩn như hiện, bất giác lộ ra vẻ hương diễm.

Bức màn nước này cũng là một vật hiếm lạ, nếu như được luyện hóa, không có mệnh lệnh của chủ nhân, là rất khó phá vỡ.

Chỉ là lúc này, chủ nhân đang bất tỉnh nhân sự ở bên ngoài, bản quân chỉ đành nâng tay, liền nghe thấy bức màn phát ra âm thanh vỡ vụn.

Bức màn nước vừa vỡ, ta đã có một chút do dự.

Lần này gặp Liễm Diễm, bản quân nên nói như thế nào mới tốt?

Là ôn nhu cười nói với nàng: "Em dâu, a tỷ đến đón ngươi về?"

Hay là nghiêm mặt, lãnh khốc nàng với nàng: "Tiểu hồ ly, lần này niếm trái đắng, còn không mau theo bản quân trở về?"

Hoặc chỉ là khiêm cung hữu lễ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói với nàng: "Công chúa, lần này là Tư Sinh sai, để người chịu khổ rồi, hiện tại sẽ lập tức đưa người về Bất Tử Sơn?"

Ta bên này đang suy nghĩ, làm sao mới có thể đem bản thân biểu hiện vừa thân cận lại không quá phận nịnh bợ, bày ra dáng vẻ quân tử cứu nàng không cầu báo đáp, bên kia người trong hồng trướng lại chấn động mà ngồi dậy, có lẽ là nghe thấy âm thanh màn nước nứt vỡ.

" Ai!" Quả nhiên là giọng nói của Liễm Diễm, chỉ là trong thanh âm lộ ra một chút uể oải, đã không thấy tư thái bễ nghễ cao cao tại thượng trước kia nữa.

Ta đang do dự nên trả lời thế nào, lại nghe nàng nói: "Con khỉ chết tiệt nhà ngươi, còn không lập tức thả bản cung, thật sự cho rằng không ai biết được ngươi giam ta ở chỗ này sao?"

Những lời này của nàng thật sự là có chút phô trương thanh thế, chỉ là không biết ở trong hang động này đã chịu bao nhiêu ủy khuất.

Có lẽ là không nghe được câu trả lời của ta, nàng lại tiếp tự nói: "Cho dù đúng như ngươi nói, phụ mẫu của bản cung là trời cao hoàng đế xa, nhưng cũng sẽ có người đến cứu ta, ngươi đã từng nghe qua Vọng Thiên Tiên Quân? Bản cung khuyên ngươi sớm thu tay lại, bằng không sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn!"

Ách, lúc này nàng nhắc đến ta, ta cũng trầm mặc không nổi nữa, vội ho một tiếng, trầm giọng nói: "Ta đến rồi."

Ừ, cách lên sân khấu này tuy rằng không phải hoàn mỹ nhất, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Bản quân đang chờ mong bên kia sẽ cho ra phản ứng, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh.

Định thần một lúc, lúc này cũng chỉ có thể chủ động xuất kích.

Ta bước ra khỏi hành lang hắc ám. Chỉ thấy Liễm Diễm còn đang ngồi trên giường, chưa từng cử động.

Xa xa đứng chốc lát, ta nói: "Công chúa bị kinh sợ rồi, Tư Sinh đến đón ngươi quay về Bất Tử Sơn."

Bên kia vẫn không có âm thanh, trong lòng ta liền có một chút hoảng hốt.

Lại tiến thêm hai bước, khom người nói với nàng: "Liễm Diễm, trước đó a tỷ thật sự không đúng, đã khiến ngươi chịu khổ rồi."

Nàng vẫn yên lặng không hề động tĩnh.

Ta hoảng hốt, không chậm trễ nữa, vội vàng tiến lên vài bước vén hồng trướng lên.

Liễm Diễm đang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của ta.

Dung nhan của nàng lúc này, thực sự là tiều tụy đi rất nhiều.

Đôi mị nhãn khẽ nheo lại, sương mù mang theo hơi nước, mặc dù không dám xác định là đã khóc, nhưng tất nhiên cũng là không ngủ ngon giấc.

Không biết chỉ trong ba tháng, dung mạo vốn dĩ diễm lệ lại có thể gầy gó tái nhợt đến mức lại, vạt áo trên vai run rẩy buông xuống, trên tay vẫn nắm chặt một tấm bảo kính.

Sự trừng phạt đối với con khỉ kia, quả nhiên là còn quá nhẹ.

Nhìn nàng, ta nhất thời không biết nói gì.

Chỉ thấy nàng bỗng nhiên nâng cánh tay, cầm bảo kính trong tay cứng nhắc ném vào người ta.