Chương 11

Ta thuận lợi đón lấy Hư Không Bảo Kính.

Chỉ là đối với phương thức sử dụng bảo vật này của tiểu hồ ly thật không còn lời nào để nói.

Một bên đem cái gương nhét lại vào tay nàng, một bên nói: "Đừng náo loạn, ba tháng này thực sự là ta tìm kiếm rất vất vả, hiện tại lập tức cùng ta trở về đi."

Liễm Diễm hừ lạnh một tiếng, không hề đón lấy vật trong tay ta, mà chỉ nghiêng đầu, nhíu mày: "Ngươi lại là người phương nào? Bản cung không quen biết ngươi, vì sao phải cùng ngươi trở về!"

Ách, không ngờ nàng trải qua đau khổ lần này, thấy rõ bản quân đến cứu nàng, còn có thể nhớ kỹ những lời giận lẫy đã nói trước khi bỏ đi, thực sự là hiếm có.

Nàng rũ mi lại quay đầu nhìn ta: "Ngươi nói, ngươi là ai, vì sao phải đến cứu ta!"

Tiểu hồ ly này, tuổi tác không lớn, nhưng tính tình trái lại không nhỏ, chỉ là chuyện này chắc chắn là ta sai trước, nàng lúc này lại chịu ủy khuất lớn như vậy, nếu như còn không cho nàng chút mặt mũi, khó tránh có chút keo kiệt. Nghĩ như vậy, bản quân liền mềm lòng, cũng liền thấp đầu, ôn nhu nói với nàng: "Được rồi, được rồi, tất cả đều là lỗi của Tư Sinh, ngươi muốn đánh muốn mắng đều tùy ngươi, đừng giận nữa, khiến bản thân không thoải mái."

Liễm Diễm vẫn không để ý đến ta, chỉ là chăm chú nhìn, vẻ mặt quật cường băng lãnh.

Ai, công chúa này, thực sự là một hài tử được một tấc lại muốn tiến một thước.

" Tại hạ là Vọng Thiên Tiên Quân công chúa ngài mới vừa nói, lần này là muốn đến để cho con khỉ kia thi cốt vô tồn, công chúa không theo bản quân ra ngoài xem kết cục của con khỉ kia sao?"

Thần sắc của cô mặc dù vẫn là lạnh nhạt, nhưng cuối cùng đã tốt hơn một chút, bĩu môi: "Hừ, Vọng Thiên Tiên Quân cùng Liễm Diễm lại là quan hệ gì, vì sao muốn tới cứu."

Lui về phía sau nửa bước, ta lúng túng nói: "Ngươi không phải em dâu của ta sao..."

Nàng trừng mắt nhìn ta, cầm lấy bảo kính bên cạnh một lần nữa ném về phía bản quân.

Bản quân thật sự ủy khuất thay tấm bảo kính này, đường đường một bảo kính trấn tộc, dĩ nhiên lại bị dùng để ném người khác, ném thì ném đi, nhưng lực sát thương còn không bằng một tảng đá bình thường, quả thực là phí phạm của trời.

Ta lại lần nữa thuận lợi đón được tấm kính bay đến, để tránh bảo vật đáng thương lại lần nữa bị tiểu hồ ly ném loạn, nên cũng không trả lại cho nàng, mà chỉ cầm ở trong tay, lại cúi người tiếp tục ôn nhu nói với Liễm Diễm: "Mấy ngày này thực sự để ngươi chịu khổ rồi, xà yêu cùng sơn miêu kia bản quân đã giáo huấn, nếu như ngươi vẫn cảm thấy không hả giận, lần này trở lại, những kẻ khác ta cũng sẽ tính sổ, ngươi trăm triệu không nên tự làm khó bản thân."

Những lời này của ta tuy có một chút hiềm nghi tranh công, nhưng tác dụng lại không nhỏ, gương mặt băng lãnh của nàng cuối cùng hiện ra một tia động dung, mi tâm nhíu chặt, cái mũi xinh đẹp cũng nhăn lại, đôi môi mấp máy. Lúc bản quân cho rằng bản thân sắp thành công rồi thì tiểu hồ ly lại bỗng nhiên chồm đến, lộ ra một hàm răng trắng sáng, cắn vào cổ bản quân.

Thực sự là...

Đau nhức!

Ta nâng tay áo, lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Bản quân làm một con hống, sợ đau như thế, thật sự là, xấu hổ gặp người, mất mặt muốn chết.

Liễm Diễm cắn cổ bản quân, hai tay bám lấy trên vai bản quân, cả người lại ghé vào lòng bản quân.

Bản quân, bản quân thực sự là ôm cũng không phải, đẩy ra cũng không phải.

Chỉ thầm nghĩ, vì tìm nàng, hôm qua không tắm, không biết hương vị trên người có phải có chút kỳ quái hay không?

Cúi đầu nhìn tiểu hồ ly một cái.

Ôi uy.

Xiêm y nhăn nhúm suy sụp này, mặc ở trên người nàng, thực sự ảnh hưởng đến hình tượng.

" Công chúa?" Bản quân là một con đại hống, cũng chưa từng cắn người mấy lần, hôm nay lại bị một tiểu hồ ly cắn đổ máu, thực sự là nội tâm xấu hổ nét mặt thê thảm.

Liễm Diễm không để ý đến ta.

Hôm nay nàng thực sự là có chút ít nói.

Ta không thể động, chỉ có thể tiếp tục đứng, chỉ còn chờ nàng cắn đủ rồi, có thể nhả ra.

Bản quân chịu không nổi nhất chính là ở yên không làm gì, cho nên đầu óc lập tức có một chút miên man suy nghĩ, đem tư duy phân tán khắp nơi.

Là một con hồ ly, nàng một ngụm cắn xuống thật độc ác, răng nanh cũng rất rõ ràng, phải, nhanh ngoan chuẩn đều vô cùng đúng mực, hôm nay tuy rằng tu vi không cao, nhưng tương lai cũng là tiền đồ vô lượng,

Chỉ sợ đệ đệ không nên thân kia của ta, nếu thật sự cưới nàng, không chừng sẽ bị khi dễ. A tỷ ta đây hôm nay thay hắn chịu trước, cũng không biết sau này có lợi tức gì hay không.

Ta bên này còn đang suy nghĩ, đột nhiên phát giác cần cổ trở nên ẩm ướt, xúc cảm lạnh lẽo kia, tất nhiên không phải máu của ta, nhưng cũng không giống nước bọt của tiểu hồ ly.

Còn lại, còn có thể là cái gì đây?

Aiz.

Trái tim ta khẽ thắt lại, đưa tay ôm lấy nàng.

Quả nhiên, vẫn là chịu ủy khuất, một người tao nhã tự phụ như vậy, tựa vào lòng bản quân mà khóc, đây không phải khiến ta tổn thọ sao?

Ta ngây ngẩn, trong lòng cũng không nghĩ được việc gì khác, chỉ không biết thời gian qua bao lâu, Liễm Diễm cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Cần cổ, nơi bị nàng cắn qua, đã rồi tê dại mất tri giác, không biết bị thương thế nào.

Liễm Diễm ngẩng đầu, nhưng không buông tay ra.

Ta nghi hoặc không biết ý nàng muốn như thế nào, cũng không ngờ cần cột đột nhiên thấy nhột.

Nàng, nàng, nàng dĩ nhiên lại cúi đầu.

Đi liếʍ vết thương của ta!

Nàng vừa liếʍ, cảm giác đau đớn liền biến thành nhột. Càng sâu chính là, không chỉ là vết thương nhột, ngay cả trái tim gần đây nhiều lần chịu kinh hách của bản quân cũng nhột nhạt khó nhịn.

" Em dâu!" Ta thê thảm gọi một tiếng, nàng liếʍ so với cắn lại càng làm ta rợn tóc gáy: "Hạ miệng lưu tình!"

Cho đến bây giờ chỉ nghe quân tử động khẩu không động thủ, chưa từng nghĩ tiểu nữ tử này công phu ngoài miệng lại còn lưu loát hơn cả quân tử, những lời của ta nàng nửa câu cũng không nghe lọt, xúc cảm trên cổ càng thêm rõ ràng. Bản quân chỉ cảm thấy lực chú ý toàn thân đều dồn vào một chỗ, trong đầu lại không khỏi hồi tưởng đến dáng vẻ nàng ăn nho ở trên liễn xa lúc trước.

Ta bắt đầu run rẩy, cuối cùng cũng kéo con quỷ hút máu kia trong khỏi lòng mình.

Dưới chân có chút mềm nhũn, bước chân cũng không ổn định lắm, ta lảo đảo hai bước, rốt cuộc rời khỏi chiếc giường.

Liễm Diễm dáng vẻ lười biếng, một tay chống giường, tay kia lại lau khóe môi.

Đôi tay thon dài của nàng thật xinh đẹp, năm ngón khéo léo lả lướt, lần này nàng dùng ngón cái lau vết máu đỏ bừng trên khóe môi, sau đó lại liếʍ vào trong miệng.

Mị nhãn mông lung tựa hồ mang theo một cổ diễm lệ, nàng khıêυ khí©h nhìn ta, dường như vô cùng khinh thường trước phản ứng của bản quân.

Ta không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.

Bàn tay che vết thương ẩm ướt trên cổ, cũng không biết ẩm ướt là máu của bản thân, hay là lệ của nàng, hay là nước bọt của nàng?

Bản quân, khuôn mặt già nua vạn năm chưa từng đỏ qua, lần này dường như bị thiêu cháy, nóng đến khϊếp người.

Liễm Diễm liếʍ vết máu trên đầu ngón tay xong, lại cắn ngón cái ở trong miệng, tư thái thật sự là phong cảnh vô hạn, thiên kiều bá mị, cho dù là giọng nói dường như cũng được tẩm qua trong nước: "Tư Sinh, ngươi vẫn muốn bản cung làm em dâu của ngươi sao?"

Bộ xương già này của ta đâu chịu được giọng nói của nàng hung hăng mềm nhũng một lần, hiển nhiên đã quên phải trả lời nàng như thế nào.

Khuôn mặt của nàng cuối cùng hiện lên ý cười, bản quân lúc này mới phát hiện, vừa rồi bản thân, dĩ nhiên ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.

Tất nhiên, tất nhiên cần cổ mới vừa bị cắn, nên mới mất khống chế, thật là không thể trách bản quân định lực kém!

Chỉ là Liễm Diễm không nghĩ như vậy, lúc này đang đắc ý cười, vẫy vẫy tay với ta, nói: "Hầu hạ bản cung tắm rửa thay y phục, chờ lát nữa sẽ đem con khỉ kia rút xương lột da, sau đó sẽ trở lại giáo huấn đám yêu tinh không có mắt."

Ô hô, chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi nhất.

Cổ nhân quả nhiên không gạt ta.