Chương 12

Liễm Diễm muốn tắm, cũng không phiền phức bởi vì ôn tuyền là một nơi thích hợp. Bản quân ngược lại cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ người khác tắm, lúc trước khi A Niệm còn nhỏ, đều là ta giúp đỡ nàng tắm rửa, cũng không xa lạ.

Chỉ là vóc người của A Niệm lúc đó, so có thể so với tiểu hồ ly này?

Nàng trái lại mặc kệ chuyện này, đã thong dong xuống giường, một bên cởi xiêm y trên người một bên đi về phía ôn tuyền, cũng không quên căn dặn ta: "Đứng trơ ra đó làm gì, còn không mau đến giúp bản cung thay y phục."

Đây quả nhiên là mới vừa uống máu của ta, hiện tại lại lập tức muốn lấy mạng của ta.

Ta cười gượng một tiếng.

Bản hống, bỏ chạy, chạy trối chết.

Ra khỏi giả sơn, liền thấy con khỉ chết tiệt kia nằm trên mặt đất, một cổ oán niệm trong lòng đột nhiên bùng phát.

Trong thời gian Liễm Diễm tắm, bản quân hung hăng hành hạ "thi thể" kia một lần.

Công chúa thật không hỗ là công chúa, tắm rửa một lần cũng lâu như vậy, mãi đến lúc con khỉ chết tiệt kia thực sự không còn chỗ nào để ta đằn vặt nữa, nàng mới khoan thai ra khỏi giả sơn.

Lúc này, nàng đã tẩy đi vẻ chật vật trên người, lại thay một bộ xiêm y, mặt mày cũng mang theo kiều mị, nhất thời xuân phong đắc ý. Dĩ nhiên chưa từng nhắc đến việc ta bỏ chạy lúc nãy, mà chỉ liếc nhìn con khỉ dưới chân ta, vô cùng hài lòng mà gật đầu: "Ừ, việc này xử lý coi như tạm được."

Tiểu hồ ly này rõ ràng là đang ngạo kiều, ta tất nhiên sẽ thuận theo ý nàng, khiêm tốn một phen.

" Vậy chúng ta trở về đi, bản cung vẫn còn nhớ kỹ bọn họ." Liễm Diễm một bên dùng đuôi tóc mềm mại của mình quét qua gương mặt đỏ ửng, một bên nói với ta: "Con cóc ghẻ này còn cố ý chỉ ta sai đường."

Ách, những lời vừa rồi của bản quân tuy rằng không phải có lệ nàng, nhưng căn bản không dự định dẫn nàng đi theo, chỉ thầm nghĩ sớm đưa nàng quay về Bất Tử Sơn.

Ta sửng sốt một chút, không biết làm sao nói cùng nàng, Liễm Diễm lại nói tiếp: "Hôm nay nếu đã ra ngoài, vậy chúng ta cũng không vội mà trở về, xem như hưởng tuần trăng mật sớm, ngươi sai người truyền lời với phụ mẫu của ta, để cho bọn họ không cần lo lắng."

" Liễm Diễm." Ta thu cái chân đạp trên người khâu chủ Côn Ngô, do dự gọi nàng một tiếng.

Nét mặt của nàng mang theo tiếu ý, trong phút chốc lại trầm mặc, từng chút lạnh xuống.

" Ngươi vẫn muốn bỏ lại ta?"

Đây không phải là vấn đề bỏ lại hay không, bản quân đưa nàng về Bất Tử Sơn, cũng xem như đã tận tâm tận lực rồi, đi giáo huấn đám người đã khi dễ nàng bất quá cũng là muốn trút giận cho nàng, dẫn nàng theo thực sự rất bất tiện.

" Ngươi mỗi lần cứu người, sau đó liền phải đi sao?" Trên mặt của nàng lộ ra nụ cười khổ: "Nếu là như thế, vì sao ngươi lại luôn đến cứu ta."

Ta hé môi, nhưng đối mặt dáng vẻ này của nàng ta căn bản nói không ra lời.

Cứu nàng, không phải chuyện đương nhiên sao? Huống hồ, cũng chỉ có lần này, ở đâu ra mỗi lần, lại từ đâu ra luôn luôn?

Ta sợ rằng nàng u mê, nhận lầm ta và đệ đệ, nên mới hết lần này đến lần khác nói ra những lời như thế, khiến cho người ta, càng lúc càng không thể tự kềm chế.

Ta lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường đánh tan.

Nàng là em dâu của ta, bắt ta thật ra là để thế thân cho đệ đệ ta, bất luận hành vi gì cũng đều là chuyện nên làm, ta cùng với đệ đệ dung mạo tương tự mà thôi, ta hà tất phải suy nghĩ lung tung đây?

Đáng tiếc, ta thấy rõ, nhưng vị công chúa này lại chẳng phân biệt được.

" Lại không nói lời nào!" Nàng thực sự là tức giận, đôi tay thon dài đẩy ngực ta một cái, cả giận nói: "Sao không trầm mặc đến chết đi, mỗi lần đều không nói lời nào!"

Cú đẩy của nàng thật ra cũng không có uy lực gì, ta không lui lại, tay nàng vẫn đặt trước ngực ta.

" Liễm Diễm, ngươi không nên như vậy."

Ta bức thiết lên tiếng, có chút bất an. Dáng vẻ này, dường như bản quân thực sự là kẻ phụ bạc nàng.

Thần sắc của nàng đột nhiên thay đổi, trong mắt nhất thời ngấn lệ, thống khổ hỏi: "Những lời đã nói ngươi thực sự không để trong lòng sao?"

Lời này hỏi đến cực kỳ ủy khuất.

Bản quân từ trước đến nay tự xưng là hộ hoa sứ giả, cho dù nàng không phải em dâu của ta, ta cũng không thể để nàng khóc.

Nước mắt của nàng khiến lòng ta hỗn loạn một mảnh, cuối cùng chỉ có thể nắm tay nàng nói: "Bản quân, cũng không nói không dẫn ngươi cùng đi giáo huấn đám người kia, chỉ là sợ trên đường xảy ra sai lầm gì đó, ảnh hưởng đến sự an toàn của ngươi."

Trên mặt Liễm Diễm vẫn là thần sắc bi thương, nàng mím môi, ai oán nói: "Ngươi không bảo vệ ta sao?"

Thần sắc này của nàng, khiến cho ta càng thêm bất an, vội vã lên tiếng: "Chuyện này, ta đương nhiên là sẽ bảo vệ ngươi, chỉ là..."

" Vậy thì không có chỉ là cái gì nữa." Nàng ngắt lời tam thân thể ngã vào lòng ta, cả khuôn mặt cũng vùi vào lòng ta, giọng nói cũng có chút trầm muộn, khiến người nghe càng đau lòng: "Ta tin ngươi, dẫn ta đi cùng."

Được rồi.

Thật ra, dẫn nàng đi chơi đùa một chút cũng không có gì không thể.

Không chừng nàng vui vẻ rồi liền quên mất chuyện đệ đệ ta đào hôn, cũng quên chuyện ta đào hôn, sau đó lại vui vẻ thả ta đi?

Chỉ là giống như trước kia, dẫn Cẩm Nhi đi chơi mà thôi.

Ta suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy bản thân lo lắng thái quá, A Niệm cùng Tiểu Mộng Nhi cũng không nhất định đang ở Vân Mộng Trạch, ta lần này trở lại cũng không có việc gì làm, nàng nàng cũngđã nói như vậy, ta cứ xem như một vị tỷ tỷ dẫn nàng đi du ngoạn cũng không phải là không thể.

" Được rồi." Ta vỗ lưng nàng: "Giáo huấn bọn họ xong, ta đưa ngươi trở về."

Nàng vùi trong lòng ta mà gật đầu, giọng nói vẫn còn trầm thấp: "Đã nói rồi, không thể đổi ý."

Ta gian nan gật đầu, lại nghĩ đến nàng không nhìn thấy, nên lại nói: "Dĩ nhiên không đổi ý."

" Tuy rằng ngươi nói như vậy..." Liễm Diễm nghe xong, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chỉ là ánh mắt lúc nhìn ta đâu còn một chút bi thương nào, nước mắt cũng không đã đi nơi nào, đã nhìn không ra một chút vết tích, một mảnh vân đạm phong khinh: "Nhưng ngươi quá không thành thật, bản cung rất lo lắng."

Bàn tay đang vỗ lưng nàng, cũng cứng nhắc dừng giữa không trung.

Bản quân thê thảm phát hiện, bản thân cư nhiên bị nàng bẫy rồi.

Tiểu hồ ly này, không đi diễn kịch thực sự là mai một khả năng diễn xuất trời sinh của nàng.

Càng đáng trách chính là, nàng đối với thần sắc vừa sợ vừa giận của bản quân không có chút phản ứng, còn nhướng mày cười nói: "Nếu như ngươi cảm thấy ôm không đủ, vậy bản cung dĩ nhiên không ý kiến." Nàng nói xong, còn cố ý ôm chặt lấy ta: "Chỉ là lúc này sắc trời không còn sớm, bản cung những ngày gần đây thực sự không có một giấc ngủ yên ổn, không bằng phu quân trực tiếp bế ta trở lại trên giường đi?"

Nàng nói như vậy, ta đâu còn dám ôm, lập tức nới lỏng cánh tay.

" Tấm tắc." Nàng lắc đầu, để lộ ra thần sắc vạn phần đắc ý: "Phu quân ngươi thực sự là quá không hiểu phong tình rồi."

Phong tình cái quỷ gì, phong tình này rõ ràng là thành lập trên sự thống khổ của bản quân.

Tay nàng cuối cùng cũng buông tay ra, đổi thành khoát cánh tay ta: "Không nên bày ra dáng vẻ sầu khổ này, làm cho người ta càng muốn khi dễ."

Ta nghiêng đầu nhìn tiểu hồ ly đang đắc ý vạn phần ở bên cạnh.

Bản quân quả thật cần rút kinh nghiệm xương máu, trừ tận gốc thói hư tật xấu thấy nước mắt liền choáng váng. Bằng không, trận chiến tranh này sợ là sẽ thất bại rất thê thảm.

Liễm Diễm tuy rằng đắc ý một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Chỉ là nàng rất khinh bỉ đề nghị đánh chết con khỉ kia, ở trạch viện của hắn, đoạt đi lão bà của hắn, khụ khụ, nàng nửa khắc cũng không nguyện ở lại Côn Ngô. Nhưng hiện nay đã vào đêm, muốn tìm một nơi thoải mái để ngủ lại đâu phải chuyện dễ dàng?

Công chúa sống an nhàn sung sướиɠ như nàng dọc đường vẫn vì chuyện muốn ở một nơi rộng rãi thoải mái mà chọc đến không ít phiền phức, hiện nay lại tỏ vẻ không để tâm, ngáp một cái, vừa tựa vào người ta, vừa nói: "Không phải có ngươi ở đây sao, hóa thành bản thể để bản công chúa ngủ trong lòng ngươi, tất nhiên là càng khoan khoái hơn giường lớn."

Tiểu hồ ly tự tư tự lợi này!

Ta nói nàng thế nào lại không để tâm, mà đồng ý cùng ta chịu khổ.

Bản quân cư nhiên đã từ người ấm giường giảm xuống thành cái giường rồi sao?

Ta yên lặng muốn rút cánh tay lại, nhưng nàng lại ôm chặt không chút sứt mẻ.

" Tư Sinh dĩ nhiên cam tâm tình nguyện." Mới là lạ.

Trong lòng ta tự cho bản thân vài cái tát, bất đắc dĩ bế nàng lên, từ nhân thể hóa trở lại bản thể.

Lần này nàng trái lại vạn phần tự giác, trong nháy mắt đã ngồi xếp bằng trên người ta, ta lưng ta nói: "Không hổ là vọng thiên hóng, uy phong lẫm lẫm."

Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem ta là ai.

Những lời này của nàng khiến bản quân rất hưởng thụ, liền tạm thời tha thứ chuyện trước đó nàng gày bẫy ta.

" Ngươi tùy tiện tìm một chỗ đi, bản cung ngủ trước."

Nàng vừa dứt lời, ta liền cảm nhận được nàng đã nằm xuống.

Lo lắng lại tăng thêm vài phần.

Trước kia A Niệm tuy rằng hồ đồ, nhưng thực sự chưa từng ngủ trên người ta.

Cõng một tiểu hồ ly đang ngủ, yêu cầu kỹ thuật đối với bản quân quả thật là có chút cao. May mà bản quân kỹ thuật siêu phàm, lúc phi hành cẩn cẩn dực dực, nơm nớp lo sợ, nhưng cũng xem như ổn định thỏa đáng.

Lúc ra khỏi địa giới Côn Ngô, ở biên giới của hắc bạch chi khâu, tìm được một hang động kín gió, canh giờ đã qua khỏi giờ tý.

Lúc này Liễm Diễm ngủ rất trầm, cho dù ta khôi phục hình người đem nàng ôm vào trong lòng cũng không khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

Trước đây tuy rằng nàng thường xuyên đến chỗ ta ngủ, nhưng đều là hóa thành bộ dạng tiểu hồ ly, ngủ nhan lúc ngủ như vậy ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Mượn ánh trắng bạc nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng ta dĩ nhiên nhịn không được mà run rẩy.

Ức chế xung động muốn cúi đầu ngửi hương thơm trên người nàng, ta lập tức vào hang động, cân nhắc việc hóa lại nguyên hình.

Ta cuộn người lại, đem Liễm Diễm ôm chặt trong lòng, thuận tiện nâng móng vuốt hạ một cấm chế trước cửa động.

Trước kia, bản quân chỉ cho rằng ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, đương nhiên là một việc đáng hưởng thụ, cũng không nghĩ, bản thân dĩ nhiên lại không có phúc hưởng thụ. Chỉ là sau một lúc lâu thấp thỏm cùng dao động, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.