Chương 13

Ngã phật từ bi.

Nhìn con sơn trư đã bị đánh trở lại nguyên hình trên mặt đất, chút lòng thương hại ít ỏi của bản quân dĩ nhiên cũng bị khơi dậy. Hắn mặc dù mất hết tu vi, nhưng thực sự có thể xem là công đức vô lượng.

Tiểu hồ ly này, tuổi tác không lớn, nhưng tính tình ngược lại thật sự không nhỏ.

"Hừ hừ." Liễm Diễm một bên dùng chân đá vào con trư trư, một bên lẩm bẩm nói: "Vốn định chém đứt bàn tay heo định ăn đậu hũ của bản cung xuống, nhưng nếu đã trở lại nguyên hình vậy thì thôi đi."

Đồng tình nhìn thoáng qua đầu heo dưới chân nàng.

Vốn dĩ chỉ là dự định mà thôi.

Quả nhiên thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội nữ nhân.

Độc nhất là lòng dạ nữ nhân a.

" Thế nào." Ta đối diện đầu heo kia biểu thị chút thương cảm đồng tình của bản thân, Liễm Diễm lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta: "Ngươi không đành lòng?"

"Sao có thể!" Ta vội vã điều chỉnh tâm tình, một cước bước lên bụng của sơn trư: "Con sơn trư chết tiệt này, đánh trở lại nguyên hình thật sự là tiện nghi cho hắn rồi, nếu không phải ngươi nói chỉ cần giáo huấn một chút là được rồi, thì hắn đâu được khoan khoái như thế!"

Trư huynh, ngươi nén bi thương đi, chết đạo hữu không chết bần đạo, huống hồ ngươi căn bản cũng không tính là đạo hữu của ta.

Liễm Diễm tựa hồ rất hài lòng đối với câu trả lời của ta lúc này, gật đầu nói: "Thật ra, làm người nên khoan dung độ lượng, phu quân ngươi tuy rằng tu vi cao cường, nhưng cũng không nên lấy mạnh hϊếp yếu mới phải."

Được lắm, lần này trái lại là bản quân hung ác. Đây là điển hình của cái gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ!

Ta bên này chắp tay cúi đầu, khiêm tốn nhận lấy: "Phải, phải, công chúa giáo huấn rất phải."

Nàng vỗ vỗ tay, ngón tay thon dài chỉ về hướng Đông: "Tiếp được đi về hướng này."

Công chúa này, nàng rõ ràng ra không phân biệt được phương hướng, nhưng lại nhớ rất rõ chỗ ở của mỗi một kẻ đắc tội nàng.

Bên này ở một bạch nhãn lang, bên kia ở một đại sơn trư, bên nọ có một con cá chép tinh, bên kia có một con sơn tiêu a.

Ta nhịn không được mà xoa nhẹ mi tâm.

Hành động này được nàng xưng danh là "hồ giả đại hống uy", đã kéo dài hơn một tháng, không biết khi nào mới kết thúc.

" Công chúa, đây là con thứ ba mươi mấy rồi, sau đó phía sau vẫn còn bao nhiêu con nữa?" Ta bên này quân tâm bất ổn, sao có thể đơn giản xuất binh?

Nàng rất chăm chú gật đầu, nói với ta: "Đây là con thứ ba mươi ba, sau đó vẫn còn năm mươi mốt con."

Ta chỉ cảm thấy trên mặt lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh lẽo một mảnh.

Nàng lại cười đến hài lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của ta: "Ôi, tướng quân của ta, khuôn mặt tuấn tú này của ngài trắng bệch như vậy, là khó chịu chỗ nào sao?"

Ta lần này thật sự rất khó chịu. Chỉ trong vòng ba tháng, nàng dĩ nhiên trêu chọc nhiều chuyện như vậy, tin tức trước đó ta nghe được, còn không đủ một phần mười. Trong lòng ta không khỏi bi thống, cùng với sợ hãi a.

Nụ cười của nàng thực sự quá mức phong tình, lay động trước mặt, quấy nhiễu tâm trí, nhưng nàng một chút cũng không biết thu liễm, còn cười dựa vào ta, ngữ khí trêu chọc: "Thần thϊếp biết ngài gần đây rất vất vả, hảo hảo không bạc đãi ngài!"

May mà, bản quân cùng nàng ở chung gần một năm, ít nhiều có thể miễn dịch.

Ta lui lại một bước, thần sắc khẩn thiết khiêm tốn: "Công chúa nói quá lời, đây là việc nên làm, nên làm."

Nàng nhíu mày, lại không nói gì, chỉ nâng mắt nhìn ta, không biết đang tính toán cái gì.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, dĩ nhiên không thể cứ như vậy tiếp tục bôn ba.

Một tháng nay, dằn vặt bản quân nhất, kì thực chính là điều kiện của công chúa đối với chỗ dừng chân, quá mức xoi mói.

Ngủ thì cũng quên đi, tốt xấu gì cũng có bản quân làm đệm thịt, nhưng phải mỗi ngày tắm rửa một lần.

Ngươi nói xem ở nhà ai cũng không quản đến ngươi, thích sạch sẽ không thích sạch sẽ, đương nhiên là tùy ý ngươi, nhưng lúc này ở bên ngoài, trước không thôn trấn sau không hàng quán, ta chạy đi đâu tìm ôn tuyền cho nàng?

Cuối cùng, chỉ đành tìm một biện pháp ứng phó.

Trên người ta mang theo một cái kim bát*, là vị thượng thần kia thưởng cho ta, tác dụng khác trái lại không phát hiện, nên chỉ đành dùng như một cái bát bình thường, có thể lớn có thể nhỏ.

Kim bát*: cái bát bằng vàng

Hôm nay lấy ra, làm thùng tắm cho nàng, trái lại rất thích hợp. Chỉ là ngày ngày phải dùng chân hỏa đun nước nóng cho nàng tắm, cuộc sống này cũng quá thê thảm rồi.

" Nóng rồi, nóng rồi."

Ngay lúc bản quân một bên dùng chân hỏa một bên oán thầm, Liễm Diễm bên kia đã hô lên.

"Được được." Ta nhận mệnh mà trả lời lên tiếng, thu hồi hỏa diễm trong tay lại.

Không thể không nói, công chúa chính là công chúa, không muốn chịu thiệt tắm trong thùng, nhất định phải đem kim bát biến lớn như một cái hồ. Kích thước như thể, bản quân cũng khó nắm giữ được độ lửa.

Đưa lưng về phía kim bát, ta thê lương nhìn trăng tròn trên đỉnh núi, chờ vị mỹ nhân kia tắm xong, sau đó thu dọn chiến trường.

" Tư Sinh." Liễm Diễm sau lưng gọi ta, giọng nói kia dường như cũng được tắm sạch, mang theo sương mù, kiều nhuyễn nhu nhược: "Ngươi đến đây."

"Được được." Lần thứ hai nhận mệnh đứng dậy, đi thụt lui về phía sau di chuyển đến bên cạnh kim bát, đem rượu cam lộ đã làm lạnh đưa đến bên môi nàng.

Trong lòng ta đau đớn một tháng, sớm đã đau đến chết lặng.

Lúc trước Tô Ma tặng ta và A Niệm mỗi người một vò rượu, A Niệm đã uống hết, cũng chỉ có ta còn để lại một ít, cho dù nàng muốn ta cũng không nở cho đi dù chỉ một giọt.

Không nghĩ tới, hôm nay lại vào bụng của tiểu hồ ly này.

Thật sự là, lãng phí của trời, lãng phí của trời.

Nàng là một con tiểu hồ ly, có thể nếm ra hương vị gì.

Sớm biết có hôm nay, lúc trước ta hà tất lấy ra.

Chỉ sợ, một tháng này nàng không chỉ muốn trả thù bọn họ, mà cũng là đến bóc lột trả thù bản quân.

Bên này ta ảm đạm chờ đợi, không ngờ, không đợi được nàng lấy chén rượu trong tay ta, ngược lại là một bàn tay nhẵn nhụi bắt lấy cổ tay ta.

Bản quân có sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua? Nhưng tiểu hồ ly sóng to gió lớn gì cũng không có lại càng khủng bố, lần này bị nàng bắt lấy cổ tay, ta toàn thân run rẩy.

May mà, nàng chỉ là tay kia lấy đi chén rượu kia.

Có lẽ vẫn là bản quân lo lắng quá độ, không khỏi có chút thần hồn át thần tính, thần hồn át thần tính.

Đợi đến lúc nàng thả chén rượu quay về trong tay ta, ta mới chính thức thở phào.

Vô số lần kinh nghiệm từ trước đến nay nói cho ta biết, sơ ý thực sự là mẹ của thất bại!

Lần này ta nhẹ nhõm thật sự còn quá sớm.

Liễm Diễm vẫn bắt lấy cổ tay ta, ta muốn thu tay lại, cũng không nghĩ nàng bỗng nhiên kéo lại.

Nếu bản quân có chuẩn bị trước, sao có thể bị nàng kéo động?

Chỉ hận tiểu hồ ly này tính toán quá tinh vi, dĩ nhiên nhắm chuẩn lúc ta lơ là mà kéo ta.

Trong lúc sắp ngã xuống, trong đầu bản quân tuôn ra trằm ngàn suy nghĩ, lần thứ hai hung hăng phê phán hành vi khinh địch của bản thân.

Độ cao của kim bát kỳ thực chỉ đến thắt lưng của ta, cho nên vừa ngã ta liền quỳ đến bên cạnh kim bát, đối diện Liễm Diễm đang tựa vào thành bát.