Chương 14

Ta hôn đến một nửa, chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi đã không phải vị ngọt, trái lại có chút vị đắng.

Nhịn không được, thở dài một hơi.

Dáng vẻ của nàng lần này sớm đã không khống chế được ta, ta vừa buông nàng ra, nàng liền trượt trở về trong nước.

" Tiểu hồ ly, ngươi quả thật là thích tự rước lấy họa." Một bên đem áo khoác cởi ra, một bên nói với Liễm Diễm vẫn còn chìm trong động tình: "Hôm nay, cảm thấy khó chịu rồi đi."

Hồ ly động tình tựa như một tiểu hài tử đang buồn ngủ.

Hài tử muốn ngủ rồi lại không được ngủ, tất nhiên là muốn thức dậy, tiểu hồ ly này, chỉ sợ so với hài tử còn lợi hại hơn.

"Con thỏ lớn." Tay nàng lung tung sờ soạng giữa không trung, trong miệng thở ra khí tức, giữa ban đêm không hề tình là lạnh này dĩ nhiên lại ngưng tụ thành hơi nước: "Thỏ lớn..."

Ta tất nhiên là hiểu được, nàng lần này tất nhiên rất không dễ chịu, nhưng cũng chỉ có thể cúi người đem nàng bế ra khỏi kim bát trước, dùng ngoại bào khoác lên cho nàng.

Liễm Diễm được ta ôm vào trong lòng, liền dán chặt vào người ta, tựa hồ muốn cởi xiêm y của ta, tay lại run rẩy đến không nghe theo khống chế, cởi vài lần cũng không cởi được, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy vạt áo, đem khuôn mặt vùi vào trước ngực ta mà trầm thấp nức nở.

Dáng vẻ thất thố này của nàng, thực sự không giống một con thiên hồ ba nghìn tuổi, ngược lại càng giống một con ấu hồ chưa đến trăm tuổi không chút kinh nghiệm.

Ta một bên vỗ lưng nàng một bên bế nàng, tìm một chỗ ngồi xuống.

" Ta nóng quá." Nàng một tay nắm chặt lấy trung y của ta, một tay bắt đầu kéo ngoại bào trên người, dáng vẻ vô cùng khó nhịn: "Thỏ lớn, thỏ lớn."

Dáng vẻ ý loạn tình mê này của nàng, tựa hồ ngay cả thần trí cũng đã có chút mơ hồ, chỉ biết khó chịu nỉ non.

Ta đè tay đang kéo xiêm y của nàng lại, một tay kia bấm một ngưng băng pháp quyết, điểm lên trán nàng, ôn nhu trấn an: "Không khó chịu, ngoan, lát nữa sẽ qua thôi."

Nàng lại lắc đầu né tránh tay của ta, bắt đầu trở tính, một bên đấm vào vai ta một bên khóc: "Không muốn, thật là khó chịu thật là khó chịu, thỏ lớn, ta thật là khó chịu."

Quả nhiên là càng khó chịu hơn so với hài tử muốn ngủ lại không được ngủ.

Ta âm thầm kêu khổ một tiếng.

Tuy rằng hiểu được thiên hồ động tình là rất khó đối phó, nhưng như nàng cũng quá khoa trương rồi đi, hồ ly lớn như vậy không thể nào lại không có chút tự chủ a.

Băng quyết trên tay toàn bộ tan thành nước nhưng nhiệt độ trên người Liễm Diễm vẫn không giảm xuống.

Cuối cùng ta cảm thấy có chút không ổn, dáng vẻ này, không phải là còn chưa trải qua lễ trưởng thành đi?

" Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly." Ta liên tiếp gọi nàng hai lần, nàng mặc dù vẫn mơ mơ màng màng, cuối cùng lại kéo trở về một ít ý thức, đôi mắt không tiêu cự nhìn ta, đến chính bản hống lúc hỏi nàng những lời này, trong lòng rốt cuộc là vui mừng hay là lo lắng: "Ngươi không phải là, không phải là còn chưa trải qua lễ trưởng thành đi?"

Nàng lúc này mặt đối mặt ngồi trong lòng ta, dường như cuối cùng tìm được một vị trí khoan khoái, một bên dùng gương mặt nóng hổi cọ vào cổ ta, một bên hàm hồ hỏi: "Cái gì là lễ trưởng thành."

Ta nhắm mắt, hung hăng cảm tháng một tiếng.

Hài tử bất hạnh này, quả thật là sầu chết a tỷ rồi.

Mông Chi cùng Tư Hàn, hai người các ngươi là hai đại hồ ly rốt cuộc nghĩ thế nào, ba nghìn tuổi còn chưa để nàng trưởng thành!

Ta một bên nguyền rủa tộc thiên hồ của Bất Tử Sơn, một bên lập tức tự hỏi bản thân rốt cuộc nên làm thế nào.

Tộc thiên hồ luyện công pháp quả thật quá thiếu đạo đức, nhanh thì có nhanh, nhưng dục niệm quá nặng, tiểu hồ ly đến trăm tuổi sau khi trải qua một đại lễ trưởng thành kinh thiên động địa mới có thể dần dần nắm giữ công pháp này.

Tựa như cô cô của Liễm Diễm lúc trước, một lão hồ ly như vậy, sau khi uống rượu vẫn khó có thể khống chế mà động tình, càng không nói đến một tiểu hồ ly chưa trải nhân sự.

Ta bên này oán trời trách đất, chỉ thiên mắng địa, cũng không nghĩ, người trong lòng, ngay cả quyền lợi này cũng bị cướp đoạt.

Có lẽ là bởi vì không chiếm được thư hoãn ở chỗ ta, cho nên tiểu hồ ly dĩ nhiên tự mình dùng tay vói vào bên trong ngoại bào của mình.

Ta vội vã bắt lấy cổ tay nàng.

Tuy rằng ta thực sự không thể chiếm lấy nàng, nhưng cũng không thể để nàng ngồi trong lòng ta mà tự lực cánh sinh a.

Không nghĩ tới, một động tác này của ta, cuối cùng triệt để chọc giận nàng.

" Ngươi, bại hoại." Bản quân một bên chịu đựng nàng quyền đấm cước đá, một bên nghe nàng mắng: "Ngươi bại hoại, ô ô, bại hoại, ta khó chịu, thỏ lớn..."

" Đừng khóc, đừng khóc." Nàng vừa khóc, ta lại càng rối loạn, chỉ có thể kéo tay nàng đặt lên vai ta, khiến nàng có một chỗ dùng sức, một bên xoa thắt lưng của nàng, một bên an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, như thế này, như thế này thì tốt rồi."

Bản quân làm loại chuyện này, cũng thật sự là, đại cô nương lên kiệu hoa, lần đầu tiên gặp phải.

Ông trời người cũng thật là, đối đãi ta không tệ.

Tựa hồ động tác này xác thực khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, thấp đầu tựa vào vai ta mà ngâm khẽ, trái lại không hề đánh người nữa.

Nhiệt độ cơ thể của nàng, cho dù cách xiêm y, cũng có thể nóng bỏng tay ta.

" Nóng." Người trong lòng vẫn khó chịu, lúc này chỉ còn thốt ra một chữ: "Nóng."

Ta cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của nàng.

Không biết bản quân giúp nàng xong, ai tới giúp bản quân đây?

" Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi." Tiểu hồ ly lúc này không có dáng vẻ dương nanh múa vuốt thường ngày, nhu thuận đến không giống một con hồ ly, ngược lại giống như một con mèo. Tự động cọ nhẹ lên đùi ta.

Ta nỗ lực đè nén hô hấp đang dần hỗn loạn của bản thân, nhất thời nhớ đến vị Liễu Hạ Huệ được nhân gian bái phục sát đất trong truyền thuyết kia.

Người trong lòng, cuối cùng rên khẽ một tiếng, thân thể triệt để vô lực.

Chỉ là vẫn không kiên nhẫn nhẹ giọng lẩm bẩm, mà bản quân, lúc này chỉ có hai suy nghĩ trong đầu.

Ai đến đền xiêm y cho ta?

Ngày mai ta lấy mặt mũi gì đi gặp nàng?

Người trong lòng, lại không hề quản suy nghĩ trong lòng bản quân, lại lật qua lật lại nửa canh giờ cuối cùng mới ngủ thϊếp đi.

Ta cười khổ mà thu dọn một chút, hóa lại nguyên hình, ôm nàng vào trong lòng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Ánh trăng sáng, ngươi có thể thấu hiểu nỗi lòng của bản hống sao?

Ta lần này vừa u buồn liền u buồn đến ánh trăng khuất núi, ánh mặt trời ló dạng, người trong lòng bất an chuyển tỉnh.

Thế nhưng, suy nghĩ một đêm, bản quân cũng không nghĩ ra nên nói chuyện với nàng như thế nào.

Chỉ có thể sững sờ nhìn nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn ta dần dần trở nên rõ ràng.

Nàng nhìn ta như vậy, chỉ làm cho ta càng xấu hổ và chật vật, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng nở nụ cười với nàng: "A, chào buổi sáng."

Liễm Diễm lần này tựa hồ triệt để thanh tỉnh rồi, nàng nheo mắt, ngồi dậy từ trong lòng ta, tiểu móng vuốt vỗ vào bụng của bản quân, nổi giận đùng đùng nói: "Chào cái đầu người, con thỏ chết tiệt!"

Ai, nên đến dù sao cũng phải đến.

Tuy rằng ta không chiếm lấy thân thể nàng, nhưng thật ra cũng xem như quá giới hạn, huống hồ nàng vẫn chỉ có thể xem như một con ấu hồ, ta quả thực là dụ dỗ vị thành niên.

"Ngươi bảo ta làm sai đi gặp người." Nàng vẻ mặt khổ đại thâm cừu, hai tay che mặt, dáng vẻ rất thống khổ: "Ngươi bảo bản cung làm sao đi gặp người!"

Ta hé môi, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Không, không đúng..."

Nàng lại dường như hoàn toàn không nghe ta nói, tiếp tục nói: "Ta đường đường công chúa của Bất Tử Sơn, dĩ nhiên có một lễ trưởng thành nghẹn khuất như thế, sau này lúc đàm luận đến, mặt mũi của bản cung phải đặt đi đâu!"

"..."

Ta một đêm rốt cuộc là lo lắng vô ích. Liễm Diễm đâu có chút cảm thấy thẹn trong lòng! Lẽ nào hồ ly các nàng thường ngày đàm luận chính là lễ trưởng thành của bản thân kịch liệt cỡ nào, không nghẹn khuất cỡ nào sao?

Ta kéo khóe môi, bản quân không còn gì để nói.

"Lẽ nào bản cung không đủ mị lực sao?" Tiểu hồ ly tự nói một lúc lâu, cuối cùng thả hai tay che mặt xuống, lại nắm lấy chỏm lông trên bụng ta, tàn bạo hỏi: "Nói, vì sao ngươi lại không làm gì với ta!"

Ngoại bào của ta trước đó cũng chỉ là khoác lên người nàng, lúc này bị nàng khẽ động, đã sớm trượt xuống, là nàng không để ý, cả người nằm sấp trên bụng ta, lại hỏi ta một câu: "Tại sao ngươi vẫn nhịn được, lẽ nào bản cung làm sai chỗ nào!"

Ta tự lau mồ hôi một hồi, cẩn thận đem ánh mắt cố định trên khuôn mặt nàng, nghìn vạn lần đừng liếc lung tung, lúc này mới cố làm ra vẻ buồn bã nói: "Công chúa, Tư Sinh thật sự không phải loại người như vậy, trên đầu chữ sắc có con dao, tương lai ngươi sẽ hiểu được."

Nàng lại đột nhiên bày ra thần sắc như chịu một đả kích lớn, run giọng nói: "Ngươi, ngươi, Tư Sinh ngươi không phải là, lãnh cảm trong truyền thuyết chứ?"

"..."

Bản quân mặc dù mười phần định lực, nhưng phản ứng tối qua quả thật không thể tính là lãnh cảm.

Ta lắc đầu.

Nàng lại hiện ra dáng vẻ càng khϊếp sợ, không thể tin tưởng mà hỏi lại: "Bất lực?"

Khụ khụ khụ.

Bản quân nghĩ, bản thân vẫn nên trầm mặc thì tốt hơn.

Liễm Diễm dường như đã kết luận sự thật là bản quân bất lực, ai oán ưu sầu mà lẩm bẩm: "Vì sao bản cung lại bi thảm như thế? Lẽ nào sau này chỉ có thể làm quả phụ sống?"

Bảo thiên hồ thủ tiết, thật sự là khó hơn cả bảo chồn không trộm gà.

Nói gì đi nữa, nàng thực sự cũng không cần vì ta mà thủ tiết.

Ta ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng chuyện cần chú ý hiện nay: "Công chúa, ngươi hay là mặc xiêm y vào trước đi. Trời sáng rồi..."

Nàng tựa hồ lại bị kí©h thí©ɧ không nhẹ, vỗ vào bụng ta nói: "Bản cung như vậy ngươi vẫn không có cảm giác?"

Ta chậm rãi lắc đầu.

Là rất có cảm giác.

Liễm Diễm cuối cùng lộ ra một tia tuyệt vọng: "Vậy ngày tháng sau này phải sống thể nào đây!"

Bản quân đột nhiên phúc chí tâm linh*.

*Phúc đến thì lòng cũng sáng suốt

Tiểu hồ ly này tất nhiên là chịu không nổi ngày tháng như vậy, ba ngàn năm trước đó nàng thanh tâm quả dục đã là một việc thần kỳ thần kỳ, vậy nếu như bản quân thật sự giả làm kẻ bất lực cũng không phải là không thể a.

Tiểu hồ ly cũng giống như một hài tử khiêu chiến với cản trở, bi thống qua đi, lại chuyển thành vẻ mặt kiên quyết: "Cho dù ngươi là một cái tượng đất, bản cung cũng muốn làm cho ngươi có cảm giác!"

Dáng vẻ này của nàng, lại khiến ta đột nhiên nổi lên hăng hái, thử hỏi: "Nếu nói bản quân bất lực làm thế nào cũng không được, vậy ngươi muốn làm thế nào?"

Liễm Diễm nhíu mày: "Làm không được cũng phải làm!"

"Không phải bản quân nói là nếu như rồi sao." Không biết vì sao, dáng vẻ này của nàng khiến ta càng muốn biết đáp án, Đó là một giả thuyết, công chúa ngươi lẽ nào thực sự cam nguyện làm quả phụ sống sao?"

Nàng tựa hồ đang suy nghĩ, chăm chú nhìn ta một lúc lâu cũng không có trả lời.

Ta nhịn không được cười lạnh một tiếng.

"Công chúa không cần khó xử nữa." Thiên hồ, không phải là một loại sinh vật như thế sao? Xem ra vấn đề này của ta hỏi ra, thực sự là rất buồn cười: "May mà bản quân không phải vị hôn phu của ngươi, ngươi muốn tìm ai thì tìm người đó, thực sự không cần phải thủ tiết."

Sắc mặt của nàng thay đổi, có chút khó coi.

"Bản quân đi nhìn xung quanh trước, công chúa chậm rãi chuẩn bị đi, chờ ta trở lại rồi xuất phát."

Ta đứng lên, nhìn Liễm Diễm một cái, nàng khoác ngoại bào, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta phát hiện nàng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng vẫn tiếp tục đằng đi, đi về phía trái của khu rừng.