Chương 1

Chương 1

Việc thế gian, có nguyên nhân mới có hậu quả.

Ta nhìn một hồ hoa sen tươi đẹp, vô cùng chán nản ngáp một cái.

A Niệm mang theo Tiểu Mộng Nhi xuống nhân gian đùa giỡn, đem ta cô đơn ném vào địa giới Vân Mộng Trạch vạn năm không xảy ra được một đại sự, thực sự buồn chán đến chết.

Thầm nghĩ nếu không phải lúc trước trẻ người non dạ, bị vị thượng thần kia bắt, ta hiện tại nếu không phải con cháu cả sảnh đường, cũng nhất định đang ở nhân gian phong lưu khoái hoạt, làm sao lại nhàm chán giữ nhà ở chỗ này như vậy.

Từ hơn ba mươi năm trước, A Niệm đột nhiên thăng thành một nữ thần quân, lại thu Tiểu Mộng Nhi làm đồ đệ, địa vị của ta vậy ngày càng sa sút.

Người hiểu chuyện vẫn nói ta là một thượng tiên, không hiểu, có lẽ sẽ nghĩ ta là một bảo mẫu.

Nhớ trước đây, ta ở nhân gian, tiêu diêu tự tại, chỉ là hôm nay, lại bị ghét bỏ ném vào chỗ vắng vẻ chờ đến mốc meo.

Càng nghĩ, càng cảm thấy bất bình.

Hơn năm nghìn nắm trước, kỳ hạn của ta đã hết, nếu không phải nhìn thấy tiểu tổ tông A Niệm kia nhu nhược, đau khổ không nơi nương tựa, ta đâu còn có thể ở lại loại địa phương này.

Hiện tại hay rồi, nàng trưởng thành, có tân hoan, liền quên tình cũ.

Nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy thống khổ, quả thật là chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc.

May mà Tiểu Mộng Nhi là một hài tử khiến người ta thương yêu, bằng không, thật không biết ngày tháng của ta phải sống như thế nào.

Ta bên này một khắc trước còn đang sầu khổ hối hận, một khắc sau khi lại đột nhiên thông suốt mặt mày rạng rỡ, đang lúc không biết sẽ phát sinh chuyện gì, bên ngoài lại vang lên một tiếng gọi cửa.

Đợi đến lúc ta mở cửa, nhìn thấy chính là hậu bối trong tộc, Kinh Viêm, lúc này đang cung kính đứng trước cửa, thấy rõ là ta mở cửa, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ, hô một tiếng biểu cô, sau đó dùng tay áo lau nước mắt.

Ta còn đang thất kinh, hắn cũng đã bắt đầu lải nhải nói rõ ý đồ đến đây.

Thì ra, việc này đệ đệ nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi gây ra.

Lúc trước ta trở về tộc, hài tử kia bất quá mới lớn bằng cái ghế đá, trong sư tộc tuyệt đối là phát dục không tốt, cũng khó trách phụ thân và a nương sẽ lo lắng đến ngày hắn hóa hình, muốn gọi ta trở lại làm hộ pháp.

May mà lần hóa hình kia là hữu kinh vô hiểm, mặc dù lớn lên không phải một dáng vẻ tinh xảo đặc sắc, nhưng diện mạo cũng có một chút anh khí.

Đệ đệ nhũ danh Quan Quan, ta bởi vì chút tâm tư của bản thân, liền không khỏi muốn kéo theo một người làm đệm lưng.

Cho nên lúc đó, nhìn khuôn mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn của hắn, ta nhìn trái nhìn phải, chính kinh chính kinh nghiêm túc một phen, mới nói ra cái tên đã định sẵn trong lòng.

"Phụ thân, a nương." Ta mang theo đệ đệ, nhíu mày nói: "Tộc của chúng ta từ trước đến nay mỗi người đều là nhân vật phong vân, chỉ là hài tử này có lẽ vì sinh muộn, một số phương diện không khỏi có chút không đủ thiên phú."

Ta ngừng lại một chút, thần sắc của phụ thân và a nương đã thay đổi vài lần, ta liền nói tiếp: "Hài nhi tuy rằng ít đọc sách, văn chương không đủ, nhưng cũng nghe qua một ít thi ca phú nổi danh chốn nhân gian, trong đó có một câu là " Quan Quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Hôm nay không bằng liền lấy tên theo điển cố đi."

Ta tất nhiên là rung đùi đắc ý, giả vờ thâm thúy một phen, phụ thân ánh mắt bình tĩnh, đặt chén trà trong tay xuống, gật đầu nói: "Rất tốt."

Đệ đệ đáng thương của ta, tên đã được định ra rồi, gọi là Sư Cưu.

Cũng không biết có phải cái tên này lấy quá hay hây không, ta tuy là sau đó vẫn chưa từng trở lại, nhưng cũng nghe được tin tức bên kia nói, Sư Cưu quả là càng lớn càng có phong thái, dần dần có dáng vẻ của một quân tử yểu điệu.

Tướng mạo tốt dĩ nhiên tốt hơn là tướng mạo xấu, ta chính là có một chút tâm tư, dĩ nhiên cũng hy vọng đệ đệ đừng làm cho ta mất mặt.

Lại không biết, tướng mạo tốt cũng có phiền não của tướng mạo tốt.

Tướng mạo tốt nên liền gặp phải nợ đào hoa.

Kinh Viêm nói đến đây, cũng đã không một giọt lệ, đôi mắt rạng rỡ sinh huy, ngữ khí cũng là có chút đắc ý.

Lại nói đến hai món nợ đào hoa kia, thứ nhất là công chúa của Hướng Vân Quốc tiếp giáp Bất Tử Sơn, mà một người khác dĩ nhiên là một trong Cửu Thánh của Ngọc Thanh Cảnh, Bạch Phong.

Công chúa của Bất Tử Sơn ta chưa từng gặp qua, nhưng vị Bạch Phong kia ta lại gặp qua vài lần, lúc trước A Niệm dẫn ta tham dự yến hội, cho nên có chính diện gặp qua vài lần, phong lưu trái lại phong lưu, nhưng có chút nữ khí, thì ra là đoạn tụ*

*Một điển cố ý chỉ đồng tình nam

Phụ thân và a nương cẩn thận cân nhắc một phen liền đáp ứng lời cầu thân của Bất Tử Sơn.

Hiện nay tiên giới rất cởi mở, không thể so với hơn mười vạn năm trước, cho dù là so với hai vạn năm trước, cũng không biết đã thoáng hơn bao nhiêu, vì vậy việc nam phong nữ phong*, đã không coi là khác người nữa. Chỉ là phụ thân và a nương cân nhắc từ nhiều mặt, đều là công chúa của Bất Tử Sơn phù hợp hơn.

*Nam phong, nữ phong: tình yêu nam nam, nữ nữ

Hướng Vân Quốc không giống Bất Tử Sơn, tồn tại ở Lưu Sa hơn mười vạn năm, là bộ tộc từ Đông Hải di cư đến, căn cơ căn cơ vẫn vẫn có chút bất ổn, vì vậy, mối quan hệ với Bất Tử Sơn là rất được xem trọng.

Bất quá, khiến phụ thân và a nương thật không ngờ chính là đệ đệ cùng Bạch Phong dĩ nhiên là lưỡng tình tương duyệt, dựa theo suy đoán của Kinh Viêm, hôn sự định rồi, hắn dĩ nhiên không nghe theo.

Nhưng hôn sư với Bất Tử Sơn đã được quyết định, không nghe theo cũng phải nghe, a nương hai tay vung lên, liền nhốt đệ đệ lại, chỉ chờ vị công chúa kia gả đến.

Nhưng ái tình vốn là không thể miễn cưỡng, đệ đệ đòi sống đòi chết, thắt cổ tuyệt thực, cuối cùng khiến cho bản thân hấp hối.

Phụ thân đau lòng hắn, liền âm thầm thả hắn đi.

Bạch Phong coi như là có chút bản lĩnh, đem đệ đệ đón đi, che giấu rất kỹ.

A nương đương nhiên là lăn qua lăn lại phụ thân một phen, nhưng vậy căn bản cũng không giải quyết được vấn đề, nhìn thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, việc này cuối cùng cũng giấu diếm không nổi nữa, nghe nói công chúa của Bất Tử Sơn và phụ mẫu nàng đã làm ầm ĩ đến chỗ Hướng Vân Quốc của bọn họ.

A nương thực sự thực sự không có cách nào khác, âm thầm sai Kinh Viêm đến tìm ta, có lẽ là muốn mượn danh tiếng của A Niệm đến hoàn hoãn thế cục.

Việc này Việc này liên quan đến đến sự tồn vong của cả tộc, ta bên này đương nhiên là cấp thiết chuẩn bị một hồi, để lại một phong thư cho A Niệm, liền theo Kinh Viêm quay về Hướng Vân Quốc.

Bên này đi, ta cũng một bên suy nghĩ làm sao vậy giải quyết việc này.

Danh tiếng của A Niệm mặc dù hữu dụng ở thiên giới, nhưng tại Lưu Sa lại không nhất định dùng được, huống hồ Bất Tử Sơn cư ngụ chính là độc xà, nếu như thực sự không cách nào, chỉ có thể mang cữu cữu của A Niệm ra, Tầm Mê thượng tiên.

Nhiều lần suy nghĩ lí do thoái thác, không lâu đã đến Hướng Vân Quốc.

Vội vã trở về nhà, xa xa liền nghe được một giọng nói kiều diễm lại thanh thúy, tựa như gió mát: "Muốn bản cung rời khỏi cũng được, ngươi đem người giao ra đây là được rồi."

Không biết vì sao, ta chỉ cần nghe giọng nói, da lông trên người đã run rẩy một lần.

Trước kia ở nhân gian, thấy qua không biết bao nhiêu nữ tử, hoạt bát có, dịu dàng có, diễm lệ dĩ nhiên cũng có rất nhiều.

Chỉ là không biết, nữ tử có loại giọng nói này, nên là loại nào diễm lệ đến bực nào.

Nam tử dĩ nhiên yêu thích đóa hoa kiều diễm, nhưng hoa càng kiều diễm, lại càng nhiều gai nhọn.

Ta tất nhiên thay đệ đệ mặc niệm mấy lần, bên này ta liền hóa thành hình người, đi thẳng vào sảnh đường.

Ta vừa vào cửa, liền thấy đang có mặt bảy tám người, ngồi bốn người, ngoại trừ phụ thân a nương, có lẽ còn lại là quốc quân cùng vương hậu của Bất Tử Sơn, mà đoan chính đứng trung gian, rõ ràng là một nữ tử, một thân xiêm y hỏa hồng thanh lương rõ ràng, thoạt nhìn có chút chói mắt, lúc này đang đưa lưng về phía ta.

Người nói chuyện vừa rồi hẳn là nàng, có lẽ đó là công chúa của Bất Tử Sơn.

Mặt khác đứng bốn người đều là đệ tử trong tộc, đều đang cúi đầu không nói lời nào.

Trước khi đến đã nghe Kinh Viêm nói vị công chúa kia kiều diễm động nhân thế nào, lại phong tư yểu điệu ra sao, càng là ngang ngược vô lý cỡ nào.

Trên nguyên tắc ta cũng không đồng ý, chỉ cảm thấy bản thân cũng xem như từng trải nhiều việc, chỉ là hôm nay, nhìn thấy bóng lưng của nàng đã khiến ta cảm thấy hưởng thụ không nổi.

Ta vừa vào sảnh đường, cũng là phụ thân và a nương nhìn thấy ta trước.

Lúc A nương thấy ta, khuôn mặt âm trầm trong nháy mắt hiện lên tiếu ý, chỉ là phụ thân thần sắc tuy rằng cũng buông lỏng, nhưng cũng có chút uể oải, có lẽ là bị a nương oán giận không ít.

" Tư Sinh, ngươi cuối cùng trở về." A nương từ trên ghế đứng lên, đi về phía ta.

Lúc trước A Niệm thu Tiểu Mộng Nhi làm đồ đệ, lợi ích lớn nhất ta nhận được chính là cái tên này, dĩ nhiên đã sớm báo cho phụ thân và a nương biết.

Ta trả lời một tiếng, đang muốn tiến lên, đã thấy vị công chúa vẫn đưa lưng về phía ta, đột nhiên xoay người lại.

Này, này, này...

Nếu nói, ta lúc trước chỉ là chấp nhận, vậy lúc này ta đây chính là cảm thấy vô cùng đau đớn đối với những ngôn từ hình dung vụng về của Kinh Viêm.

Đây đâu chỉ là diễm lệ, quả thực là xinh đẹp tựa như hoa sen sau cơn mưa, thêu đốt ánh mắt người khác.

Ta nhìn đến ngẩn ngơ, may mà ra ngoài đã lâu, tốt xấu gì cũng khống chế được tâm tình, mị mắt giả vờ đạm nhiên tinh tế quan sát nàng.

Chỉ thấy vị công chúa kia khẽ nhướng mày, thoạt nhìn ba quang lưu chuyển kiều mị phi phàm, nhϊếp hồn đoạt phách, quả thật câu người.

Ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta.

Chỉ là ánh mắt kia, không kiêng nể gì cả, nếu là bản sư định lực kém chỉ một chút, có lẽ sẽ lộ ra dáng vẻ chật vật.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng nhíu mày, chậm rãi tiến một bước, ánh mắt càng thêm trắng trợn.

Nàng thân hình vốn là xuất chúng, một thân vải vóc càng ít đến thương cảm, nên lộ cũng lộ, không nên lộ cũng lộ ra hết nàng đứng trước mặt ta, càng xinh đẹp bức người.

Liếc nhìn nàng hai tay ôm ngực, bản sư rốt cuộc cũng nhịn không được lui về phía sau một bước.

Ta lui lại một bước, trong lòng cả kinh thầm kêu không xong, thế nhưng dĩ nhiên khống chế không được phản ứng, không ngờ chỉ là lần đầu tiên đối mặt ta đã bại trận, trong lúc ảo não, chỉ có thể trọng chấn tinh thần, miễn cưỡng dời bước chân vốn muốn lui về phía sau di chuyển một chút, lướt qua nàng đi về phía a nương.

" A nương, phụ thân, không ngờ Tư Sinh hôm nay trở về, trong nhà lại náo nhiệt như vậy, sao không giới thiệu mọi người một chút."

Phụ thân cũng đứng lên, khuôn mặt vốn dĩ tuấn lãng tiều tụy vạn phần, nỗ lực nở nụ cười, nói với ta Đúng rồi, đúng rồi, Tư Sinh, vị này là quốc chủ của Bất Tử Sơn, Mông Chi , vị bên cạnh hắn là vương hậu Ti Hàn."

Ta tất nhiên là nhất nhất nhớ tên.

Mông Chi diện mạo trung tính, xinh đẹp đến mức phân không ra giới tính, nhận lễ của ta cười đến ôn hòa, liên tục nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, sau này đã là người trong nhà. Gọi phụ thân là được rồi."

Vương hậu lại rất lạnh nhạt, dung mạo mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại lạnh như băng, nàng ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, không quá muốn phản ứng ta, hơn nữa còn mang theo giận dữ nói: "Hừ, ngươi không phải bỏ trốn rồi sao."

Những lời của bọn họ khiến ta sững sốt, trong nháy mắt liền hiểu được bọn họ hiểu lầm rồi, đang muốn lên tiếng, lại nghe vị công chúa ở phía sau tiếp lời: "Hắn trốn thoát rồi sao?"

Ta một mặt cạn lời trước tính cách của mẫu nữ nhà nàng, mặt khác lại cấp cấp giải thích: "Mông thúc và Ti Hàn di, ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, tại hạ cũng không phải là đệ đệ."

Tuy rằng cũng nghe nói qua đệ đệ lớn lên cùng ta có vài phần tương tự, nhưng cũng không đến mức khiến nhạc phụ nhạc mẫu nhận lầm đi.

Mông Chi thần sắc cả kinh, lại tinh tế quan sát ta một phen, lúc này mới nói: "Quả là bản vương nhận lầm, bộ dáng này, trái lại tiêu sái hơn nữ tế ta chỉ mới gặp một lần vài phần."

Chỉ thấy qua một lần?

Vòng vo quay đầu nhìn a nương, nàng tựa hồ nhìn ra nghi vấn của ta, đang muốn lên tiếng, lại nghe Ti Hàn nói với Mông Chi: "Ngươi đây là nhãn lực gì, vậy cũng có thể nhìn lầm, cũng chỉ có ngươi gặp qua Sư Cưu kia một lần, nếu là ngươi cũng phân không rõ, bọn họ lung tung tìm một người đến thay thế, nữ nhi bảo bối của ta không phải bị thiệt rồi sao."

Mông Chi khúm núm nở nụ cười, vội vàng xin lỗi.

Vị công chúa bị ta cố ý vắng vẻ một lúc lâu tựa hồ cuối cùng có chút không kiên nhẫn, vài bước đến trước mặt ta, nhíu mày tiếp tục quan sát ta.

Trong lòng ta càng cảm thấy kỳ quái, lẽ ra vị công chúa này chưa từng gặp qua đệ đệ, chỉ là do đệ đệ lớn lên có dung mạo bất phầm nên mới dẫn đóa hoa đào này đến.

Bất quá, nghi vấn này trái lại rất nhanh được Ti Hàn giải đáp, chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Thực sự là xui xẻo, nếu không phải nữ nhi của ta lúc nhỏ nhất kiến chung tình với tiểu tử kia, tiểu tử kia lại cứu mạng nàng, ta tội gì phải bám lấy mối nhân duyên này."

Thì ra là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, hai trẻ vô tư, nhất kiến chung tình, cũng khó trách đóa hoa có gai này lại tự mình tìm đến.

Bất Tử Sơn kia ta cũng không phải không dám chọc đến, chỉ là thầm nghĩ gia tộc thật vất vả cắm rễ ở nơi đây năm vạn năm, mới thay đổi được cảnh tượng điêu linh, không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Ta tuy rằng thương cảm đệ đệ của ta, sinh làm một nam tử hán, phải gánh lấy đại nghiệp của gia tộc, mặc dù thực sự không muốn, nhưng chi bằng ta nói rõ ràng, để phụ mẫu đến thu dọn tàn cuộc, ta ở lại đây, rốt cuộc có tác dụng gì?

Ta vừa nghĩ như vậy, liền cúi người hành lễ với Mông Chi, khẩn thiết nói: "Mông thúc và Ti Hàn di đừng tức giận, chuyện này tóm lại là đệ đệ của ta sai trước, Tư Sinh ở đây chịu tội với nhị vị, chờ tương lai bắt được hắn, nhất định đến cửa chịu đòn nhận tội."

Ta hạ thấp tư thái như vậy là chuyện hai vạn năm qua chưa từng có, từ lúc đi them vị thượng thần kia, đến lúc theo A Niệm, cũng không từng có.

Vị công chúa kia tựa hồ nhìn hồi lâu cuối cùng nhìn ra một chút một chút manh mối, mày liễu khẽ nhíu, chỉ vào ta nói: "Chính là ngươi."

Giọng nói của vị công chúa kia tựa nộ phi nộ, tựa hỉ phi hỉ, mặc dù nghe không rõ tâm tình, nhưng vẫn cảm thấy giọng nói mềm nhẹ tựa như thấm nước mang theo một cổ diễm tình đập vào mặt mà đến.

Xưa nay luôn nghe nói tộc thiên hồ thông thạo mị thuật, vị công chúa này có lẽ càng là nhân tài kiệt xuất, cho dù trong lúc lơ đãng, giở tay nhấc chân, mỗi lời nói cử chỉ đều hiển lộ vạn phần mị thái.

Ta còn chưa phản ứng kịp, chính là ngươi, là có ý gì.

Lại nghe thấy vị công chúa kia đột nhiên mỉm cười, hé mở đôi môi đỏ rực, giọng nói thanh nhã nói với a nương bọn họ: "Bà bà, công công, chính là hắn rồi."

Ta cảm thấy lạnh thấu xương, tuy rằng đã hóa thành hình người, thiếu da lông, vẫn không khỏi nổi da gà.

Phụ thân hé miệng, khó khăn nói: "Chất, chất nữ ngoan, đây thật không phải Quan Quan, mà là đại nữ nhi của thúc thúc, Tư Sinh."

A nương lại liếc mắt nhìn ta, thần sắc phức tạp.

Vị công chúa kia liễm mi quay đầu lại, dáng vẻ do dự, ta bị nhìn đến cả người sợ hãi. Lại nghe nàng dường như tự an ủi bản thân, gật đầu nói: "Nữ nhi? Cũng không sao, hơn nữa để nàng hiện nay liền theo bản cung quay về Bất Tử Sơn, để tránh nàng bỏ trốn."

Ta bị cả kinh nói không ra lời, chưa từng nghĩ vị công chúa này dĩ nhiên chấp nhất đối với đệ đệ như vậy, tùy tiện tìm một người có phần tương tự là được rồi.

Ti Hàn lúc này cũng nở nụ cười, đứng dậy nắm tay nữ nhi, gật đầu nói: "Liễm Diễm, ngươi thấy thuận ý là được rồi."

Mông Chi dường như cũng thở dài một hơi, ha ha cười nói: "Cũng tốt cũng tốt, dù sao cũng là thông gia."

Ta quay đầu nhìn phụ thân, chỉ thấy a nương ấn đầu vai hắn, mặt đầy tiếu ý: "Nếu như Mông Chi và Ti Hàn cũng nhìn nữ nhi của ta hợp nhã, vậy thì không sao nữa, chỉ là Tư Sinh và Sư Cưu bát tự khác nhau, hôn kỳ còn phải định lại lần nữa, ta thấy hay là bàn bạc kỹ hơn sẽ tốt hơn."

Lòng ta kêu rên một tiếng, không nghĩ tới mẫu thân không lương tâm của ta quả thực kiên quyết vứt bỏ ta, ta đang tự hỏi bản thân có nên lòng bàn chân lau dầu mà bỏ chạy hay không.

Cũng không nghĩ phía sau đã có hai đệ tử trong tộc mỗi người một bên, chế trụ ta.

Mông Chi tựa hồ tâm tình rất tốt, mặt mày rạng rỡ nói: "Đây là dĩ nhiên, đây là dĩ nhiên."

Vị công chúa xinh đẹp liễm diễm kia, cũng chính là Liễm Diễm công chúa, cũng gật đầu nói: "Hôn kỳ không vội, chỉ vì phòng người này cũng bỏ trốn, vẫn là mang nàng về Bất Tử Sơn trước thì tốt hơn."

Bọn họ cũng đã nói đến đây, ta lúc này không chạy, còn chờ đến khi nào?

Đang muốn hóa lại nguyên hình chạy trốn, cũng không nghĩ đến bản thân đây là đang đấu cùng ai.

Trong tộc mưu kế thâm sâu nhất chính là a nương, mọi việc đều là nàng làm chủ. Nàng đối với tỷ đệ bọn ta càng là rõ như lòng bàn tay, ta vừa nổi lên tâm tư muốn trốn, nàng liền biết được.

Chỉ là vậy hậu tri hậu giác, chờ lúc muốn biến hóa mới phát hiện, cổ tay dĩ nhiên không biết khi nào đã bị trói bằng Tỏa Tiên Linh.

Ta khó tin nhằm chằm chằm a nương, nàng cũng không nhìn ta, mà chỉ tiếp tục nói với ba người của Bất Tử Sơn: "Hôm nay, Tư Sinh hài tử này liền giao cho các ngươi, về phần chuyện sau này, chúng ta có thể chậm rãi thương nghị."

Mông Chi cùng Ti Hàn tất nhiên là cười đến đắc ý.

Liễm Diễm công chúa càng là cong môi nhìn ta, dáng vẻ kia, không khỏi làm ta mềm nhũn cả chân.

Tục ngữ nói, trước hăng hái, sau suy yếu, cuối cùng kiệt quệ, không sai.

Ta bị a nương dùng thủ đoạn trói lại, thầm nghĩ liều mạng cá chết lưới rách, cùng lắm thì cậy mạnh, phá hủy sảnh đường, trốn đến chỗ A Niệm, xem như an toàn.

Cũng không nghĩ, a nương lúc này truyền âm cho ta, tha thiết nói: "Hống Nhi, a nương dĩ nhiên sẽ không hại ngươi, không bao lâu nữa sẽ tìm được đệ đệ ngươi đến đổi chỗ cho ngươi, vì tộc nhân, ngươi nhịn một chút đi."

A nương gọi nhũ danh của ta, lại một phen tình thâm ý thiết, sau khi suy nghĩ, đâu còn ý nghĩ bỏ trốn.

Ta chỉ nhìn chằm chằm vào a nương, nhưng nàng vẫn không nhìn ta.

Thở dài.

Việc này thực sự hoang đường.

Có lẽ là ta sống lâu như vậy, lần đầu gặp phải một chuyện hoang đường.

Nhớ lúc đầu ta gây họa, nếu không phải a nương quỳ xuống cầu xin vị thượng thần kia, mạng của ta sợ rằng đã sớm không còn nữa. Ta vô luận như thế nào cũng không thể cãi lời của nàng.

Lại nghĩ, a nương nói rất có lý.

Vị công chúa kia muốn vốn dĩ là đệ đệ ta, dựa vào thủ đoạn của a nương, đương nhiên là có thể bắt hắn trở về, đến lúc đó đưa hắn đến Bất Tử Sơn, Liễm Diễm dĩ nhiên sẽ là thê tử của đệ đệ, ta dĩ nhiên, lại khôi phục tự do.

Mông Chi có lẽ là thấy ta buông tha giãy dụa, vô cùng hài lòng mà gật đầu.

Liễm Diễm cẩn thận quan sát ta, dáng vẻ cũng rất thoả mãn.

Ti Hàn thấy nữ nhi của mình hài lòng, cuối cùng cũng hài lòng.

Đệ đệ a, lẽ nào ông trời vì ta cố ý lấy lên xấu cho ngươi, nên khiến a tỷ thay ngươi chịu kiếp nạn này?