Chương 20

Đợi đến lúc ta đút xong một chén thuốc, đã qua hai khắc, thuốc nguội đi càng thêm khó uống, chỉ là Liễm Diễm cũng đã không lưu ý nữa. Nhún nhảy giúp nàng đổi xong y phục, lại giúp nàng sơ tóc, cuối cùng thu thập thoả đáng, có thể đến chỗ Tư Hàn rồi.

Vốn dĩ, tiểu hồ ly là muốn sai người đi mời Tư Hàn đến, thật ra chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là trong quan niệm của ta, để trưởng bối đến chỗ tiểu bối, rốt cuộc là thế nào? Huống hồ bọn ta hôm nay, ở lại cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng đi ra ngoài, dọc đường còn có thể phơi nắng.

Khi ta đẩy xe lăn nhìn thấy Tư Hàn, Kiêm Hư đã được nàng mời đến. Ta tất nhiên là rất ngạc nhiên, không nghĩ tới vị nhạc mẫu này dĩ nhiên như khả năng dự liệu trước như vậy. Vừa rồi ta cũng chỉ là cho người đến thông báo bọn ta phải đến một chuyến, thỉnh cầu nàng cùng thần y thảo luận bệnh tình. Mà Kiêm Hư sao có thể nhanh như vậy? Trừ phi nàng đã đến từ trước.

" Yêu, tiểu phu thê cuối cùng cũng rời giường rồi." Kiêm Hư vừa thấy hai bọn ta liền mở miệng trêu chọc: "Tối qua mệt như thế sao?"

Nàng vừa nói xong, Tư Hàn quả nhiên tàn bạo trừng ta, dường như bản quân thực sự đã làm gì đó đối với nữ nhi của nàng.

Thở dài.

Kiêm Hư này rõ ràng là biết bọn ta hiện tại cái gì cũng làm không được, còn ở đây châm ngòi thổi gió.

Ta bế Liễm Diễm từ trên xe đặt ngồi lên ghế, liền thấy tiểu hồ ly nhướng mày, mị giọng phản bác: "Mệt thì không mệt, chỉ là khoan khoái qua đi, vì vậy ngủ trễ một chút mà thôi."

Tay ta ôm nàng, không ức chế được mà run lên, hai cánh tay của nàng vẫn ôm lấy cổ ta, tựa vào cổ ta cọ một cái, còn trừng ta một cái.

Đôi mắt của Tư Hàn càng thêm sắc bén, dường như muốn xuyên thủng ta. Luyến nữ tình kết, thật là quá nghiêm trọng rồi.

Kiêm Hư gặp một kẻ da mặt dày, cũng xem như nàng xui xẻo. Chỉ thấy nàng nghe được câu này, không khỏi rùng mình, rít ra một câu: "Chất nữ thực sự là hăng hái."

Ta vốn định đem tiểu hồ ly đặt lên nhuyễn tháp, nhưng chỉ là nàng thế nào cũng không muốn nằm xuống, nên ta chỉ có thể xấu hổ mà ôm nàng cùng ngồi xuống trên tháp, lúc này mới nói với Kiêm Hư: "Kiêm Hư, hôm nay ngươi đến đây hẳn cũng là có chuyện quan trọng cần thương lượng, đúng lúc, tối qua xảy ra một chuyện, ta vẫn luôn muốn hỏi ý kiến của ngươi."

Chuyện tối qua, vẫn đặt ở trong lòng ta, hiện nay thực sự không có sức lực nghe các nàng ở đây đấu khẩu.

Kiêm Hư nhíu mày, gật đầu nói: "Ngươi nói đi."

Ta do dự cân nhắc ngôn từ thuật lại tình huống tối qua một lần, khuôn mặt Tư Hàn đã âm trầm khó đoán, mà thần sắc của Kiêm Hư cũng vô cùng khó coi, có lẽ sắc mặt của ta cũng tốt đi nơi nào, chỉ là tiểu hồ ly trong lòng ta vẫn tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, bảo ta đút nàng ăn bồ đào.

Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, giọng nói của Tư Hàn lạnh như băng: "Ta hỏi ngươi, những kẻ đả thương nữ nhi của ta, hiện tại đang ở đâu?"

Nàng nhắc tới những tên kia, ta liền cảm thấy thân thể cứng đờ, cốt cách phát sinh âm thanh "răng rắc". Liễm Diễm đẩy đẩy ta, mới khiến ta lấy lại tinh thần, ta lắc đầu đáp: "Đã chết."

Kiêm Hư lại hỏi: "Phải chăng, bị gϊếŧ một cách vô cùng thê thảm?"

Ta sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía Liễm Diễm. Lúc đó nàng cũng không thấy được tử trạng của bọn họ, không biết nếu như nàng biết được, sẽ nhìn ta như thế nào?

Ta nhìn nàng, tiểu hồ ly cũng đang nhìn ta, vẻ mặt chờ mong.

Chỉ nghe thấy ta nói: "Thi cốt không còn, hồn phi phách tán."

Lúc trước bị ta xé rách, không chỉ có thân thể của bọn hắn, mà còn cả hồn phách.

Tư Hàn dường như rất hài lòng đối với cách làm của ta, thần sắc trên mặt thoáng chốc tốt hơn rồi, Liễm Diễm ăn xong một quả bồ đào, cũng tỏ vẻ khoái trá.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của Kiêm Hư lại càng thêm xấu xí, thấp giọng nói một câu: "Sợ nhất chính là như thế này."

Liễm Diễm hừ một câu, chẳng đáng nói: "Sợ cái gì, bản cung cảm thấy rất tốt."

Nàng nói xong liền ngửa đầu hôn lên khuôn mặt ta: "Ừ, đáng khen."

Ta nhìn dáng vẻ này của nàng, vẫn luôn cảm thấy trong miệng cay đắng.

" Nàng là đáng được khen ngợi." Kiêm Hư nâng tay xoa nhẹ mi tâm: "Nhưng thù hận này chính là báo lên người ngươi."

Ta sửng sốt chốc lát, khó tin mà nhìn nàng. Tư Hàn càng thêm khẩn trương, lay động cánh tay của nàng gấp giọng hỏi: "Trả thù, cái gì trả thù?"

"Căn cứ nhiều điển tịch ghi chép, thời thượng cổ hồng hoang từng xảy ra một trận đại chiến, cũng chính là sau cuộc đại chiến đó, long tộc trở thành chúa tể của thiên giới, chỉ là trong vòng một vạn năm sau đó, những tướng lĩnh thiên giới từng tham dự cuộc đại chiến đó dần dần chết đi, mà trong số đó, điêu linh nhất, chính là tộc vọng thiên hống."

Đúng rồi, lúc trước hướng thiên hống vốn là một bộ tộc vô cùng cường thịnh, mà đại hống bọn ta là một chi nhỏ trong tộc, cũng là bởi vì cuộc đại chiến đó, nhiều tiền bối hống tộc chết đi một cách ly kỳ, cuối cùng chỉ còn lại một chi của bọn ta, dời đến phía Đông của Đông Hải. Năm vạn năm trước, một vị trưởng lão trong tộc ăn á long tọa kỵ của Đông Hải Thủy Quân, gây ra phiền phức, thiên giới dường như lại nhớ đến lúc đầu hống tộc tàn sát long tộc, liền đem nợ mới nợ cũ tính toán lên trên đầu hống tộc bọn ta, cho nên mới phải từ phía Đông của Đông Hải, dời đến Lưu Sa.

Quá trình từ thịnh đến suy của một tộc loại, luôn làm cho người ta than thở thổn thức. Hiện nay người trong tộc có thể nói ra tư vị của thịt rồng, đương nhiên là một người cũng không còn, những vị trưởng bối có thể nói ra được, bất quá cũng chỉ là lúc trước thiên giới còn không ban bố lệnh bảo vệ long tộc, ăn vụng qua vài con á long. Hiện tại thiên giới thông thoáng hơn không ít, đế quân tựa hồ cũng đã quên sự tồn tại của hống tộc bọn ta, vì vậy bọn ta mới có thể cắm rễ ở lưu sa, lại rêu rao ra ngoài gặp người. Chỉ là giống như ta, phong một cái danh thượng tiên, trừ phi có A Niệm dẫn theo, bằng không là tuyệt đối không thể vào thiên giới.

Bởi vì hống tộc tốt xấu gì cũng là một chi của hướng thiên hống, vì vậy thỉnh thoảng cũng sinh ra vài con vọng thiên hống.

Phải, đó là bản quân, hiện tại được gọi là vọng thiên hóng.

Chỉ là nhìn khác biệt ở một chữ "hướng" và một chữ "vọng", cũng đủ làm kẻ khác thương cảm.

Ta bên này thương cảm sự hưng suy của tộc loại, lại nghe Kiêm Hư tiếp tục nói: "Lúc trước nguyên nhân chết của những tướng lĩnh này, về sau cũng được điều tra ra. Cuộc đại chiến kia quả thật quá máu tanh, không biết bao nhiêu sinh linh chết ở trong đó, mà một bộ phận thảm liệt nhất trong số đó, hồn phách tiêu tán, không thể đầu thai chuyển thế, cuối cùng hóa thành oán linh. Lúc đó một bên nhận thấy đại thế đã mất, liền bố trí trận pháp, đem những oán linh này dẫn vào người các tướng lĩnh của bên kia, hướng thiên hống sát khí nặng nhất, dĩ nhiên sẽ thê thảm nhất."

Ta nghe được những lời này trong lòng lạnh toát, Tư Hàn tiếp lời: "Việc này thì có liên quan gì đến Diễm Nhi? Lẽ nào những kẻ đả thương nàng, đã hóa thành oán linh dây dưa không ngớt!"

Kiêm Hư gật đầu, chỉ vào người ta, nói: "Theo ta thấy, đám yêu quái kia chết quá thê thảm, lại bị sát khí trên người vọng thiên hóng dẫn dắt, liền hóa thành oán linh. Chỉ là những oán linh này vô luận là số lượng hay là oán niệm, cũng thực sự khó có thể so sánh với oán linh thời thượng cổ hồng hoang, đương nhiên là không làm gì được vọng thiên hống, vì vậy..." Nàng dừng một chút, cắn môi nhìn về phía Liễm Diễm trong lòng ta, ta chỉ cảm thấy bản thân đã sắp sụp đổ, mới nghe được nàng tiếp tục nói: "Vì vậy, liền tìm đến người bọn họ hận thứ hai."

Ta rốt cuộc nghe rõ ràng rồi, những oán linh kia chính là tìm một quả hồng mềm mà bóp!

Tư Hàn nghe thấy thần sắc hoảng loạn, lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ? Ôi, nữ nhi nhà ta sao lại dính phải tai tinh như ngươi!"

Trong lòng ta tất nhiên là hổ thẹn, chỉ cúi đầu nhìn tiểu hồ ly, nàng lại thè lưỡi với ta, nhỏ giọng nói: "Đây vốn là phiền phức ta gây ra, ngươi đừng để ý những lời của mẫu thân, cũng đừng chống đối nàng, nếu không nàng lại lải nhải."

Tiểu hồ ly thường ngày thoạt nhìn tùy tiện, cũng không ngờ nàng tâm tư nhẵn nhụi như tơ. Ta tất nhiên là cảm động một phen, chỉ là nội tâm càng thêm quấn quýt. Ngẩng đầu nhìn Kiêm Hư, hỏi: " Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"

Vị biểu cô thường xuyên cùng tiểu hồ ly đấu khẩu này, lúc này vô cùng nghiêm túc, cau mày nói: "Oán linh vốn là không phải thực thể, dĩ nhiên cũng không có ý thức, hơn nữa mấy con này cũng không mạnh bao nhiêu, sở dĩ có thể tổn hại đến Liễm Diễm thật ra là bởi vì nàng tu vi quá yếu kém, lại bị thương, đả kích tinh thần cũng quá lớn, ban ngày thì không sao, chỉ là buổi tối sau khi ngủ, không tránh bị tà khí nhập thể, một khi vào mộng, thân thể sẽ tái diễn lại tình trạng lúc ban đầu, ngày tháng lâu dài, sợ là sẽ nguy hiểm."

Ta nghe vậy bàn tay nắm thật chặt, nhất thời lo sợ không yên, tiểu hồ ly lại ngồi trong lòng ta, khinh thường nói: "Kiêm Hư ngươi đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, cố ý nói nghiêm trọng như vậy cũng không hù dọa được ta, có biện pháp thì nói mau, ta còn không biết ngươi sao?"

Kiêm Hư nhíu mày, bĩu môi, Tư Hàn ở ở một bên lay động thân thể nàng: "Ôi, đã là lúc nào rồi, Kiêm Hư ngươi mau nói đi."

Biểu tẩu đã nói như thế, vị thần y này cuối cùng cũng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói với bọn ta: "Biện pháp cũng đơn giản, sát khí trên người cháu rể quá nặng, ở bên cạnh trong lúc Liễm Diễm ngủ là được rồi, những oán linh kia hẳn là không thể đến gần."

Nếu như, lực khống chế của bản hống yếu kém một chút, vậy cửa ải này chắc chắn là không vượt qua được.

Đây tính là bánh nướng từ trên trời rơi xuống sao? Sai, bánh nướng này đặt ngay trước mặt lại không thể ăn, đó cũng là một chuyện phiền toái.

Liễm Diễm ngồi trong lòng ta thoả mãn gật đầu: "Như thế rất tốt."

Tư Hàn lại sầu khổ nhíu mày: "Nhưng như thế không giải quyết được vấn đề căn bản a."

Kiêm Hư gật đầu: "Chính là như thế, muốn giải quyết tận gốc có hai biện pháp, một cái mặc dù không phiền lại tốn chút thời gian, một cái mặc dù nhanh, lại phải tốn chút máu."

Nghe thấy phải tốn chút máu, ta liền kinh ngạc, vội vàng nói: "Hay là tốn chút thời gian đi, ta không thiếu thời gian, máu thì thôi đi." Nhịn không được lại ôm chặt người trong lòng, trên người một tiểu hồ ly như thế có thể có bao nhiêu máu a.

Kiêm Hư bật cười, nói với ta: "Xem ngươi nóng lòng kìa, tuy rằng là muốn máu của ngươi, cũng không khoa trương như vậy, ngươi là một con vọng thiên hóng còn sợ mất chút máu sao?"

Ách, thì ra là muốn lấy máu của ta, như vậy thì dễ rồi.

Ta âm thầm thở ra một hơi, đang định hỏi là biện pháp gì, lại nghe tiểu hồ ly nói: "Dùng biện phái đầu tiên là được rồi, Tư Sinh nói đúng, thời gian ta không thiếu."

Kiêm Hư kéo kéo khóe môi, dáng vẻ trêu đùa, nói với Tư Hàn: "Con gái lớn không giữ được, khửu tay bẻ ra ngoài rồi."

Bộ mặt già nua của ta không khỏi đỏ lên, chỉ cúi đầu tiếp tục đút tiểu hồ ly ăn nho. Nàng cũng dáng vẻ hưởng thụ không chút xấu hổ.

Kiêm Hư rốt cuộc triệt để tiêu trừ bất an trong lòng bọn ta, mặc dù không biết trước đó nàng đến Bất Tử Sơn là có chuyện gì, nhưng lần này bọn ta ngược lại cũng không để ý nữa. Nói chuyện phiếm gần nửa ngày, nàng liền cáo từ. Ta cùng với Liễm Diễm cũng cáo biệt Tư Hàn, trở về phủ công chúa.

Biện pháp cần thời gian, thật ra đó là chờ vết thương của Liễm Diễm bình phục, tu vi tăng tiến, oán linh theo thời gian cũng sẽ yếu đi, dĩ nhiên khó có thể thương tổn đến nàng. Chỉ là ta lo lắng, nên vẫn hỏi biện pháp nhanh hơn, biện pháp này cũng đơn giản, thật ra là dùng máu của ta tế những oán linh này, số lượng ít đến không đáng nhắc đến.

Ta tất nhiên là ghi nhớ, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao, như tiểu hồ ly nói, nếu bọn ta có thời gian, vì sao phải cho bọn hắn chiếm tiện nghi.

Dĩ nhiên, bản quân vẫn là có một suy nghĩ khác, vạn nhất giải quyết quá nhanh, đêm nay không phải...khụ khụ khụ.

Nghĩ đến hơn một năm nay, bản quân đối với của xinh đẹp này, vẫn lo sợ trốn tránh không kịp, đương nhiên là xuất phát từ rất nhiều lo lắng, dù sao, trái tim giao phó ra ngoài đến cuối cùng bị đâm thành tổ ong cũng không phải chuyện ít gặp, bản quân tuy có một trái tim cứng rắn, nhưng số lần nhiều rồi, cũng khó tránh sợ hãi.

Hôm nay mặc dù hồi tưởng lại một số người và việc đều đã có một chút mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. Bất quá chỉ là, lúc trước tiểu hồ ly này cho ta đả kích quá lớn, ngẫm lại nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta thật không biết phải làm như thế nào. Bản quân tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng thực sự không phải một của cổ hủ, nếu đã không dứt ra được, vậy không bằng cược một lần, triệt để luân hãm, nếu vẫn không nhận được hồi báo, vậy cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo.

" Ngươi đang nghĩ gì?" Tiểu hồ ly oán giận gọi một tiếng, đem lực chú ý của ta gọi ,: "Bữa tối cũng bưng lên rồi, còn không lập tức đút ta."

"Được, được." Ta đặt quyển sách không đọc được mấy chữ trong tay xuống, vừa rửa tay vừa đáp: "Thức ăn chỗ ngươi tiêu chuẩn thật khác biệt, trước kia cũng thôi đi, hiện tại là cho bệnh nhân ăn, thế nào có thể qua loa, ngày mai ta đích thân nấu cho ngươi ăn, ngươi chắc chắn ăn được."

Rửa tay xong, ta lau tay lên khăn mặt, nghe được tiểu hồ ly ở trên giường lên tiếng nói một tiếng, được.

Giọng nói, ngọt ngào vô cùng.

Ta chấn động mà nghĩ, có lẽ lúc này đây ta cuối cùng đã lựa chọn đúng.