Chương 2

Bất Tử Sơn tuy rằng ngay lân cận Hướng Vân Quốc, chỉ là địa giới kia không phải người bình thường có thể đi vào, cũng không phải nơi người không tầm thường nguyện ý đến, lại càng không phải là nơi đại Hống ở bên ngoài hơn hai vạn năm đến được.

Chỉ lúc nhìn từ rất xa, sơn thể trùng điệp không dứt, mông lung âm trầm, nơi chốn lộ ra vẻ huyền ảo.

Lát nữa ta cũng phải đi vào nơi cư ngụ của hồ tộc hiện nay, thật sự là không ngờ đến.

A nương đem ta giao phó cho Liễm Diễm bọn họ, sau đó liền ngồi xe ngựa trực tiếp đi đến Bất Tử Sơn.

Lúc đến nơi liền thấy trước cửa dừng hai cổ xe lớn, hoa lệ lại quỷ mị, xung quanh quỳ một vòng xa phu, lại đứng một vòng thị vệ, vô cùng phô trương.

Không ngờ ta dĩ nhiên phải ngồi một trong hai cổ xe đó, tiến vào bên trong địa giới.

Liễm Diễm nằm trên nhuyễn tháp, một tay đỡ trán, một đôi mị nhãn đánh giá ta, dáng vẻ tràn đầy hứng thú, tay kia cầm lấy một quả nho cho vào trong miệng.

Bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, móng tay sạch sẽ trong suốt, cầm lấy quả nhỏ bích lục càng trở nên nổi bật. Chỉ thấy nàng chậm rãi ăn nho, đôi môi đỏ mọng đều là thủy quang, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi khéo léo đỏ bừng, phun ra vài hạt nho, dáng vẻ vô cùng thích ý.

Nàng vừa nằm, một thân xiêm y càng thêm bại lộ, mảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, một mảnh tuyết trắng, thiếu chút nữa chiếu mù mắt ta, bị mái tóc đen óng che lấp một phần càng chọc người mơ màng, hai chân thon dài, được xiêm y đỏ rực và hồng thảm trên tháp tôn lên càng thêm vạn phần kiều diễm.

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có nàng thỉnh thoảng có động tác, chuông bạc đeo trên mắt cá chân, phát sinh vài tiếng vang thanh thúy.

Bản đại Hống vẫn cảm thấy bản thân là một người hiểu được thanh nhã phong tình, thưởng thức được phong cảnh, chỉ là lần này trộm nhin vài lần cũng không khỏi thấp đầu âm thầm kêu khổ, khoang miệng không tự giác được mà tiết ra nước bọt cũng không biết là bởi vì quả nho trong tay nàng hây là bởi vì đôi chân nàng.

Dáng vẻ này của nàng nếu như là ở nhân gian, nhiều người tự xưng là quân tử cũng phải xông đến, nhưng hôm nay ta vốn không thể xưng là quân tử, đối mặt em dâu kiều mị diễm lệ, chỉ có một bụng nước đắng.

Hoa càng xinh đẹp, sẽ càng nhiều gai.

Trước kia du ngoạn nhân gian, đùa giỡn người ta còn chưa tính, hôm nay lúc này, nào dám động một chút tâm tư gì?

Đây là thiên hồ của Bất Tử Sơn, hơn nữa còn là em dâu của ta.

Ta cẩn cẩn dực dực ngồi xếp bằng ở một bên, nhớ lại bài thanh tâm chú vỗn dĩ nhớ không trọn vẹn, niệm vài câu phật hiệu, rốt cuộc đè xuống vài tia tạp niệm trong đầu.

Ta mới vừa bình tĩnh nỗi lòng, lại nghe bên kia mỹ nhân khanh khách cười rộ lên. Trong lòng bất giác sợ hãi.

" Thế nào, ngươi sợ ta?"

Nàng nói ta sợ nàng, như vậy thật sự có chút tổn hại thể diện.

Ta thân là đại Hống sống gần ba vạn năm, sẽ sợ một tiểu hồ ly bất quá chỉ vừa ba nghìn tuổi?

Buồn cười.

Nhớ lúc ta phong lưu nhân gian, còn không biết vật nhỏ này đang trốn trong góc nào chờ đầu thai.

Đây là vấn đề liên quan đến sĩ diện, khó trách kích phát tính khí của ta, liễm thần sắc, ánh mắt buông xuống, trầm giọng nói: "Em dâu, dựa theo bối phận, ngươi chi bằng gọi ta một tiếng a tỷ, hôm nay đến chỗ ngươi bất quá cũng là bởi vì đệ đệ ta phạm vào sai lầm, bản quân thấy thẹn trong lòng mà thôi. Không nói đến có sợ ngươi không, chỉ nói tầng quan hệ này ta cũng nên thương yêu ngươi, dân phong hiện nay không thuần phác như trước đây, cho dù là hai nữ tử ở cùng một chỗ cũng khó tránh gặp phải một chút nhàn ngôn toái ngữ, a tỷ ta tuy rằng không quá chú ý, nhưng ngươi là công chúa lại có hôn ước trên người, vẫn bên chú ý thì tốt hơn. Hôm nay ta đến chỗ ngươi, cũng xem như sớm bồi dưỡng cảm tình, ngày sau chung sống tất nhiên là thuận tiện."

Ta nói những lời này thứ nhất là vì chứng minh bản thân không sợ nàng, thứ hai là khiến nàng thu liễm mị khí trên người, thứ ba sao, cũng là cho thấy lập trường, ta mặc dù không phải một chính nhân, khụ khụ, quân tử, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không hạ thủ với em dâu của mình.

Cũng không nghĩ, ta nói một đoạn lớn, nàng lại chỉ nghe được một câu, tiếng cười càng thêm thanh thúy êm tai, ngữ khí mê người: "Nga? Cũng không biết a tỷ là muốn yêu thương em dâu như thế nào đây?"

May mà lúc này ta chưa từng uống trà, bằng không một ngụm trà phun ra thực sự quá bất nhã.

Ta nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn xuống lửa giận, nhắm mắt tĩnh tọa, không hề để ý đến nàng.

Trời mới biết, ta tĩnh tọa lúc này là gian khổ cỡ nào.

Bên kia lại vang lên tiếng chuông bạc thanh thúy, vô cùng linh động.

Thầm nghĩ, không phải là vị công chúa kia đứng dậy chứ?

Chỉ vừa nhấc mắt, liền thấy nàng không biết khi nào đã ngồi xuống trước mặt ta, cười như không cười mà nhìn ta.

Thực sự dọa người ta giật mình.

Có lẽ là việc quá đột nhiên, thần sắc liền không giấu được, chỉ thấy đối phương lại cười khanh khách, tựa hồ rất hài lòng trước phản ứng của ta.

Ta cho dù là Bồ Tát đất, nhưng cũng còn ba phần khí thế của bùn đất, huống hồ ta vốn dĩ chính là một mãnh thú tính tình hung hãn, lần này thật sự là bị chọc giận, nhíu mi hung hăng trừng nàng, cả giận nói: "Liễm Diễm, đừng tưởng rằng bản quân sẽ không làm gì ngươi? Ngươi nếu như an phận một chút, ta cũng sẽ tường an vô sự chờ đệ đệ ta đến, nếu như ngươi lúc nào cũng đến trêu chọc như vậy, đừng trách ta trở mặt."

Nàng ngây người, nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp thủy quang liễm diễm, chấn động mà cười, phong tình vạn chủng.

" Ngươi cũng...." Nàng một bên cười, một bên đưa tay giả vờ muốn xoa trán ta: "Muốn trở mặt thế nào?"

Động tác của nàng thật sự chạm đến nghịch lân của ta.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ A Niệm, cho dù ngay cả phụ thân mẫu thân cũng không dám chạm vào trán của ta, không nghĩ đến vị công chúa này lại lớn mật như vậy.

Lúc đầu ngón tay của nàng chạm vào trán ta, đã bị ta một tay nắm lấy.

" Liễm Diễm." Áp tay nàng xuống tại bên người, nghiêng người ấn nàng ngã xuống, từ trên nhìn xuống: "Ngươi thực sự là to gan, dám chạm vào trán của vọng thiên hống."

Ta không biết thần sắc của bản thân có bao nhiêu dữ tợn, nhưng nhất định không dễ nhìn đi nơi nào.

Không trở lại nguyên hình đã xem như tốt lắm rồi.

Nhưng Liễm Diễm tựa hồ một chút cũng không sợ, bị ta đè nặng cũng không hiện ra một tia kinh hoảng, mà chỉ bình tĩnh nhìn ta.

Dáng vẻ trấn định của nàng là điều ta không nghĩ tới.

Có lẽ nàng cũng phải biết, tu vi của nàng không bằng ta, cho dù cộng thêm một đôi phụ mẫu của nàng cũng không nhất định có thể áp chế ta, nhưng nàng lại không một tia sợ hãi, cứ như vậy đạm nhiên nhìn ta.

Lúc này, mị nhãn như tơ, thanh minh đến tựa như một đầm nước.

Ta bị nàng nhìn đến có chút chột dạ, nhưng nếu như buông tay, sẽ rất mất mặt.

Trước đã thua một bậc, hôm nay lại bại trận, sau này nhất định không ngẩng đầu lên nổi, vậy ngày tháng sau này tất nhiên sẽ càng khổ sở.

Ta nghĩ như vậy, liền chỉ có thể giằng co, không chịu thua mà nhìn thẳng vào mắt nàng.

Qua gần một khắc, lúc ta cho rằng bản thân kiên trì không nổi nữa, Liễm Diễm bỗng nhiên mỉm cười quyến rũ.

Trái tim ta không tự giác được mà thầm nghĩ kêu một tiếng không xong.

Hai tay ấn lấy vai nàng đã bị nàng đè lại.

" Ngươi..." Ta vừa mới nói một chữ, cũng rốt cuộc không mở miệng được.

Tay nàng ấm áp nhẵn nhụi, mềm mại không xương, phúc trên tay ta, tựa như tơ lụa.

Lúc này ta đâu còn lo lắng mặt mũi gì nữa, chỉ cấp cấp muốn bứt ra.

Chưa từng nghĩ, trên tay nàng rõ ràng không dùng sức lực, nhưng lại dường như khóa chặt xương cốt, vững vàng nắm chặt lấy tay ta.

"Này...." Nên làm như thế nào cho phải? Ta gọi nàng, không một chút biện pháp, nửa người trên vẫn đè trên người nàng, nếu như muốn cứng rắn, lại không tổn thương nàng, vậy khó tránh phải phá hủy cổ xe này: "Mau buông tay!"

Nàng lại hoàn toàn chưa từng để ý tới để ý tới, hai chân đè nặng bắp chân của ta, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

" Liễm Diễm vốn còn tưởng rằng là bản thân nhất sương tình nguyện, không ngờ a tỷ còn cấp thiết hơn so với Liễm Diễm."

Ta bị một câu nói của nàng kí©h thí©ɧ từ đầu run sợ đến xương sống, run lên một hồi, cuối cùng nhận rõ một sự thật.

Bản quân tu luyện gần ba vạn năm, đạo hạnh rốt cuộc vẫn chưa đủ, cũng không phải đối thủ của yêu nghiệt này a.

Ta bên này nhận rõ hiện thực, liền đã định ra kế hoạch sau này, chỉ là lần này làm sao thoát khỏi khốn cảnh, vẫn còn là một vấn đề lớn.

" Em dâu, em dâu." Ta liên tiếp gọi hai tiếng, trầm giọng nói với nàng: "Ngươi cần phải hiểu rõ, ở đây là trên xe."

Đôi môi đỏ mọng của nàng, tuôn ra vài tiếng cười như chuông bạc: "Là trên xe thì đã sao?"

Ta bị nghẹn lời, đang mặt ủ mày chau, đột nhiên thấy đĩa nho bên cạnh, liền vội vàng nói: "A tỷ ta lần này đến Bất Tử Sơn của ngươi, coi như là khách, ngươi chính là chiêu đãi ta như thế này sao? Hai ta ngày sau thời gian chung sống còn lâu dài, không bằng nhân cơ hội này hảo hảo tìm hiểu, cũng để tránh ngày sau xa lạ, ngươi xem, tư thế này của ta cũng thật phải một tư thế tốt để nói chuyện phiếm, không bằng ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện, bản lĩnh lột nho của a tỷ cũng không sai a."

Ta quả thực hạ thấp tư thái mấy vạn lần, lột nho cho một tiểu hồ ly.

Cho dù là A Niệm, ta cũng chưa từng giúp nàng lột nho a.

Người dưới thân, lại cười khanh khách, lắc đầu nói: "A tỷ cảm thấy tư thế này không tốt, nhưng em dâu lại cảm thấy, tư thế này chính là thích hợp tâm sự." Nàng dừng lại chốc lát, đôi mắt đảo qua trước ngực của ta, thấy ta rùng cả mình, mới tiếp tục nói: "A tỷ nếu như thấp người xuống chút nữa, cũng không phải là, tâm của ngươi, kề sát tâm của ta rồi sao?"

Dưới loại tình huống này, chân chính là sơn cùng thủy phục nghi vô lộ* a.

*Đường cùng không còn sự lựa chọn

Trong lúc tuyệt vọng mất hết can đảm, ta dĩ nhiên còn có thể phân ra một chút tâm tư đi oán hận đệ đệ của ta.

Liễm Diễm lại tiếp tục nói: "Huống hồ nho kia, vừa rồi em dâu đã ăn đủ rồi, trái lại không vội ăn tiếp." Nàng nói xong lại liếʍ môi, động tác thật sự là câu người: "Dĩ nhiên, nếu như là a tỷ muốn nếm thử hương vị, Liễm Diễm dĩ nhiên không ngăn cản ngươi, không bằng dùng tư thế này, từ chỗ em dâu nếm thử, hương vị dĩ nhiên là tốt hơn so với nho ở bên kia rất nhiều."

Ta nhìn khuôn mặt của nàng, quả thực khϊếp sợ đến không biết như thế nào cho phải.

Bản chất ngoan lệ hiện ra, lực đạo trên tay nặng thêm, hung hăng nắm lấy vai nàng, cực kỳ phẫn nộ nói: "Liễm Diễm a Liễm Diễm, hay cho ngươi là công chúa của Bất Tử Sơn, bản quân sống gần ba vạn năm, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi, ta thấy ngươi là muốn nam nhân muốn đến điên rồi, hiện tại liền để ta thay đệ đệ ta giáo huấn hồ ly tinh ngươi một chút, sau này nói không chừng cũng là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc."

Ta tuy là không phải một nam nhi, lại vô cớ là một người nữ sinh nam tướng, lúc trước xác thực cũng phiền một một hồi, chỉ là lâu dần cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, cũng không nghĩ dĩ nhiên lại bị hồ ly tinh xem ta là vật thay thế cho đệ đệ mà thèm khát, thật không biết nên khóc hay cười.

Những lời này tuyệt đối có đủ ác liệt, lực đạo trên tay lại nặng, xương tỳ bà dưới tay ta dường như muốn vỡ vụn.

Liễm Diễm quả nhiên chịu không nổi đau đớn, cắn môi kêu rên vài tiếng, trên trán toát ra một tầng hồ hôi, chỉ chốc lát sau, ngay cả trên người cũng thấy mồ hôi, nhưng nàng rốt cuộc cũng chưa từng lên tiếng, chỉ là đôi mắt vừa quật cười vừa ai oán nhìn ta.

Ta đầu tiên là thấy mồ hôi trên trán nàng, tự biết bản thân hạ thủ có chút nặng, nên lập tức thả nhẹ lực đạo, đợi đến lúc cả người nàng cũng xuất mồ hôi mới đột nhiên phát giác trong xe dĩ nhiên tràn ngập một cổ khí tức kỳ lạ, khiến người ta choáng váng đầu óc.

Liễm Diễm lúc này có lẽ rất đau đớn, không rảnh dây dưa ta, ta cũng lập tức tránh ra, dựa vào một bên, chỉ đứng xa xa nhìn người nằm trên nhuyễn tháp.

Nàng lúc này dáng vẻ có chút chật vật, nhưng lại lộ ra một chút phong tình, chỉ là thần sắc có chút tái nhợt, đôi mắt bình tĩnh nhìn nóc xe, có chút vô thần.

Ta thầm kêu một câu, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của nàng ngược lại giống như bị ta làm gì đó, thực sự là nghiệp chướng nặng nề, nhưng ta chỉ đứng nhìn, cũng không dám tiến đến.

Hương khí kia càng gần Liễm Diễm càng dày đặc, hiển nhiên là phát ra từ trên người nàng.

Bản quân nghe nói có một số nữ tử trời sinh có hương thơm, Liễm Diễm có lẽ cũng là một trong số đó, thực sự là một yêu nghiệt trời sinh, ta hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ đến gần nàng nửa bước.

Nàng nằm hoãn một hồi, mới chậm rãi ngồi dậy, xiêm y vốn dĩ không chỉnh, cuối cùng từ trên vai nàng chảy xuống, ta sợ đến lập tức nhắm mắt lại, nhưng rồi lại nghe nàng cười nói: "Không ngờ a tỷ thì ra là có khẩu vị này, Liễm Diễm tuy rằng không tinh thông lắm, nhưng cũng không phải không học được, chuyện vừa rồi, em dâu đã ghi nhớ, sau đó tất nhiên cố gắng thỉnh giáo a tỷ."

Ô hô ai tai*.

*lời than thở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài

Đệ đệ, a tỷ ta, a tỷ ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ.