Chương 3

Dọc đường ta quả thực là chịu dằn vặt thể xác lẫn tinh thần, lúc đến Bất Tử Sơn, lại gặp một đám người nhìn chằm chằm, thực sự là rất gian khổ.

Liễm Diễm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, cũng không đi chỉnh lý xiêm y và mái tóc mất trật tự của một thân, sống chết kéo lấy cánh tay của ta, liền xuống xe.

Phía trước Mông Chi và Tư Hàn thấy quang cảnh này, tựa hồ có chút thoả mãn gật đầu, vung tay lên liền sắp xếp cho ta ở trong một tiểu viện trong phủ công chúa.

Ta lúc này đã sinh không nổi nửa điểm suy nghĩ phản kháng, thầm nghĩ thời gian ở trong phủ công chúa, có thể tránh tránh thì tránh, có thể trốn thì trốn, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đợi đến lúc a nương đem đệ đệ không đáng tin của ta đến đổi cho ta, cũng xem như công đức viên mãn rồi.

Nhưng mọi chuyện sẽ không giống như ý nguyện.

Ta vốn tưởng rằng là trữ quân của Bất Tử Sơn, Liễm Diễm công chúa hẳn là có không ít việc cần hoàn thành, cũng không nghĩ, ta là vương trữ của Hướng Vân Quốc cũng chưa từng thấy ta làm chuyện gì.

Liễm Diễm gần như mấy ngày gần đây đều ở trong tiểu viện của ta, không có việc gì lại đến trêu chọc ta, có việc thì khıêυ khí©h ta, ngày tháng của ta càng trở nên gian khổ.

Về sau, ta liền dần dần tìm đường xuất môn, cuối cùng cũng tìm được một manh mối.

Liễm Diễm có lẽ là oán đệ đệ ta hủy hôn bỏ trốn, cho nên liền lấy a tỷ ta đến dằn vặt trút giận, hơn nữa ta cùng với đệ đệ còn có vài phần tương tự, lại càng khiến nàng ghi hận trong lòng.

Ta chỉ đau lòng bản thân là một tiên quân tốt, lại là một con vọng thiên hống tiếng tăm lừng lẫy, lại phải chịu tội này, gặp cảnh khốn cùng, kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng nghe, muốn kêu oan cũng không người cáo trạng, chỉ có thể bị đánh rớt răng còn phải nuốt máu xuống bụng, còn phải lo lắng A Niệm có nhận được thông báo của tộc nhân hay không, có thể đến cứu ta hay không.

Ngày tháng trôi qua không thoải mái, ban ngày chờ đợi lo lắng, buổi tối lại bắt đầu ác mộng liên tục.

Ta tâm tình dồn nén vô số lần, sợ đến ngủ cũng ngủ không được.

Một ngày nọ, Liễm Diễm lại đến tìm ta.

Đúng lúc, sáng sớm hôm nay, ta cũng vừa mới mông lung mở mắt, liền thấy nàng từ ngoài cửa tiến đến, trong tay không biết đang ôm cái gì.

Nàng đến chỗ ta từ trước đến nay là không cần gõ cửa, ta tuy rằng phẫn hận, nhưng cũng cũng có chút quen rồi.

" Tư Sinh." Nàng một bên đi đến bên giường, một bên gọi ta, khuôn mặt kiều diễm tột đỉnh, hiện tại mỉm cười ôn hòa: "Rời giường thôi."

Ta chỉ cảm thấy hình ảnh có chút mơ hồ, lục lọi lấy xiêm y muốn rời giường, cuối cùng thấy rõ trong tay nàng ôm chính là thứ gì.

Đó dĩ nhiên là một con tiểu hồ ly.

Quấn trong tấm thảm, chỉ lộ ra cái đầu, ngoại trừ đôi tai là màu trắng, tất cả đều là hỏa hồng.

Ta di một tiếng, hỏi Liễm Diễm: "Đây là tiểu hồ ly từ đâu đến?"

Nàng lại cười đến ôn nhu, lay động tiểu hồ ly trong lòng, nói với ta: "Tư Sinh ngươi cũng ngủ hồ đồ rồi, đây không phải hài nhi của chúng ta sinh sao."

Trong đầu ta nổ ầm một tiếng, ngây ngốc nhìn tiểu hồ ly kia.

Liễm Diễm đưa tiểu hồ ly về phía ta nói: "Đến, ngoan, mau gọi phụ thân."

Tiểu hồ ly quả nhiên miệng phun nhân ngôn, giọng nói lanh lảnh mà gọi ta một tiếng: "Phụ thân."

Vừa thức dậy, ta chỉ cảm thấy cả người không một chỗ nào không phải đau nhức, ngực tức thì bị vật gì đó đè nặng, khiến ta hô hấp gian nan.

Mà trong đầu ta vẫn quanh quẩn hình ảnh trong mơ tựa như chân thật kia, từng tiếng phụ thân của tiểu hồ ly ở trong đầu ta càng truyền càng xa.

Ta chỉ sợ đến cả người cũng bắt đầu run rẩy, nỗ lực ngồi dậy, chỉ thấy một con hồ ly đỏ rực từ trên chăn lăn xuống phía dưới, chân thật dọa ta sợ đến ta ba hồn bảy vía bay đi một nửa, tựa như bệnh tâm thần mà nhảy xuống người, nhìn con hồ ly kia không ngừng kêu loạn.

Nhưng hô hoán cái gì, đến bản thân ta cũng nghe không hiểu rõ lắm.

Con hồ ly kia vốn dĩ đang ngủ, lúc này cũng tỉnh, đứng trên giường nhìn ta.

Ta bị nàng nhìn đến sợ hãi, trong miệng còn đang la hét gì đó, lại nghe con hồ ly kia nói: "Tư Sinh, ngươi đang trúng tà gì, sao lại phát điên như vậy."

Đó rõ ràng là giọng nói của Liễm Diễm.

Ta lúc này mới phát hiện, con hồ ly này so với trong mộng lớn hơn không biết bao nhiêu, lại nhìn xuống chân giường, tản lạc đầy xiêm y của Liễm Diễm, cho nên mới hiểu được, con hồ ly này là Liễm Diễm hóa thành, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, quấn chăn ngồi xuống trên ghế, hung hăng uống một bình trà.

Liễm Diễm không biết vì sao, luôn thích hóa về bản thể đến ngủ chỗ ta. Ta khởi điểm tuy rằng không quá nguyện ý, nhưng không làm gì được nàng, may mà nàng hóa về bản thể, cũng là một con hồ ly mềm mại, không chiếm bao nhiêu diện tích giường ngủ, cũng không lộ ra bao nhiêu kiều diễm, nên ta liền khoan hồng độ lượng mắt nhắm mắt mở.

Chỉ là giấc mộng vừa rồi thực sự hù dọa ta, cũng khiến ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Đến Bất Tử Sơn đã hơn ba tháng, a nương bên kia lại không truyền đến nửa phần tin tức, nếu là nàng vẫn không tìm được đệ đệ ta, lẽ nào ta thực sự phải chờ mãi ở chỗ này?

Ta trầm thống nhìn tương lai mờ mịt của bản thân, Liễm Diễm hóa thành hồ ly lại ngáp một cái, cuộn thành một đoàn, oa ở trên giường, uể oải nói với ta: "Lúc này mới canh ba, ta rất mệt mỏi, ngươi trở về ấm giường cho ta, ban đêm thực sự là rất lạnh."

Ta hiện tại buồn ngủ mất hơn phân nửa, nào còn ngủ được, nàng chiếm giường của ta, ta tất nhiên là không chịu trở lại, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích.

Liễm Diễm vốn dĩ cúi đầu lúc này lại ngẩng đầu, ngay cả hai lỗ tai rũ xuống cũng dựng thẳng lên, chăm chú nhìn ta chốc lát, lại nằm sấp trở lại, một lúc lâu mới lạnh giọng nói với ta: "Nếu như ngươi không đến, ta sẽ qua bên đó, chỉ là hồ ly vóc người quá nhỏ, không bằng hóa lại hình người, sẽ thuận tiện hơn một chút."

Nàng lúc này không một mảnh vải, nếu như hóa lại hình người, đó là chính là một đại yêu nghiệt.

Liễm Diễm đe doạ đe doạ như thế, thực sự là cực độ đáng trách, ta nghĩ tông cửa xông ra, rồi lại kiêng kỵ bản thân chỉ mặc áo ngủ, khó tránh nàng thật sự hóa lại hình người, nên cũng chỉ đành khuất phục trở lại trên giường.

Chỉ là ta mới vừa ngồi trở lại trên giường, Liễm Diễm liền rất là biết nghe lời mà chui vào trong chăn của ta.

Nàng một thân da lông sạch sẽ mềm mại, vuốt ve một lần, liền có một chút thư thích, làm cho người ta không muốn dừng tay.

Nhưng vừa nghĩ đến nàng đáng giận, ta liền có một chút rối rắm, ôm cũng không phải, không ôm cũng không phải.

Nàng tự tìm một vị trí thoải mái, đầu tựa vào ngực ta, nếu không phải ngực ta ứng với hình dung về bức tường chốn nhân gian, tất nhiên là sẽ cho rằng nàng muốn ăn đậu hũ của ta, nếu đã vậy cũng liền theo ý nàng thôi.

Nằm chốc lát, ta tất nhiên là hoàn toàn không buồn ngủ, Liễm Diễm đột nhiên mở mắt, đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn ta.

Ta không biết nàng muốn làm gì, thầm nghĩ a tỷ trên danh nghĩa như ta thực sự là gian nan, còn phải đến ấm giường cho em dâu.

Nàng lại đột nhiên nói: "Tư Sinh, ngươi là vọng thiên hống duy nhất trong tộc sao?"

Nói đến vọng thiên hống, lúc trước ta vẫn dùng cái tên này ra đe dọa nàng, không ngờ nửa điểm cũng không có tác dụng, hôm nay ta đã tâm tro ý lạnh, gật đầu đáp: "Tuy rằng không phải hi hữu nhưng xác thực cũng chỉ có một mình ta."

Nàng lúc này mới nhắm mắt, dường như cảm thấy mỹ mãn mà gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi."

Ta không biết nàng là có ý gì, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Hoa văn trên tráng vọng thiên hống rất đẹp, bản cung rất yêu thích."

Bản vọng thiên hống, chỉ cảm thấy trong lòng thật lạnh thật lạnh.

Ta lúng túng nói: "Thật ra, thật ra chữ vương trên trán thật sự là trói buộc lại tục khí, a tỷ, a tỷ ta che dấu cũng rất khổ cực. Thực sự không phải một thứ tốt, thực sự, tuyệt không đẹp."

" Ngô." Liễm Diễm nằm trên người ta, dường như vô cùng hài lòng, hừ nhẹ một câu: "Nếu a tỷ cảm thấy che giấu khổ cực, vậy ở trước mặt em dâu cứ để lộ hoa văn trên trán đi."

Nàng gọi ta a tỷ nhưng ngữ khí lại rất trêu tức.

Thường ngày, nàng trái lại gọi ta Tư Sinh.

Chỉ mỗi khi ta muốn phát huy một chút uy nghiêm của a tỷ, nàng mới cắm lấy hai chữ này không tha, rõ ràng là trêu chọc ta, ta tuy là biết rõ nhưng lại luôn nghĩ không ra cách, vẫn cầm hai chữ a tỷ đến làm lá chắn.

Ta cười gượng một tiếng, không thèm nhắc lại, lại nghe nàng nói: "A tỷ, em dâu từng may mắn gặp bản thể của một con vọng thiên hóng, trong lòng vô cùng hướng tới, nếu như ngươi đau lòng ta, không bằng hóa thành dáng vẻ của đại hống, để em dâu ở gần quan sát một lần."

Ta đau lòng ngươi cái quỷ gì, ngược lại ta thật sự là muốn ngươi bị đau.

Có lẽ là đệ đệ ta đã cứu nàng trong lúc hóa thành đại hống, cho nên hôm nay nhìn thấy nhân hình cũng không đủ, còn muốn nhìn thấy nguyên hình mới có thể an ủi trong lòng.

Có thể tưởng tượng ta đường đường một vọng thiên hóng, hóa hình lẽ nào chính là vì làm vật thay thế cho người ta nhìn ngắm? Thực sự là rất hạ giá.

Khụ khụ, tuy là, ta đến làm ấm giường cũng đã hạ giá rồi, nhưng trăm triệu không thể tiếp tục rớt giá nữa.

Ta vừa nghĩ như vậy, liền miễn cưỡng nhếch miệng: "Em dâu nói quá lời, dáng vẻ của hống rất dữ tợn đáng sợ, có lẽ lúc trước em dâu ngươi thấy chính là nhân hình nên mới hướng tới, a tỷ biến hóa rồi sợ là sẽ hù dọa đến ngươi, ta thấy hay là thôi đi."

Nàng nằm trên ngực ta, cọ cọ, tựa như cũng không để ý ta cự tuyệt, lắc lắc hai lỗ tai, thì thầm: "Liễm Diễm ngược lại không cảm thấy dáng vẻ của hống có bao nhiêu đáng sợ, bất quá chỉ là một con thỏ lớn, cũng có chút khả ái!"

Con, thỏ, lớn!

Ta cực kỳ phẫn nộ, sau đó chỉ đành lau lệ chua xót, nghiêng đầu, vùi mặt vào gối mềm, trấn an tâm linh bị thương của ta một hồi, ngoài miệng vẫn là nói: "Ha ha, em dâu cũng thật can đảm, ha ha."

Nhớ đến lúc bọn ta ở phía Đông của Đông Hải, một ngụm đều có thể nuốt sống một con rồng, nhưng đó là chuyện của thời thượng cổ hồng hoang, nhưng lại đúng lúc đế quân của thiên giới là một con rồng, cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên mây, cho nên long tộc cũng bị xếp vào danh sách động vật quý hiếm được bảo vệ, bọn tiểu bối của tộc hống hiện nay cũng chỉ có thể đổi thành ăn chay, thỉnh thoảng nghe nói có mấy vị tiền bối trong tộc nhớ thương tư vị của long tủy, đều trở thành đối tượng đáng ngưỡng mộ.

Ta là một con vọng thiên hống hơn mười vạn năm mới có một con, thực sự là sinh sai thời gian, dĩ nhiên chưa từng thưởng thức qua tư vị của long tủy, những điều này cũng không sao, tóm lại bản thân coi như là một thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật thiên giới, chỉ là hôm nay ngay cả một con hồ ly nho nhỏ cũng đã cho rằng hống bọn ta bất quá là một loài thỏ lớn, khiến lòng ta thổn thức vài lần, buồn bã thương tâm một trận.

"Nếu a tỷ không muốn, vậy em dâu dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng ngươi, hiện tại hay là nghỉ ngơi đi."

Nàng hôm nay đúng là dễ nói chuyện, ta vô cớ tránh được một kiếp, trong lòng vô cùng thoải mái, buồn ngủ mới vừa chạy mất lại dần dần trở lại, ngáp một cái liền bất tỉnh nhân sự.

Chỉ là một khắc trước khi ngủ, ta theo thường lệ đảo mắt nhìn đại hồ ly trước ngực, hốt hoảng nhìn ra dáng vẻ của một tiểu hồ ly.

Thầm nghĩ bản hống lúc này nên chỉ lên trời mắng to một câu.

Ta chết mất.