Chương 4

Lại nói đến chỗ ta ngày cũng chờ, đêm cũng chờ, một lần chính là ba tháng, a nương bên kia cuối cùng truyền đến tin tức.

Thật không ngờ, lại là một tin xấu kinh thiên động địa, khiến ta lạnh lẽo thấu xương.

A nương nàng nhất thời tìm không ra đệ đệ, trái lại cùng phụ mẫu của Liễm Diễm, quyết định xong hôn sự của ta và nàng, dĩ nhiên là tại mười năm sau.

Mười năm, trong mắt một con đại hống gần ba vạn năm tuổi như ta, bất quá chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt.

Ta nghe được tin tức này, ngoại trừ ôm trái tim lãnh lẽo thì đã quyết định xong chú ý. Xả thân cứu quốc hôm nay đã vô phương thực hiện, số phận nắm giữ trong tay bản thân, lúc rãnh rỗi ta sẽ suy nghĩ làm sao để bỏ trốn.

Trước đó lúc đến Bất Tử Sơn, vẫn luôn ở tại tiểu viện trong phủ công chúa, thứ nhất là không muốn phức tạp, thứ hai là có điều kiêng kỵ đối với Bất Tử Sơn.

Chỉ là lúc đó, ta cho rằng a nương sẽ cứu ta ra.

Hiện nay, cầm đệ đệ đến đổi đã là nhất thời vô vọng.

Ta muốn bỏ trốn chi bằng tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, nên liều gom đủ dũng khí đi ra ngoài đi dạo một vòng.

Tại đây Bất Tử Sơn, miễn cưỡng tính toán, ta cũng ở nửa năm có thừa.

Liễm Diễm cùng ta tuy rằng không rõ quan hệ, chỉ là ta ăn nhờ ở đậu tính tình lại phóng khoáng, trong mắt người khác, có lẽ cũng được xem là hòa nhã dễ gần.

Mông Chi cùng Tư Hàn càng xem ta như con rể sắp vào ở rễ mà chiếu cố, thương yêu có thừa.

Đúng rồi, ở rể. Đệ đệ là cưới, còn ta là ở rể.

Vừa ý tướng mạo của ta liền chọn ta làm con rể, niệm tình địa vị của ta, liền bắt ta ở rễ.

Trong lòng ta bất bình, không ít lần ầm thầm oán thán, ngoài mặt lại giả vờ như mài mòn tấc cả góc cạnh, đối với Liễm Diễm mặc dù không tính là tha thiết, nhưng vẫn luôn làm ra dáng vẻ mặc kệ sống chết, hoàn toàn nhận mệnh.

Quản chế dĩ nhiên buông lỏng rất nhiều, phạm vi có thể hoạt động cũng càng lúc càng lớn.

Bất Tử Sơn nhỏ muốn chết, thật ra chỉ là một ngọn núi, nằm cạnh Hắc Thủy, vốn hẳn là một nơi địa linh nhân kiệt, nhưng hai bên sườn núi lại lộ ra vẻ tối tăm, ngọn núi này thật sự thiếu sáng sủa một chút.

Hôm nay hồ tộc phân bố rải rác trong các sơn động mà tu luyện, mà cả gia đình Liễm Diễm lại quang minh chính đại xây dựng gia trang trên đỉnh núi cao nhất.

Nói một lời công bằng, nếu không phải có điều kiêng kỵ đối với hồ tộc, ta có một thân phận một con tin, vậy phong cảnh của Bất Tử Sơn vẫn là không tệ, đáng giá thưởng thức.

Kết giới phong ấn của tộc thiên hồ vô cùng đặc biệt, trái lại không khó phá giải.

Ta ngày ngày theo kết giới du đãng, muốn tìm một vị trí yếu nhất, đợi đến khi vạn sự sẵn sàng, sẽ phá vỡ kết giớ mà bỏ trốn.

Từ sau khi định ra hôn kỳ, Liễm Diễm tựa hồ đột nhiên trên nên bận rộn, số lần đến chỗ ta cũng ít đi.

Ta tất nhiên là mừng thầm một trận, cũng không nghĩ sau đó lại trở nên hoảng loạn.

Có lẽ thời gian trước đều biết những chuyện nàng gặp phải mỗi ngày, trong lòng chuẩn bị rất vẹn toàn, dĩ nhiên kiên định, chỉ là hiện nay nàng đến bất định, ta lại âm thầm tín toán chuyện bỏ trốn, không khỏi liền có một chút có tật giật mình, vì vậy bắt đầu thấp thỏm.

May mà, Liễm Diễm thời gian gần đây ngoại trừ hóa thành hồ ly đến ngủ một chút, thì chưa từng làm chuyện khác người gì, a tỷ ta cũng vô cùng vui mừng.

Trong thời gian này ta nhờ người truyền tin đến Vân Mộng trạch vài lần, không ngờ tiểu tổ tông kia vắng ta dường như tuyệt không thương tâm, dẫn theo Tiểu Mộng Nhi thiên nam địa bắc, dĩ nhiên một lần cũng chưa từng gặp được nàng.

Trường hợp của ta chân chính ứng với một câu, đạn tận lương tuyệt, tứ cố vô thân.

Có lẽ là bộ dạng của ta thực sự quá đau khổ, Liễm Diễm dĩ nhiên có một ngày chủ động đến mời ta thưởng ngoạn phong cảnh Bất Tử Sơn.

Nghĩ đến nửa tháng gần đây, nàng đến chỗ ta bất quá ba bốn lần, hơn nữa không có một lần nào là hóa thành hồ ly đến ngủ nhờ, cho nên đột nhiên mời ta ngắm cảnh không khỏi làm cho cảnh giác hoài nghi.

Dựa theo suy nghĩ trước kia của ta, Liễm Diễm sau thời gian đầu cảm thấy mới mẻ, tóm lại sẽ chán ghét ta. Dù sao ta không phải đệ đệ, mà là a tỷ của hắn, nàng có lẽ cũng không hề muốn làm mọi việc trở nên phức tạp.

Mặc dù hôn sự định ra, chờ đệ đệ trở về muốn sửa đổi cũng không khó khăn, từ xưa đến nay cũng có tập tục cưới thay.

Hơn nữa nhìn thấy gần đây nàng ít đến, cộng thêm hành vi tuy rằng có chút càn rở nhưng đã quy củ không ít, ta thầm nghĩ có lẽ đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi.

Chỉ là ta vẫn đang ở hang ổ hồ ly, không khỏi có một chút khẩn trương, lúc này mới ngày ngày thấp thỏm.

Không ngờ hôm nay nàng đến mời ta, thật sự rất mờ ám.

Vài suy nghĩ đảo qua trong đầu, sợ hãi liệu có phải yêu nghiệt này đã phát giác ta ngày ngày du đãng bốn phía kết giới, đoán được bản đại hống có ý đồ chạy trốn?

Trong lòng ta tất nhiên là khẩn trương bất an, chỉ là nét mặt vẫn tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, khách khí nói: "Em dâu đến mời ta du ngoạn, trong lòng Tư Sinh đương nhiên là cam tâm tình nguyện, hẳn là vui vẻ nhận lời, chỉ là ngày gần đây có lẽ nhiễm chút phong hàn, thân thể có chút chậm chạp, hôm nay sợ là bất tiện xuất môn."

Nói xong, liền bày ra dáng vẻ ốm yếu, ho nhẹ vài tiếng, chứng thực lời bản thân nói không phải là giả.

Liễm Diễm vốn dĩ là nhàn nhã tựa vào ghế mỹ nhân, một bên thưởng thức chén trà một bên nói chuyện với ta, ta vốn là kiêng kỵ nàng, tất nhiên là lựa chọn cái ghế xa nhất mà ngồi xuống.

Đáng tiếc, bản hống từ khi ra đời tới nay chưa từng nhiễm phong hàn, chưa từng tự thể nghiệm qua, cho nên diễn xuất như vậy liền có một chút không đúng, mới vừa ho khan xong liền thấy Liễm Diễm ngẩng đầu, vẻ mặt trào phúng nhìn ta, trêu tức vết đầy trên mặt.

Ta tuy rằng hiểu được bản thân đã bại lộ, thế nhưng đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể tiếp tục trình diễn, vì vậy lại nói: "Cũng không biết phong hàn lần này sao lại nặng như thế, hành hạ a tỷ ngủ cũng không ngủ ngon, hôm nay đúng là sâu ngủ quấn thân, thật sự nhấc chân không nổi nữa."

Những lời này của ta trái lại không phải là giả, bởi vì Liễm Diễm đến không báo trước, trong lòng thấp thỏm, chất lượng giấc ngủ của ta dĩ nhiên còn kém hơn vài phần so với lúc nàng thường xuyên đến đây, mấy ngày qua ngẫu nhiên soi gương, không ngờ phát hiện ra vành mắt gấu mèo.

Lời này nửa thật nửa giả, ta ngược lại không sợ nàng bắt được chân ngựa, ngáp một cái liền đi đến bên giường, nói với Liễm Diễm: "Ngươi xem, mới vừa nói, ta liền mệt nhọc, em dâu gần đây tựa hồ rất bận rộn, cũng không nên lãng phí thời gian ở chỗ a tỷ nữa, mau đi thôi."

Nói xong câu này, ta cũng liền đến bên giường, nhưng còn chưa ngồi xuống, liền nghe được tiếng chuông bạc ở phía sau.

Ôi uy.

Muốn nói ta gần đây sợ nhất là cái gì, thì chính là sợ nhất tiếng chuông bạc đòi mạng này.

Đợi đến lúc ta vội vàng xoay người, chỉ thấy Liễm Diễm dĩ nhiên theo sát bên cạnh, nhíu mi nhìn ta.

"Em, em dâu."

Nàng hôm nay vẫn một thân xiêm y đỏ rực, cũng là lạnh thấu tâm, trong lòng phi dương. Ngược lại không phải bộ lần đầu tiên nhìn thấy, xiêm y của nàng mỗi ngày đổi một bộ, chưa bao giờ trùng nhau.

Trái lại là bản hống, thực sự có chút keo kiệt.

Lúc đến, bởi vì không chuẩn bị, liền chỉ mặc một bộ y phục hai ngày giặt một lần, mặc hơn nữa tháng, sau đó a nương đưa y phục đến, nhưng tuyệt đối không nhiều hơn năm bộ, huống hồ so với nàng, không biết giản di hơn bao nhiêu lần.

Ta gọi nàng một tiếng, nội tâm thật sự khẩn trương.

Chỉ thấy nàng trái lại không còn vẻ trêu đùa, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của ta, trong thanh âm dĩ nhiên còn mang theo quan tâm: "Dáng vẻ của ngươi thật sự giống như ngủ không ngon giấc, thế nào, không quen?"

Nàng vừa nói, dĩ nhiên một bên đưa tay muốn đến sờ mắt ta.

Ta dừng bước, ngã xuống giường, một bên thầm nghĩ bản thân hẳn là giấc ngủ không tốt nên nghe lầm rồi, một bên nói với nàng: "Đúng rồi đúng rồi, thực sự là khiến em dâu chê cười, a tỷ tuy rằng niên kỷ không nhỏ, đáng tiếc có chút quen giường, nên không quen ngủ chỗ lạ."

Nàng đứng bên giường, trên cao nhìn xuống, tâm tình có chút phức tạp, ta nhìn thấy âm thầm kinh hãi: "Nga? Quen giường, cũng không cần ở bên ngoài nhiều năm như vậy đi a tỷ, quen chính là giường ở nơi nào."

Bản hống tự nhận phong lưu, đâu thật sự sẽ có mao bệnh yếu ớt gọi là quen giường gì đó, chỉ là nàng hỏi như vậy, ta dĩ nhiên phải bố trí ra một chỗ hợp tình hợp lý, liền nói: "A tỷ trước nay vẫn ở tại Vân Mộng Trạch, quên đương nhiên là giường ở Vân Mộng Trạch."

Nàng nga một tiếng, cúi người nhìn ta, khí tức ngọt ngào trực tiếp chiu vào khoang mũi, làm cho ta từng đợt choáng váng, một chút cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, lại phát hiện nàng lại có vẻ rất hứng thú nhìn ta.

" Ngươi làm, làm gì?"

Thần a, bản vọng thiên hóng dĩ nhiên chỉ có thể bày ra bộ dạng cô vợ nhỏ như vậy, có còn thiên lý nữa hay không?

Nàng câu môi cười, mị đến sấm người: "A tỷ ngươi đang nhìn đi đâu?"

Bởi vì vừa rồi thất thần ta đã không dám nhìn vào mắt nàng, có lẽ là thiếu định lực, liền cúi đầu, không ngờ lại đối diện cổ áo khoét sâu của nàng.

Tuy là bản hống trước kia cũng không phải một chính nhân, khụ khụ, quân tử, nhưng vô luận như thế nào cũng sẽ không chiếm tiện nghi của em dâu, đây chính là một hiểu lầm.

"A, vừa rồi bị cát bay vào mắt, cái gì cũng thấy không rõ lắm." Giả vờ mơ mơ màng màng nháy mắt, tiếp tục ngẩng đầu nói với nàng: "Em dâu, mới vừa rồi a tỷ thực sự cái gì cũng không thấy được."

Dáng vẻ của nàng càng trở nên câu người, nheo đôi mắt lại lộ ra quang thải mê người: "Thì ra a tỷ bị cát bay vào mắt, vậy em dâu giúp tỷ thổi ra, được không?"

Đương nhiên là, tuyệt không được.

Nàng cũng không quan tâm suy nghĩ của ta, nhẹ nhàng cong môi, một ngụm hương khí thổi đến.

Nếu không phải bản hống phản ứng linh mẫn, thân thủ mạnh mẽ, khó khăn lắm mới nghiêng đầu tránh được, còn không biết có thể bị hương khí kia trực tiếp làm hôn mê hay không.

"Em, em dâu." Ta lui vào bên trong giường, kéo giãn chút cự ly, lộ ra thần sắc khẩn thiết nhất: "Được rồi, được rồi, a tỷ hoàn toàn tốt rồi, em dâu không cần lo lắng, hiện tại ta thật sự mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, mong rằng em dâu bao dung a tỷ tiếp đãi không chu đáo, đi đi thôi."

Liễm Diễm hừ nhẹ một tiếng lại gần thêm một chút: "Xem ra a tỷ quả nhiên rất mệt mỏi, lúc trước Liễm Diễm ngủ chung giường cũng không thấy a tỷ như thế, không phải là do em dâu gần đây lãnh đạm a tỷ, khiến a tỷ đêm không ngủ ngon, cho nên ban ngày mới không có tinh thần?"

Công chúa này, công chúa này, quả thực là một kẻ cuồng tự kỷ.

Nàng lại nói tiếp: "Nếu là như thế, vậy thực sự là Liễm Diễm tiếp đãi không chu đáo rồi, bất quá hôm nay biết được, cũng không muộn, nếu a tỷ mệt nhọc, vậy em dâu liền ngủ cùng tỷ, được không?"

Được được được, được cái đầu ngươi.

Lòng ta tuy rằng phẫn hận, thế nhưng hiện tại bị người khác quản chế, ngoài mặt vẫn bình thản trả lời: "Nào, nào có, a tỷ đã nói rồi, là quen giường dẫn đến, khi đó mới đến chưa bao lâu, cho nên vẫn chưa thấy rõ mà thôi."

Nói cái gì, quen giường?

Rốt cuộc là ai quen giường của ai?

" Thì ra là thế." Liễm Diễm dường như bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng ngồi thẳng thắt lưng, nhưng lúc ta còn chưa kịp thở ra thì nàng lại ngồi xuống bên cạnh ta: "Xem ra, chi bằng đem chiếc giường kia đưa đến Bất Tử Sơn."

Giọng nói của nàng như thật như giả, ta nhất thời không bắt được bản ý của nàng, chỉ có thể nói: "Vậy thì không cần, có lẽ không bao lâu nữa, ta sẽ lập tức quen thôi, bất quá nếu như công chúa thuận tiện đến Vân Mông Trạch, không bằng giúp ta hỏi thăm A Niệm, nga, chính là tình hình gần đây của Liên Ngọc Thần Quân."

Nói thật ra, A Niệm tên kia vốn dĩ tâm tính tiểu hài tử, tuy rằng những năm gần đây làm sư phụ có chút đứng đắn hơn rồi, nhưng cũng khó tránh là cho người ta lo lắng. Nàng tuy rằng có thể chiếu cố bản thân, nhưng cũng không nhất định có thể chiếu cố Tiểu Mộng Nhi thoả đáng, ta dĩ nhiên vô cùng lo lắng.

Ta cùng với nàng làm bạn hai vạn năm, cũng chưa từng có lần nào xa nhau lâu như vậy.

" Nga? A Niệm? Vị Liên Ngọc nữ thần quân dung mạo tuyệt mỹ kia?" Liễm Diễm một tay chống giường, nghiêng người đến gần ta, hỏi: "Ngươi cùng nàng là quan hệ gì?"

Nếu nói quan hệ giữa ta và A Niệm, vậy trên trời dưới đất không ai không biết, không ai không hiểu.

Bản đại hống, chính là....

Tọa kỵ*...của nàng.

*Tọa kỵ: thú cưỡi

Được rồi, thân phận này thực sự là, thực sự là không dám mang ra.

Tâm tư xoay chuyển một lần, ta tự giác việc này chi bằng mịt mờ ứng phó, mặc dù là một chuyện mọi người đều biết, nhưng mặt mũi vẫn muốn giữ lại, vì vậy ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Ta cùng với A Niệm, ở chung hơn hai vạn năm, tuy hai mà một, cùng ăn một nồi cơm, cùng uống một chén nước, cùng ngủ một cái giường, ngươi nói ta cùng với nàng, là quan hệ gì?"

Vừa nói, vừa tỉ mỉ quan sát phản ứng của nàng, hy vọng lời của ta không thổi phồng quá mức.

Tuy rằng những lời vừa rồi đều là thật, nhưng mới quan hệ còn phải để vị công chúa này tin tưởng mới được.

Sau khi ta nói xong, trên mặt Liễm Diễm đã không còn tiếu ý, một đôi mị nhãn, lạnh lẽo nhìn ta, bĩu môi nói: "Cùng ăn một nồi cơm?"

Ta vô thức gật đầu.

Về phía ta, không biết vì sao, động tác có chút gian nan.

" Cùng uống một chén nước?"

Lại lần nữa gật đầu, đây đều là sự thật.

" Cùng ngủ chung một giường?" Khóe môi của nàng cuối cùng mang theo tiếu ý, làm cho người ta kinh hãi, hừ lạnh một tiếng: "Còn tuy hai mà một?"

Ta cuối cùng phát giác, bản thân thổi phòng dường như thổi có chút quá, nàng không hề tin tưởng, lúc này mới hiện ra dáng vẻ trào phúng như vậy.

Âm thầm trấn định một hồi, ta nói tiếp: "Mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao thì ta là tin, khụ khụ, sai, dù sao thì ta nói chính là sự thực, A Niệm rất coi trọng ta, hôm nay ở chỗ ngươi lâu như vậy, tin tưởng không bao lâu nàng sẽ đến tìm ta, ngươi xem, dù sao thì đệ đệ ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về, không bằng ngươi thả ta ra?"

Nói đến A Niệm, lúc trước còn muốn dựa vào danh tiếng của nàng hòa hoãn thế cục, nhưng sau đó tình hình vượt ra khỏi tầm khống chế, nên ngay cả tên tuổi của nàng cũng không mang ra, sau nay lại ý thức được Bất Tử Sơn cũng sẽ không sợ nàng, chỉ là hôm nay nhắc đến, bản hống vẫn khó tránh muốn làm người chết giãy dụa một phen.

"Hừ...." Công chúa ngữ khí lành lạnh, một bên đứng lên một bên nói: "Xem ra a tỷ ngược lại không phải là quen giường mới không ngủ được."

Ta làm chính là giãy dụa trước khi chết, đối với thái độ không chút quan tâm đến ý kiến của ta cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là nghi hoặc có phải nàng muốn vạch trần lời nói dối của bản quân hay không, chỉ thấy nàng bước đến cạnh bàn trà, một bên cầm lấy một tách trà sứ thanh hoa một bên tiếp tục nói: "Vậy tình trạng hiện tại, không phải là do a tỷ không quen thiếu Liên Ngọc, cho nên mới không ngủ được đi?"

Nghe xong lời của nàng, ta hung hăng thở ra một hơi. Thói quen này không phải là một cái cớ tốt hơn so với quen giường sao?

Thầm nghĩ tìm được một bậc thang rất tốt, ta liền thức thời leo xuống, vì vậy vội vã gật đầu nói: "Đúng rồi đúng rồi, em dâu ngươi nói như vậy cũng rất đúng, có lẽ bản quân cùng A Niệm chung sống hơn hai vạn năm, chưa từng xa nhau lâu như thế cho nên mới ngủ không ngon giấc đi."

Vốn tưởng rằng nói những lời này, hợp tình hợp lý, lại gắt gao bám lấy gốc cây A Niệm không lớn không nhỏ, Liễm Diễm hẳn là sẽ không khó xử ta nữa, nhưng không ngờ, thần sắc của nàng hoàn toàn không thấy có chút tức giận nào nữa.

Trong lúc ta táp lưỡi không ngớt, không biết sự tình sẽ phát triển thế nào, tách trà trong tay nàng "bốp" một tiếng, dĩ nhiên nát vụn.

Theo tách trà vụn vỡ, bản hống tựa hồ nghe thấy một tiếng cười có phần kinh khủng.