Chương 5

Nụ cười kia tuy là kinh khủng, nhưng ngươi đang đau lòng chung trà sư Thanh Hoa, đâu còn quản được những việc này, ta kinh hô một tiếng: "Liễm Diễm, thủ hạ lưu tình."

Nàng nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi mang theo nụ cười âm lãnh quỷ mị, vỗ vỗ mảnh vỡ trong tay, lại cầm lấy ấm trà.

" Cẩn, cẩn thận." Bộ tách trà này là A Niệm ở nhân gian vơ vét được, toàn bộ là chế tác thủ công, trên trời dưới đất chỉ có một bộ, đối với người không chút tài sản như ta, có một bộ tách trà cực phẩm được người người mơ ước, tổn hại một tách đã khiến ta thiếu chút nữa ngất đi, ấm trà nếu như bị hủy hoại, ta thật sự sẽ thống khổ. Ta đau lòng bộ ấm trà, ánh mắt chăm chú nhìn bình trà, liên tục nói với Liễm Diễm: "Cẩn thận, cẩn thận, thần của ta ơi, buông, nhẹ nhàng buông xuống."

Nàng nhướng mày, nụ cười càng trở nên tà ác, đột nhiên buông tay...

Không ngờ bản đại hống vạn năm chưa từng dùng qua chiêu mãnh hổ vồ mồi, lúc này dĩ nhiên dùng để cứu lấy ấm trà kia.

Trong lúc ta cho rằng bản thân có thể thành công cứu vớt được ấm trà, lại phát hiện ấm trà tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn đang trên tay Liễm Diễm.

Ngón trỏ mảnh khảnh thon dài của nàng đang treo lấy ấm trà, lắc trái lắc phải.

Đối với yêu nghiệt này, quả nhiên là không thể mềm mại được.

Ta cũng không kịp thở ra, vội vã đứng lên từ trong tay nàng đón lấy ấm trà, cẩn thận ôm nó.

Có lẽ nàng cũng hiểu được nếu như thật sự động thủ nàng vẫn đấu không lại ta, nên cũng không từng phản kháng, chỉ cười nói: "Tư Sinh cẩn thận quý trọng như thế, ấm trà này xem ra là người nào đó tặng đi."

Ta cũng không nghĩ đến, hồ ly hiện nay không chỉ có mị thuật cao cường, mà còn có bản lĩnh bấm tay bói quẻ, chỉ kinh ngạc gật đầu nói: "Đây đúng là A Niệm tặng ta."

Tuy là, xem như là ta nhờ nàng ra ngoài tìm về, nhưng kỳ thực rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng xem như là nàng tặng ta.

Cũng không ngờ, ta vừa nói xong, ống tay áo của Liễm Diễm đảo qua, đem ba tách trà còn lại trên bàn, hết thảy quét ngã xuống mặt đất.

Ta ngây người chốc lát, hoàn toàn không thể tin được hiện thực trước mặt.

Bộ tách trà ta cẩn thận dùng mấy trăm năm nay, cứ như thế biến mất?

" Liễm Diễm!" Đây là lần thứ hai ta nổi giận với nàng: "Ngươi không nên quá đáng, đây là đồ vật của ta, ngươi có tư cách gì động đến!"

Nàng hừ một tiếng, ngửa đầu.

Nàng rõ ràng thấp hơn ta nửa cái đầu, lại làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng nói với ta: "Tư Sinh, ngươi nhớ kỹ, thứ của ngươi cũng là của ta, ngươi cũng là của ta, Liễm Diễm ta thích làm thế nào thì làm."

Không thể nói lý.

Quả thực là không thể nói lý.

Ta ném ấm trà xuống đất, tiếng vang thanh thúy càng trở nên vang dội trong căn phòng yên tĩnh.

Hôm nay tách trà đều bể nát, giữ lại một ấm trà để thì có ích lợi gì?

" Liễm Diễm, ta nói cho ngươi biết, ta là thuộc về bản thân ta, thứ của ta ngươi cũng không động đến nữa, cho dù muốn hủy cũng là tự ta đến hủy."

Ta bắt lấy cổ tay nàng, kéo sang một bên.

Ta cảm thấy bản thân quả thực sắp sửa không thể áp chế nổi cơn giận trong lòng.

"Còn nữa, ở đây tuy rằng là Bất Tử Sơn của ngươi, nhưng ta cũng không sợ các ngươi, không nên ép ta phải xé rách da mặt, như vậy sẽ rất khó coi."

Liễm Diễm thần sắc xanh trắng, cắn môi nhìn ta, mặc dù cực lực áp chế, nhưng trên tay vẫn không che giấu được run rẩy.

Nàng đang sợ.

Nếu nàng thực sự biết sợ thì tốt rồi.

Sợ ta, dù sao cũng tốt hơn đến trêu chọc ta.

Loại tính cách này của nàng, sớm muộn gì chị sẽ chịu khổ, hôm nay, ta cho nàng nếm chút đau khổ, dù sao cũng tốt hơn sau này gặp người thật sự muốn hại nàng khiến nàng chịu khổ.

Cũng hy vọng nàng sau này có thể thu liễm tính cách không sợ trời không sợ đất này một chút.

" Bản quân vẫn nhân nhượng ngươi, chỉ vì ngươi là em dâu tương lai của ta, nhưng nếu như ngươi còn muốn tiếp tục làm loạn, đến lúc đó thực sự đừng trách ta độc ác."

Cổ tay nàng bị ta nắm trong tay, tay kia chống trên bàn trà, rõ ràng có chút đứng không vững, ánh mắt vẫn đang quật cường nhìn ta.

Một lúc lâu, ta mới nghe thấy nàng nói: "Vậy em dâu, liền chờ xem ngươi độc ác."

Giọng nói của nàng nghe vào chính là buồn bực, lời này không chỉ tự giễu mà còn rất chế giễu người khác.

" Không thể nói lý." Ta thậm chí có thể cảm giác được bản thân đã tức giận đến đôi môi run rẩy, chỉ sợ thần sắc cũng không tốt đẹp đi nơi nào: "Ngươi thực sự là quá vô lý rồi."

" Bản cung chính là vô lý như vậy." Nàng tựa hồ đột nhiên tìm được cách phát tiết, một tay giãy khỏi tay ta, một bên gầm nhẹ, giống như một con thú nhỏ bị thương: "Ta chính là cố tình gây sự."

Nếu nói bản hống không am hiểu cái gì nhất, đó chính là, đối mặt một mỹ nữ khóc thành lệ nhân.

Tuy rằng Liễm Diễm còn chưa khóc thành lệ nhân, nhưng dáng vẻ rõ ràng muốn khóc, rồi lại quật cường chịu đựng, không chịu thua kém càng làm cho người ta đau lòng luyến tiếc.

Các loại dáng vẻ kiều mị, khí thế cường đại của nàng khiến ta đã quên nàng dù sao cũng là một thiếu nữ, hoặc là một tân nương chờ gả rồi lại bị vứt bỏ.

Có lẽ từ trước đến nay nàng luôn được trăm nghìn sủng ái, chưa từng chịu khuất nhục như vậy, hôm nay ta làm a tỷ lại vì một bộ trà cụ phát hỏa với nàng, nữ hài tử kiên cường thế nào, cũng sẽ muốn khóc.

Ta vừa nghĩ như vậy, cơn giận vừa mới bốc lên, lập tức bị dập tắt.

Nhìn nàng dáng vẻ hoa lê đái vũ, không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ mọn lại bạo ngược.

Ta thả tay nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghìn vạn lần đừng khóc, ta sợ nhất là thấy người khác khóc, rất phiền."

Cũng không nghĩ, ta nói chưa dứt lời, nàng liền dường như cố ý đối nghịch với ta, nước mắt ẩn nhẫn hồi lâu lập tức tràn ra viền mắt.

Ta âm thầm kêu khổ, lui nửa bước, chỉ thấy nàng khóc rất yên tĩnh, cũng không đi lau nước mắt, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Chuyện an ủi người khác, trước kia ta cũng trải qua không ít, chỉ là hôm nay không biết làm sao lên tiếng, chỉ cảm thấy thiên công chúa tao nhã yểu điệu, luôn tỏ ra thành thục lại bị ta làm phát khóc, thực sự là nghiệp chướng nặng nề.

Cuối cùng chỉ có thể nhún vai nói: "Được rồi, được rồi, vỡ cũng vỡ rồi, toái toái bình an. Ngươi cũng đừng khóc nữa."

Nàng vẫn bất động, ngưỡng mặt nhìn ta, nước mắt liền dọc theo hai gò má chảy đến dưới chiếc cằm hoàn mỹ, dần dần ngưng tụ.

Dáng vẻ này của nàng...

Thực sự là rất xinh đẹp.

Liễm Diễm này, mặc dù ta không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, nàng là một đại mỹ nhân, bỏ đi một thân mị khí, nàng cũng là mỹ lệ đến kinh thiên động địa. Có lẽ phụ mẫu của nàng mỹ mạo như vậy cũng không phải lãng phí.

Một người như vậy gả cho đệ đệ ta, cũng xem như phúc khí của đệ đệ.

Ta và nàng đứng đối diện, ngây người một hồi, nước mắt của nàng vẫn chưa dừng lại.

Nước mắt tích dưới cằm cứ thế rơi xuống.

Ma xui quỷ khiến.

Bản đại hống thề với trời, giờ khắc này tay của ta tuyệt đối là bị ma quỷ gì đó điều khiển.

Ta đưa ta, đón lấy nước mắt của nàng vừa rơi xuống.

Một giọt, hai giọt, càng ngày càng nhiều.

Ta ngơ ngác đón lấy từng giọt nước mắt, cuối cùng cũng tìm đến đầu nguồn.

Xúc cảm, quả nhiên tốt đến không thể tốt hơn.

Khụ khụ.

Nghiêm túc nghiêm túc, ôn nhu từ ái, bản đại hống xuất ra tuyệt chiêu trước đây của tiểu tổ tông A Niệm a.

Một tay lau nước mắt cho nàng, một tay lau lệ ngân trên má nàng.

" A tỷ không phải đã xin lỗi ngươi rồi sao, một cô nương đang êm đẹp, khóc thành như vậy, truyền ra ngoài không làm cho người ta chê cười sao, cũng sẽ khiến người ta đau lòng."

A Niệm trước lúc một nghìn tuổi là một quỷ thích khóc. Vừa nhát gan, vừa không có cảm giác an toàn.

Hơn nữa lòng tự trọng lại cao muốn chết.

Mỗi lần ta nói xong câu này, nàng sẽ nói: "Ai dám chê cười ta."

" Ai dám chê cười ta!"

Ách.

Ta có chút kinh ngạc.

Người trước mặt bĩu môi, khinh thường mà liếc ta một cái, nhưng không có ngăn cản động tác của ta.

Trong lòng thầm nghĩ, thì ra Liễm Diễm nhìn như thành thì nhưng kỳ thực cũng giống như A Niệm lúc mấy trăm tuổi, quả nhiên là tiểu hài tử.

"Phải phải phải." Dỗ dành tiểu hài tử là sở trường của ta, ta liền nói tiếp: "Dĩ nhiên sẽ không ai chê cười công chúa ngươi."

Nàng rất hài lòng mà gật đầu, không biết từ nơi nào móc ra một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt hương khí bốn phía đưa cho ta.

Ta đang định cảm thán vì nàng hiếm khi lại chu đáo như vậy, nàng lại nói tiếp: "Lau cẩn thận một chút."

Vốn tưởng rằng đây là cho ta lau tay, thì ra lại là muốn ta giúp nàng lau nước mắt.

Lần này ta cũng không tính toán với nàng, chỉ thấp đầu, một bên đáp lời một bên giúp nàng lau khô nước mắt.

Lại đột nhiên nghe được nàng thấp giọng nói: "Ngươi đau lòng sao?"

Ta ngây người, thầm kêu không tốt.

Đây thực sự là một vấn đề mẫn cảm a.

Lúc trước A Niệm cũng từng hỏi ta vấn đề tương tự chính là, chỉ là lúc đó nàng hỏi ta là, ai sẽ đau lòng A Niệm.

Khi đó, ta dĩ nhiên liệt kê những người đó ra, chỉ là lần này, công chúa rõ ràng xác thực chỉ đích danh ta. Thế nhưng quan hệ giữa ta và nàng lại không thân cận giống như với A Niệm, nếu nói phải, không khỏi có chút giả dối. Nhưng dù sao cũng là ta làm cho nàng khóc, đồng thời nói như thế nào, cũng là em dâu chưa vào cửa của ta. Đau lòng nàng tựa hồ cũng là lẽ thường.

Ta cân nhắc chốc lát mới trả lời: "Đó là dĩ nhiên."

Cũng không biết, vị công chúa nhận được nhiều quan ái như vậy, tại sao vẫn khuyết thiếu cảm giác an toàn đây?

Nàng nghe được những lời này, thần sắc cuối cùng tốt hơn một chút, khóe môi cong lên, dường như cuối cùng đã thoát khỏi tâm tình tiêu cực vừa rồi.

Ta thở ra một hơi, thầm nghĩ bản thân bảo đao chưa già, tiếp tục nói: "Ngươi là em dâu của ta, làm a tỷ dĩ nhiên phải thương yêu ngươi, vừa rồi thật sự là ta không tốt, bất quá chỉ mà một bộ trà cụ, công chúa ngươi lấy đi cũng không sao. Chỉ là tính cách của công chúa lại, khụ khụ, nói tóm lại, chúng ta xem như không đánh không quen biết đi, hy vọng sau này có thể hóa giải hiềm khích, hảo hảo chung sống."

Ta một bên nói một bên nghiêng đầu giúp nàng lau khô một vệt nước mắt cuối cùng, chỉ thấy nàng lui nửa bước, âm trầm nhìn ta, không nói lời nào, tiếu ý thật vất vả mới hiện lên tất cả đều không biết chạy đi đâu rồi.

Trong tay ta vẫn cầm khăn lụa của nàng, vô thố nhìn nàng.

Lúc này, ta thật không biết bản thân lại làm sai chỗ nào.

Nàng nhìn ta một hồi, dĩ nhiên xoay người trực tiếp bỏ đi.

Sững sốt chốc lát, nhiều lần suy đoán.

Có lẽ, vẫn là ta nóng vội, vẫn chưa thân thiết đã vội nói lời chân thành, tự cho là nàng ở trước mặt ta thất thố như vậy, thì có thể kéo gần quan hệ giữa hai người.

Nhân gian có một câu, quả thật rất đúng.

Lòng của nữ nhân, như kim dưới biển, mò không ra dĩ nhiên sẽ hoa mắt ngất đi, mò được rồi, cũng sẽ bị đâm phát đau.

Ta thở dài, cẩn thận cất chiếc khăn đi, thầm nghĩ bản thân có lẽ cần đi ngủ một giấc.