Chương 6

Mấy ngày sau, có chút yên tĩnh, ta khó tránh nhàn nhã vài ngày, không bôn ba vì đại kế bỏ trốn nữa.

Liễm Diễm cũng không biết là tức giận hay là thực sự bận rộn, nên cũng không từng đến chỗ ta nữa.

Một ngày này, chính vào ngày chín tháng chín, có một số nơi ở nhân giới sẽ tổ chức lễ Trùng Cửu.

Lưu Sa mặc dù không có ngày lễ như vậy, nhưng đã có không ít người nhân ngày cuối thu thời tiết khí sảng, làm tiệc mời khách.

Cũng chính vào ngày này, Liễm Diễm hồi lâu không đến dĩ nhiên lại đến, nói là buổi tối có yến hội, mời ta đi uống rượu.

Lúc đó, thần sắc của nàng vô cùng bình thường.

Phải, vô cùng bình thường.

Vẫn như cũ phong thái dã lệ, xinh đẹp vô song, cả người toát lên thần thái.

Bản hống tỉ mỉ quan sát một lát, mãi đến lúc xác định nàng quả nhiên đã quên chuyện ngày đó, mới yên tâm một chút.

Lần trước đó là bởi vì nàng đến mời ta cùng ra ngoài không có kết quả cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, lúc này đây nàng trở lại mời ta, mặc kệ là mục đích gì, dĩ nhiên phải đồng ý trước đã.

Ta cười cười, lên tiếng: "Công chúa tự mình đến mời, bản quân dĩ nhiên vinh hạnh, vinh hạnh."

Nàng hừ nhẹ một tiếng, tìm một vị trí ở bên cạnh ta mà ngồi xuống, một tay chống má, một tay bóp trán, dáng vẻ ngả ngớn: "Những lời dễ nghe này, đều là ngươi nói, Liễm Diễm đã không biết có nên tin hay không."

Ho nhẹ một tiếng, khó khăn lắm mới che giấu xấu hổ: "Ha ha, công chúa nói đùa, công chúa nói đùa."

Nàng hôm nay mặc chính là một bộ hắc sa, cắt may vô cùng xảo diệu, thật sự không biết là vị sư phụ nào có thể làm ra loại vải vóc ngũ đoạn không tương tiếp lại có thể mặc lên người như thế này.

Đối với sở thích ăn mặc của nàng, ta cũng xem như hiểu rõ.

Màu sắc hoặc là vạn phần diễm lệ, hoặc là thần bí khó lường, chỉ có một điều tuyệt đối bất biến, chính là vải vóc ít đến đáng thương.

Thật sự không biết, Bất Tử Sơn này nhiều năm tích lũy, còn có thể bần hàn đến vậy.

"Ha ha cái đầu ngươi." Nàng thần sắc không biến, hoặc là nói là càng tao nhã, nhưng lời nói ra lại rất không khách khí: "Bản cung chưa bao giờ thích nói đùa."

Ta tự xấu hổ, nỗ lực nở nụ cười, không biết nên nói cái gì. Nhìn sắc trời, cách yến tiệc vẫn còn ba bốn canh giờ, nàng dù sao cũng không thể ở mãi chỗ này đi. Nhưng lại không biết nàng làm sao mới nguyện ý rời đi, ta lại nghe nàng tiếp tục nói: "Lần này mặc dù kỳ thực chỉ là một buổi tiệc nhà, nhưng Tư Sinh ngươi cũng là chủ tiệc, vẫn nên nghiêm chỉnh chuẩn bị một phen, y phục Liễm Diễm đã chuẩn bị xong, lúc này liền phân phó hạ nhân giúp ngươi thay?"

"Khụ khụ." Ta che miệng phun ra một ngụm trà, lúc này cũng bất chấp có nhã nhặn hay không: "Vì sao ta sẽ là chủ tiệc, không, mặc dù ta là chủ tiệc, nhưng vì sao hôm nay cận kề mới báo cho ta biết."

Thành thật mà nói, một buổi tiệc như thế, ta cũng là sớm có dự liệu, có lẽ, lui một bước mà nói, kéo dài tới hôm nay mới là kỳ quái.

Chỉ là trong lòng, thực sự còn chưa chuẩn bị xong.

"Chuyện này sao..." Liễm Diễm cười khẽ: "Mấy ngày trước đây, không phải bản cung đã tới sao? Trái lại muốn cùng Tư Sinh ngươi nói chuyện này, bất quá chỉ là sau đó..."

Nàng nói đến sau đó, ta đương nhiên biết là xảy ra chuyện gì, lại cũng chỉ có thể tỏ vẻ ngây thơ, nháy mắt nhìn nàng.

Nàng cũng rất biết trang mô tác dạng, thở dài ai oán nói: "Ngươi trái lại rất biết giả ngốc, mau đi thay y phục đi."

Tuy nói ta là thái tử của Hướng Vân Quốc, nhưng từ nhỏ đã bị người khác bắt, căn bản không quen được hầu hạ, làm người hầu hạ trái lại rất chuyên nghiệp, hôm nay nàng cho người đến giúp ta mặc y phục, ta tất nhiên là không quen, từ chối nói: "Chuyện này, chuyện này, ý tốt của công chúa, Tư Sinh xin nhận, về phần y phục, hay là để bản quân tự mặc đi."

Nàng cười khanh khách, cho người mang y phục đến: "Nếu Tư Sinh ngại, vậy Liễm Diễm cũng không miễn cưỡng."

Hôm nay nàng thực sự là rất dễ nói chuyện.

Dễ nói chuyện đến làm cho lòng người bất an.

Hạ nhân mang xiêm y đến, tươi đẹp sáng bóng, ngăn nắp diễm lệ, vạt áo thiêu hai con thiên hồ cưỡi mây, hoa văn tinh xảo.

Trước kia từng nghe bộ tộc thiên bộ tộc kết chú bằng bí văn rất lợi hại, mà ta từ lúc đến đây chỉ cần có thể sử dụng đồ vật của bản thân, thì sẽ sử dụng, chỉ là lần này không tiện từ chối, chỉ có thể nói với Liễm Diễm: "Y phục này thực sự là rất đẹp, ha ha, đẹp, chỉ không biết mật văn này phiền phức hoa lệ, là có công dụng thế nào?"

" Tư Sinh nhãn lực thật tốt dĩ nhiên hiểu được mật văn của bộ tộc thiên hồ, Liễm Diễm bội phục, bội phục." Nàng một bên nói, một bên hai tay nâng bộ xiêm y: "Mật văn hiện nay, chủng loại khác nhau, tác dụng đa dạng, ngươi nhìn cái này." Nàng đưa mật văn trên tay áo của mình ra, nói: "Đây đều là mật văn chính trang chuyên dụng của tộc thiên hồ, dùng trên giai cụ tỉnh rượu công hiệu thanh tâm, trên yến hội tất nhiên là không thể thiếu được."

Ta tinh tế quan sát chốc lát, phát hiện nội bộ mật văn trên ống tay áo của nàng quả nhiên giống hệt mật văn trên tay áo của ta, mới vừa yên tâm nửa khắc, liền nói: "Thực sự là thần kỳ, thực sự là thần kỳ."

Nàng cười đắc ý, chỉnh lý xiêm y, đem xiêm y đưa đến trước mặt ta: "Thần kỳ không thần kỳ, cũng không cần ngươi nói, thay y phục trước đã."

Thoáng do dự chốc lát, ta nhận lấy y phục, đứng dậy, chỉ thấy Liễm Diễm vẻ mặt tươi cười nhìn ta, không hề có vẻ muốn rời đi.

Ta hút một ngụm lãnh khí.

Công chúa này rốt cuộc là có ý gì?

" Công chúa, nếu như thuận tiện, vẫn xin ngài tạm thời rời khỏi phòng chốc lát, để ta thay phục?"

Ta rốt cuộc đã nhìn ra, vị công chúa này trước khi mở tiệc, sợ là sẽ không rời khỏi chỗ ta, nên ta chỉ đành lui lại một bước.

" Thế nào, Tư Sinh ngươi xấu hổ?" Thần sắc của nàng mang theo đắc ý, vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của mình: "Đi, Liễm Diễm cũng sẽ không đi. Nếu không phải bản cung thực sự không biết thay y phục, đâu cần đến chính ngươi động thủ?"

Chính ta...

"Có lẽ, vẫn là Liễm Diễm thiếu kinh nghiệm, lần này thực sự là xấu hổ, sau này tất nhiên sẽ cố gắn học tập, tận tâm hầu hạ phu quân."

Nàng mị nhãn ném đến, làm hại bản hống lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.

Phu, phu quân?

" Phu, phu quân, em dâu, em dâu thực sự là, biết, biết nói đùa." Ta cười gượng một lát, bản hống thực sự là không biết nên làm sao nói tiếp.

Nàng liễm nụ cười trên mặt: "Liễm Diễm đã nói, bản thân không thích nói đùa."

Ta cầm y phục, quả thực giống như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, tiếp lời của nàng cũng không phải, không tiếp cũng không phải, thay y phục cũng không phải, không thay cũng không phải, chỉ có thể bất động tại chỗ.

" Phu quân, ngươi rốt cuộc có thay hay không? Lẽ nào thật sự muốn bản cung tự mình hầu hạ ngươi?"

" Ta, ta, ta..." Nàng hôm nay dĩ nhiên không gọi ta a tỷ, mà gọi là phu quân, chuyện này quả thực là, quả thực....

" Ôi, phu quân ngươi nói chậm một chút, đừng cắn phải đầu lưỡi."

Cắn đầu lưỡi, lần này ta trái lại muốn cắn đầu lưỡi nàng, chỉ hy vọng nàng đừng nói gì nữa.

" Phu quân..."

Bản đại hống, cũng nghe không nổi nữa, chỉ đành cắn răng nhắm mắt, bắt đầu cởi y phục trên người.

Kế sách bỏ trốn, thế tất phải tiến hành, không thể nào kéo dài nữa.

Từ xưa sự tình có lẽ một nửa đều là hỏng do rượu, vì vậy buổi yến tiệc này bản quân phải chấn hưng tinh thần, để dễ bề ứng phó.

Ta mỉm cười uống chung rượu trước mặt, kính rượu chính là một lão hồ ly hơn năm vạn tuổi, lúc này khuôn mặt cười đến sáng lạn như một đóa hoa cúc.

" Tốt, tốt." Lão hồ ly là Trưởng Lão của tộc thiên hồ, híp một đôi tinh tế nhìn ta: "Tiểu Liễm Diễm thực sự là ánh mắt tốt, ánh mắt tốt."

Bộ dáng này của hắn đâu phải nhìn người, rõ ràng là đang xem hàng hóa.

Liễm Diễm an vị bên cạnh ta, cũng vẻ mặt xán lạn nở nụ cười, lại dùng ngữ khí khiêm tốn đáp: "Nào có, trưởng lão quá khen."

Nhất thời đoán không ra, câu quá khen này của nàng là thay ta trả lời hay là trả lời cho bản thân, cũng mặc kệ là ai thay ai, cũng rõ ràng là hạ thấp phẩm giá của bản hống.

Huống hồ, Liễm Diễm sẽ khiêm tốn sao?

Trời sập rồi đi.

Một đống hồ ly, trên mặt mỗi người đều là thần sắc tương tự, chăm chú nhìn bản ống, tựa như chăm chú nhìn một miếng thịt béo.

Trong lòng hò hét một tiếng, bản hống tuy rằng ăn chay, không đυ.ng đến thức ăn mặn, nhưng tuyệt đối không phải thịt cá trên thớt của người khác.

Lão hồ ly cười ha hả bước xuống, phía sau lại tiếng lên một con mẫu hồ ly, mang theo vẻ kiều mị đặc hữu của nữ tử tộc thiên hồ, đà cười đến kính rượu, một đôi mắt quang lỏa nhìn ta chằm chằm, chỉ còn kém đem bản quân nuốt sống.

Ngô, hôm nay nhìn thấy nhiều mẫu hồ, bản đại hống mới hiểu được, mẫu hồ cùng mẫu hồ cũng là bất đồng, tựa như Liễm Diễm, kiều mị đến mên gười, chỉ là khác những người này, cợt nhã quá mức, làm cho người ta không quen.

Thở dài một tiếng, lại uống một ngụm rượu trong chung, cuối cùng hiểu được Liễm Diễm vì sao muốn cho ta mặc bộ xiêm y này.

Những người có địa vị trong tộc thiên hồ đều ở chỗ này, dựa theo tình thế, dĩ nhiên là muốn kính rượu, ta cho dù không bị mùi rượu huân chết, cũng bị nước rượu đuối chết.

Mông Chi ngồi trên ghế, cười ha hả, cuối cùng tạm dừng hàng ngũ kính rượu, vỗ tay, gọi vũ cơ lên hiến vũ.

Bản hống cuối cùng rỗi rãnh ngồi xuống, Liễm Diễm đã ở một bên gắp thức ăn cho ta.

Ta thuận theo mà cầm chén đũa lên, hiện tại ta đâu còn sức lực cùng tinh thần tranh chấp vấn đề này cùng nàng?

" Ngươi mệt mỏi?" Nàng gần kề một chút, thấp giọng hỏi: "Quy củ trong tộc, ngươi chịu khó một chút."

Ta có thể không chịu khó sao?

Chỉ là ngữ khí của nàng trái lại khó có được quan tâm, ta liền tự nhiên mà nhận lấy: "Mệt ngược lại cũng không mệt, mà là có chút trướng bụng, may mà bộ xiêm y này rất hữu dụng."

Nàng lại gắp một chút thức ăn, muốn đến đút ta: "Đây là dĩ nhiên, chỉ sợ chỗ hữu dụng của xiêm y này, Tư Sinh còn chưa biết hết."

Ta trừng mắt nhìn nàng, nàng lại trừng mắt nhìn ta, đem đôi đũa nhét vào trong miệng ta.

Bị nàng nhìn đến trong lòng một mảnh một mảnh, ca vũ dĩ nhiên ta cũng không có tâm tư thưởng thức nữa.

Thật ra, đêm nay không phải chính là thời cơ tốt để bỏ trốn sao?

Thân thuộc của hồ tộc trên núi này, cũng có không ít là ở bên ngoài đến, buổi tối nếu như có thể lẫn vào trong đó cùng nhau xuống núi, ngược lại có thể tiết kiệm không ít khí lực.

Chỉ là việc này chi bằng dứt khoát một lần, chỉ được thành công không được thất bại. Bằng không, sau này bọn họ tăng cường phòng bị, ta liền thực sự là như chim trong lòng, dù có tất cả bản lĩnh, cũng đừng hòng chạy thoát.

Căn cứ bản hống nhiều ngày quan sát cùng thám thính, núi hồ ly này, trong trong ngoài ngoài mười sáu tầng, từ ngoài vào trong, kết giới dần tăng mạnh. Bản quân nếu như muốn mạnh mẽ xông ra ngoài, lúc phá xong kết giới, trên người sẽ mất hết khí lực, động tĩnh lại thực sự không nhỏ, nào có thể thoát được bọn họ đuổi bắt?

Hôm nay nếu là có thể trà trộn ra ngoài, cũng không cần nhiều, chỉ cần thoát khỏi tàng kết giới mạnh nhất, còn lại cho dù bị phát hiện, bản quân cũng có nắm chắc sẽ phá vòng vây ra ngoài được.

Chỉ là phải trà trộn như thế nào, cũng là một vấn đề lớn.

Liễm Diễm ngồi ở bên cạnh, nhàn nhã đem nửa thân thể tựa trên người ta, mềm mại không xương, không để ý đây là trước mạt công chúng, một tay bám lấy vai ta, cười nói: "Tư Sinh ngươi đang suy nghĩ gì, sao lại nhíu mày?"

Cùng yêu nghiệt này so chiêu, thật sự là không thích hợp vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Bản hống thu liễm thần sắc, khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay nàng.

Xúc cảm này, thực sự là...

Khụ khụ....

Lại nói bản quân nắm tay nàng, làm ra dáng vẻ tình thâm ý thiết nói: "Phiền em dâu gắp thức ăn cho a tỷ rồi."

Nàng cười khanh khách, nắm lấy tay ta: "Phu quân nói đùa, đây là ta nên làm."

Cố nén xung động muốn rút tay ra, ta bỏ qua câu vừa rồi, tiếp tục nói: "Vô luận như thế nào, a tỷ vẫn phải cảm ơn ngươi."

Bọn ta bên này hữu kinh hữu hiểm so chiêu, bên kia ca vũ đã xong, đám hồ ly thực sự là không muốn bản quân sống, lại bắt đầu rục rịch.

" Công chúa." Ta chỉ đành đến trước một bước, nâng chung rượu nói với Liễm Diễm: "Ta đến Bất Tử Sơn đã hơn có thừa, ăn mặc hằng ngày đều phiền công chúa chiếu cố, lúc này Tư Sinh ta cũng không cách nào báo đáp, chỉ có thể mượn rượu kính ngươi một chung, bày tỏ lòng cảm kích."

Liễm Diễm chưa từng từ chối, chỉ có thâm ý nhìn ta một cái, một ngụm uống cạn rượu trong chung.

Phía dưới chúng hồ ly hoan hô, tiếng cười nói ầm ĩ.

Bản quân tất nhiên là phải rèn sắt lúc còn nóng, tiếp tục nỗ lực, vắt hết óc lại tìm một cái cớ, Liễm Diễm nhất nhất tiếp rượu, trong nháy mắt đã uống cạn tám chung.

Lại nhìn người đối diện, đã là mặt nhiễm phấn hồng, ánh mắt sương mù, dáng vẻ say rượu.

Oa oa oa.

Bản quân suy đoán không sai, vô luận yêu nghiệt này có bao nhiêu yêu nghiệt, thường ngày vào tiệc rươu đều phải dựa vào mật văn trên xiêm y, tửu lượng tất nhiên rất kém.

Bản hống vừa rồi chịu nhục bán nhan sắc, khó khăn lắm mới nắm được bàn tay, khụ khụ, nhẵn nhụi, thừa cơ làm hỏng mật văn trong tay áo của nàng, rượu này lại rất mạnh, tám chung chẳng lẽ còn sợ không say chết nàng?

Bản quân tuy rằng ngoài miệng đấu không lại nàng, nhưng bản lĩnh thi pháp lại không phải một tiểu hồ ly ba nghìn tuổi có thể nhìn thấu.

Liễm Diễm lay động một trận một tay chống mi tâm, hậu tri hậu giác hỏi: "Ta đây là làm sao vậy?"

Bản quân tất nhiên là đắc ý một phen, đưa tay đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: "Em dâu sợ là say rồi."

Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt, dựa vào lòng ta, phủ định: "Ta không có say."

Say hay không say, không phải nói miệng là có thể định đoạt.

Nàng một bên phủ định, một bên đã mềm mại ngã bên cạnh ta, có lẽ là men rượu bắt đầu phát tác rồi.

Mông Chi từ trên nhìn xuống, dáng vẻ nghi hoặc.

Ta truyền âm giải thích một phen, chỉ nói vừa rồi bản thân đánh cược cùng công chúa, có thể uống được mấy chén và vân vân, mặc dù lấy cớ không cẩn thận, nhưng cũng không nhanh như vậy liền hoài nghi bản quân có ý muốn chạy trốn.

Chỉ là bản quân cho rằng cái cớ này tối đa là có thể ứng phó được hắn, cũng không nghĩ hắn vẻ mặt mờ ám nhìn ta gật đầu, liền kề tai nói nhỏ cùng Tư Hàn ở bên cạnh.

Hiện tại, nhưng không quản được thần thái kia của hắn là có ý gì, chỉ đỡ lấy vị hồ ly công chúa, tiểu cô nãi nãi, khước từ tất cả những người khác mời rượu.

Thành bại chính là ở đây.

Quân quân cuối cùng nghênh đón thắng lợi đầu tiên trong trận chiến ngắn ngủi với vị công chúa này cho đến nay.